Lần sang chảnh tuyệt vời nhất trong đời là lần nào?

Lần cảm thấy sang chảnh nhất là tự trả 1 bữa ăn 4tr cho 2 người trong 1 khách sạn sau khi chịch xong. Cũng thấy sót nhưng thử 1 lần chơi sang để sau đỡ phải tiếc. Còn mấy lần đi liên hoan ké mấy sếp ăn nhà hàng bước xuống từ con BMW 530li.
 
tài sản tui vài trăm tỷ nên là hay đi du lịch nên không có gì đáng nhớ nhất vì cái gì cũng hay

cơ mà ấn tượng với lần ăn một nhà hàng 3 sao ở hamburg ăn 12 món ngon vl
hoặc có lần ăn ở ông sushi chef được 1 sao michelin ăn cũng ngon vl , ăn theo menu của ông ấy mà cũng ngon dã man hợp mồm bản thân
hoặc ăn vịt quay bắc kinh ở nhà hàng vịt ngon có tiếng ở bắc kinh má ôi thịt vịt ngon vl mà ăn kẹp bánh của bọn tàu không thích nhưng vịt siêu ngon
ăn 2 bát phở 1 triệu ở sài gòn chỗ chef hùng và nhà hàng ở landmark đều ngon nhưng phở việt ăn với thịt bò kobe siêu ngon

còn nơi nghỉ dưỡng ấn tượng thì đi nhiều nơi khắp vn và thế giới thì amanoi phan thiết là đỉnh cao vl luôn ở đấy 5 ngày chỉ biết nói phê

Hong Kong có nhiều nơi sang chảnh vl
Rác.

via theNEXTvoz for iPhone
 
Các thím có nhớ lần các thím được sang chảnh tuyệt vời nhất là lần nào không?

Lúc bé, em thường ra bắc cùng bố mẹ. Đương nhiên, phương tiện chính để đi là tàu hoả. Trong nhiều năm, em đi tàu hoả mà không hề được bố mẹ mua vé cho, kể cả khi em đến tuổi phải mua nửa vé (cách gọi của vé trẻ em).

Ở độ tuổi đã phải mua nửa tấm vé, em hoàn toàn nhận thức được “lậu vé” của bản thân lúc đó là một việc không nên. Nhưng em làm gì được ở hoàn cảnh ấy chứ? Và thêm nữa, em cũng biết bố mẹ cũng bất đắc dĩ vất vả lắm mới phải làm vậy.

Thời đó, việc kiểm tra vé còn đơn giản. Nhà ga sẽ cho khách lên hết tàu, rồi nhân viên toa đi soát vé lúc tàu đã khởi hành. Nếu phát hiện lậu vé, họ sẽ phạt ngay trên tàu.

Nhà em thường mua một vé nằm và một vé ngồi cứng (loại ghế gỗ, ngồi 2-3 người một ghế) cho bố mẹ để thay phiên nhau nằm hoặc để có thể tập trung hết ở toa nằm và tránh cái nóng ở toa ngồi không có điều hoà kia.

Mỗi lần có nhân viên toa đi soát vé, em thường phải chui lên góc giường ở tầng trên cùng hoặc cái hộc để hành lí ngay trên cửa buồng để trốn tránh trong ánh mắt cảm thông của những hành khách khác cùng buồng.

Đến năm 2004, nhà em bán đất để ra bắc ở hẳn. Lần ấy, do rủng rỉnh tiền bạc, em lần đầu tiên trong đời được mua vé để đi tàu.

Lần đầu có vé, với tâm trạng phơi phới và tự tin, em háo hức lắm.

Lúc lên đến ga Sài Gòn, em đã lấy vé của mình từ tay bố rồi mân mê tấm vé ấy như một vật báu. Em cầm vé vừa sợ rơi mất, vừa sợ thế giới quanh em không biết rằng em được mua vé tàu ở lần đi này.

Em kiêu hãnh đưa vé cho nhân viên toa bấm một lỗ tròn trên đó để thể hiện vé đã được kiểm tra. Trên tàu, em ngồi ngắm nghĩa chiếc vé, đọc hết tất cả mọi chữ to nhỏ, mọi kí hiệu ở mặt trước, những chữ đsvn được in chéo sau tấm vé tàu. Tay em sờ hết mọi góc cạnh để cảm nhận thứ thuốc thần khiến cho em tự tin thêm nhiều ấy. Ngón tay trỏ bên trái thì không ngừng miết dọc theo cái lỗ tròn nhân viên soát vé bấm trên đó để tận hưởng cái đê mê của sự hiên ngang và tự tin lần đầu em có khi đi tàu hoả.

