merciless
Đã tốn tiền
Nãy đang đứng chờ vợ thì có ông lão tay cầm phong bao lì xì ra định leo lên xe mình hỏi đường ra gò Đồng Đa. Tưởng lừa đảo hay ăn xin nên mình quay qua lườm kêu không biết, đi ra chỗ khác đi. Chờ lúc thì vợ mình ra, bất giác mình nhìn theo ông lão thấy ăn mặc cũng sạch sẽ, giầy tất đầu tóc gọn gàng, có vẻ tinh thần không được minh mẫn lắm. Trở vợ đi được 1 đoạn mình có hỏi vợ biết ổng không, kiểu có hay lượn lờ quanh khu này không, nếu không có khi đi lạc. Nói 1 hồi thì 2 vợ chồng quyết định vòng lại hỏi thăm.
Hỏi ra thì ông không biết nhà mình, cũng chả có giấy tờ tùy thân gì, cứ đi 1 đoạn lại hỏi đường ra gò Đồng Đa mà dân quanh đó chắc cũng không muốn dây dưa phiền hà nên toàn đuổi ông đi. Mình kiểm tra qua thì thấy túi quần có điện thoại, có nhiều số gọi đến trong đó có 1 số gọi đi gọi đến nhiều lần nhưng mình gọi lại thì nói không quen ông. Danh bạ không có, tin nhắn cũng không. Ông bảo ông ra gò Đống Đa để gửi phong bao chúc mừng năm mới. Hiện ở với con của vợ (chắc con riêng), vợ ông thì mất rồi. Sau 1 hồi giữ ông lại tìm địa chỉ CAP thì mình để vợ đứng chờ rồi bảo ông lên xe mình chở ra chỗ gửi thư xong đóng thẳng CAP.
Ra tới nơi lục tìm kĩ người ông thấy mang rất nhiều tiền, giấy tờ các thứ từ cccd, thẻ cựu chiến binh, bằng lái, hộ khẩu cùng tùm lum giấy tờ cũ mới .v.v. đủ thể loại được bọc cẩn thận trong người. Ông sinh năm 1955, kiểu bị lẫn tuổi già. Ngồi ở CAP ông cứ đòi tự đi về (kiểu không muốn về nhà), cứ bảo ở với con của vợ chúng nó đi làm hết rồi... Mình nói và giữ mãi mới được ông ở lại.
Sau khi trình bày xong với CAP đầu đuôi câu chuyện kết hợp giấy tờ tùy thân và nghiệp vụ bỏ mợ gì đó của mấy đồng chi CA thì cũng tìm được địa chỉ nhà ông lão, mình và 1 đồng chí CA nữa trở ông về. Và bất ngờ chưa, trái với suy nghĩ của mình kiểu như "người nhà tối thiểu cũng nói lời cảm ơn CAP vì đưa cụ về" hay ít ra cũng tỏ ra có chút lo lắng vì không tìm thấy cụ. Đằng này...
Câu đầu mà mình nghe được khi người nhà - tự nhận là con nuôi của ông thốt ra là: sao ông không đi luôn đi còn về làm gì, tiếp theo đó là các lời nói đại loại như: "sao ông không ngã sông ngã hồ chết luôn đi mà mò ra phường ngồi", "đi nữa đi cho xe nó tông chết chứ về làm gì nữa"... cùng nhiều từ ngữ và các hành động tay chân "không mấy hợp mắt hợp tai"cho lắm. Nói chung là miệt thị và trù dập chỉ mong ông chết quách đi cho rồi mặc dù ở đó có rất nhiều hàng xóm đứng nói chuyện.
Lúc CA nói với người nhà là ông đi lạc và gặp mình trở về, người nhà ông lão nhìn mình với ánh mắt ntn Xong thế này
Chắc trong đầu họ nghĩ "Cái đmm, tao muốn đuổi ổng đi không được mày lại dắt ổng về. Clmm ai mượn hả thằng chóa".