Em cũng lăng xăng chạy từ toa này sang toa kia mà không sợ bị đuổi xuống tàu như mọi lần trước nữa. Những lần trước trốn vé, em luôn sợ em sẽ bị bỏ lại ở một nhà ga xa lạ ở miền trung, nơi cát trắng, nơi xương rồng mọc kín hai bên đường đi, và là nơi nắng nóng gay gắt, còn bố mẹ thì thơi thới đi tiếp cuộc hành trình ra đến Hà Nội. Nhưng lần này thì không phải vậy nữa, nếu trong lúc em rong chơi, ai có hỏi em ở toa nào, em sẽ như reo lên và lôi chiếc vé trong túi quần ra để nói rằng:

“Cháu ở toa X nhé, vé của cháu đây này.”
Văn vở truyền cảm hứng thế fen? :)
Những lần sang chảnh nhất vs tui thì đó là đưa tiền lương cho mẹ giữ. Lúc mới đi làm tôi ko cầm lương, có nhiêu cũng đưa hết cho mẹ. Rồi lúc cần mua hay sài tui hỏi mẹ lại đưa tui. Mà mẹ tui thuộc người tâm lí hiểu đời lắm. Xin 1 nhưng toàn đưa 2 :ah:
Đó là ngày xưa thôi, giờ biết tự quản lí tài chính rồi :)
 
Năm 2009, biết tin lãnh tháng lương đầu tiên. Lẹ lẹ chạy đi đặt bàn ở quán đồ biển sang chảnh nhất ở quê (lúc đó chỉ có duy nhất cái quán đó có hồ kiếng chứa hải sản sống) chiều ra ăn cùng ba mẹ. Tuyên bố hùng hồ: "từ giờ con có việc, có lương luôn rồi, ba mẹ không cần cho tiền con hàng tháng nữa" (nhà lúc đó cho mỗi tháng 2tr5).
.
Mấy hôm sau hết tiền, đi rút lương. Bà mẹ nó lương chưa được 900k. :rolleyes: chả đủ ăn sáng với cafe mỗi ngày.
 
Chắc là đi ăn omakase tại sushi rei và ăn tối french grill :))
Tính cho tới thời điểm này thì là thế :LOL:)))
Còn sau nếu hơn tầm thì không biết hihi 😢
 
Hồi 2016 đi Ấn audit, bọn này cùi quá thể đáng, công nhân sản xuất thì lò dà lò dò, giám đốc thì chậm deadline gấp 5 lần tổng thời gian dự án mà vẫn cười hềnh hệch. Mình đứng chửi bọn nó như con mà không thằng nào dám í ử gì xong nó chở mình đi ăn sang chảnh :) mà đồ ăn Ấn dù vào quán to đẹp lịch sự nhưng cảm giác vẫn bẩn và khó ăn vl.
Năm 2018 tôi cùng bà chị chơi thân sang Shanghai, lên ăn buffet trên nhà hàng quay 360 độ trên tháp truyền hình, sau đó khi đã tây tây thì về khách sạn ngay bến Thượng Hải ngủ. Bà chị 93 siêu xinh, trắng, giỏi tiếng Trung. Cả chuyến đi hai chị em nghiêm túc lịch sự, chỉ riêng tối đó là có tí cồn vào, hai chị em không còn nghĩ được gì quấn vào nhau như thiêu thân. Trên cửa sổ kính nhìn ra Shanghai Bund, hai người say phang nhau như điên, mỗi tội tôi có tật lần đầu làm tình với ai chỉ được 1-2p, nên cảnh đó chỉ được vài khoảnh khắc =((.
2019 đưa mấy sếp Viettel sang TQ thăm nhà máy, thăm xong mấy đứa sale nữ đưa đi ăn uống rượu mao đài bệt xê lết xong cứ gạ gạ mình chắc tại đẹp trai. Mình nghiêm túc lịch sự từ chối tưởng xong, ai ngờ nó đưa 1 em ktv massage xinh như mộng lên phòng lúc mình đang say, các thím lên xvideo tìm "chinese massage" là hiểu ý mình mô tả, chu choa mạ ơi cảm giác uống hết nửa chai Mao Đài 53 độ phê lòi tói xong có em gái xoa bóp vai, bóp lưng, bóp đùi nhưng không đụng vào chim, giọng em thì thánh thót dễ thương. Phải đến tầm 30p sau em mới chịu tiến đến chỗ đó, em chỉ dùng tay và dầu massage mà làm mình có cảm giác như vua chúa vậy, quan trọng ở chỗ em cúi thấp người, mặt em ngang với chim sau đó 1 tay em xoa khắp bẹn, 1 tay vẫn giữ chặt vào cần số. Cảm giác sang chảnh thật sự là lúc này, các thím tưởng tượng một em gái xinh xắn trắng trẻo như diễn viên phong cách cô bé nhà bên, đang cố gắng nâng niu hầu hạ mình một cách nhẹ nhàng tình cảm sâu lắng, mặt em ửng hồng như ngượng ngùng, nhưng khi áp mặt vào chim các thím cảm nhận được mặt em đang nóng bừng lên, bàn tay em vẫn khám phá phần mông và bẹn cho đến khi thím bùng nổ trong hạnh phúc =((.
Nhục mỗi cái là hôm sau ông anh vịt teo bảo con đấy chuyển giới, bên phòng anh béo xấu hơn nhưng là gái thật.