Mình quay sang ông cụ bảo ông về đi, đừng đi lung tung nữa, ông không nói gì. Nhìn vào mắt ông mình chợt nghĩ có khi ông không lẫn, ông biết cả đấy, chỉ là sống với những người như kia muốn yên ổn ông phải tỏ ra là lẫn thôi. Ông lẫn ông mới được đi ra ngoài, ông lẫn ông mới được tới nơi ông thích, đen cho ông. Gặp thằng rảnh dái là mình
Tự nhiên thấy chạnh lòng, buồn 1 chút.
Hỏi ra thì ông không biết nhà mình, cũng chả có giấy tờ tùy thân gì, cứ đi 1 đoạn lại hỏi đường ra gò Đồng Đa mà dân quanh đó chắc cũng không muốn dây dưa phiền hà nên toàn đuổi ông đi. Mình kiểm tra qua thì thấy túi quần có điện thoại, có nhiều số gọi đến trong đó có 1 số gọi đi gọi đến nhiều lần nhưng mình gọi lại thì nói không quen ông. Danh bạ không có, tin nhắn cũng không. Ông bảo ông ra gò Đống Đa để gửi phong bao chúc mừng năm mới. Hiện ở với con của vợ (chắc con riêng), vợ ông thì mất rồi. Sau 1 hồi giữ ông lại tìm địa chỉ CAP thì mình để vợ đứng chờ rồi bảo ông lên xe mình chở ra chỗ gửi thư xong đóng thẳng CAP.
Ra tới nơi lục tìm kĩ người ông thấy mang rất nhiều tiền, giấy tờ các thứ từ cccd, thẻ cựu chiến binh, bằng lái, hộ khẩu cùng tùm lum giấy tờ cũ mới .v.v. đủ thể loại được bọc cẩn thận trong người. Ông sinh năm 1955, kiểu bị lẫn tuổi già. Ngồi ở CAP ông cứ đòi tự đi về (kiểu không muốn về nhà), cứ bảo ở với con của vợ chúng nó đi làm hết rồi... Mình nói và giữ mãi mới được ông ở lại.
Sau khi trình bày xong với CAP đầu đuôi câu chuyện kết hợp giấy tờ tùy thân và nghiệp vụ bỏ mợ gì đó của mấy đồng chi CA thì cũng tìm được địa chỉ nhà ông lão, mình và 1 đồng chí CA nữa trở ông về. Và bất ngờ chưa, trái với suy nghĩ của mình kiểu như "người nhà tối thiểu cũng nói lời cảm ơn CAP vì đưa cụ về" hay ít ra cũng tỏ ra có chút lo lắng vì không tìm thấy cụ. Đằng này...
Câu đầu mà mình nghe được khi người nhà - tự nhận là con nuôi của ông thốt ra là: sao ông không đi luôn đi còn về làm gì, tiếp theo đó là các lời nói đại loại như: "sao ông không ngã sông ngã hồ chết luôn đi mà mò ra phường ngồi", "đi nữa đi cho xe nó tông chết chứ về làm gì nữa"... cùng nhiều từ ngữ và các hành động tay chân "không mấy hợp mắt hợp tai"cho lắm. Nói chung là miệt thị và trù dập chỉ mong ông chết quách đi cho rồi mặc dù ở đó có rất nhiều hàng xóm đứng nói chuyện.
Lúc CA nói với người nhà là ông đi lạc và gặp mình trở về, người nhà ông lão nhìn mình với ánh mắt ntn Xong thế này
Chắc trong đầu họ nghĩ "Cái đmm, tao muốn đuổi ổng đi không được mày lại dắt ổng về. Clmm ai mượn hả thằng chóa".
Mình quay sang ông cụ bảo ông về đi, đừng đi lung tung nữa, ông không nói gì. Nhìn vào mắt ông mình chợt nghĩ có khi ông không lẫn, ông biết cả đấy, chỉ là sống với những người như kia muốn yên ổn ông phải tỏ ra là lẫn thôi. Ông lẫn ông mới được đi ra ngoài, ông lẫn ông mới được tới nơi ông thích, đen cho ông. Gặp thằng rảnh dái là mình
Tự nhiên thấy chạnh lòng, buồn 1 chút.