Gửi từ Samsung SM-N960F bằng vozFApp
 
ngày xưa nhà nghèo, lại ở vùng nông thôn nên chả mấy khi đc đi du lịch. Có đợt bố đi công tác cho mình đi ké ra móng cái. Đc vào cái ks công đoàn. Lần đầu tiên đc ở ks các thím ạ, cảm xúc bồi hồi vl. Sáng dậy ở trên tầng mở cửa ban công ra đứng phê lòi. Lại còn có điều hoà mát lạnh nữa, ko đã gì bằng. :big_smile: đã thế lại còn được đi ăn sáng bát phở nữa. Ấm lòng luôn
 
oai nhất vùng khi là nhà mình đầu tiên mua otô trong nguyên khu xóm tầm hơn 100 căn hộ :big_smile: đi học chởđi bước xuống ngại vl :amazed: h thì nhà nhà xe hơi rồi
 
Được bên bà nà mời chụp hình qc cho bên nó. Có xe đưa đón tận nhà, đi cap treo free, ở ks free, chơi trò chơi free, ăn uống 2 ngày free
NJYaxAf.png
Thận chí được đi cáp treo công vụ, khách bình thường không bao giờ được đi cabin đó luôn
NJYaxAf.png


Gửi từ Vùng đất của KING tộc bằng vozFApp
 
Ngày nhỏ, do gia đình khó khăn nên đi học hay được nhận học bổng, nhưng toàn học bổng hỗ trợ, mỗi lần nhận thì cũng có chút vui nhưng ngại và buồn nhiều hơn. Sau này càng học càng khá rồi dần đà nhận học bổng đúng nghĩa chứ không phải dạng hỗ trợ nữa. Mỗi lần nhận là mặt cứ trời mà nhìn, oai vch.:still_dreaming::still_dreaming::still_dreaming:
 
Là lần đầu tiên tự do hoàn toàn! Nhỏ muốn làm bố mẹ vui, lớn muốn làm ex vui, đi làm muốn đồng nghiệp vui!
Tưởng mình là bánh bèo yếu đuối phải dựa dẫm nhưng không ngờ càng gặp nghịch cảnh càng mạnh mẽ độc lập!
Giờ chỉ muốn mình vui!
Sang chảnh thật sự ! :)
Vui nhưng vẫn có nhiều tiền.quá sang chảnh
 
Vui nhưng vẫn có nhiều tiền.quá sang chảnh
Tiền thì biết bao nhiêu mà đủ my fen? Cái vui sướng nhất là mình phát hiện ra mình cũng khá lắm! Tự bơi được giữa dòng đời nghiệt ngã! Đang tiểu thư trong lòng bố mẹ ra đời bị vả cho vài cái sáng mắt ra luông :)
Được cái giờ không nhút nhát, sợ hãi nữa mà tự chủ! Cái cảm giác này thật sảng khoái bạn tôi à 😘
 
Back
Top