DinhBaPhong
Senior Member
À mà thớt người miền Bắc hay Nam vậy?
"người trong nhà nên tao lo tao góp ý chứ người ngoài tao nói làm gì cho phí nước bọt". "nói vậy muốn tốt cho mày mà mặt mày sưng xỉa như vậy hả? Tao lo cho mày sao mày khốn nạn với tao vậy?". "thứ mất dạy,loại như mày chỉ có đi làm đĩ đứng đường, đi giật chồng người ta, đầu trộm đuôi cướp,..." "nó yêu mày là nhờ tài sản của tao, mày mà nghèo kiết xác thì chó nó thèm.
Mẹ em chắc tầm 45-50.Em năm nay 24t, là con gái Em có quãng thời gian ko ở gần mẹ từ năm 6t đến 16t. Sau này khi vào lớp 10 thì e mẹ về ở chung với e. Từ đó mọi mâu thuẫn bắt đầu xảy ra Nhà chỉ có 2 mẹ con thì mẹ luôn là người đúng, rất bảo thủ và hay phán xét, bới móc lỗi lầm của người khác để chửi rủa, đay nghiến, kể cả e Chắc mấy bác cũng biết tầm cái tuổi cấp 3 đang thời kỳ nổi loạn và tâm sinh lý có sự thay đổi. Nhưng ko vì thế mà e cự cãi với mẹ, trong mọi cuộc cãi vã e luôn là người chịu trận. Đến khi e vào SG học ĐH thì tình hình có cải thiện đôi chút vì ko phải gặp mặt hàng ngày. Sau khi tốt nghiệp thì e có đi làm ở SG 1 năm nhưng thấy mẹ ở quê có 1 mình nên quyết định dọn về ở cùng mẹ. Nhưng đời ko như mơ, các cụ bảo "xa thơm gần thối" là cấm có sai. Khi dọn về thì lại bắt đầu chuỗi ngày mẹ chửi-e nghe mặc dù có nhiều việc mẹ sai rành rành Mỗi bữa cơm e đều phải nghe mẹ thuyết giảng về việc "ông A phải sống như thế này, bà B phải ứng xử như thế kia mới đúng". Khi e ko có phản ứng gì thì mẹ sẽ quay sang e, bới móc những thứ rất nhỏ nhặt có khi là 2-3 năm về trước để mắng chửi e. Giờ người trong gia đình cũng xa lánh mẹ vì chỉ cần họ làm việc gì ko đúng ý mẹ đều là cái cớ để mẹ đay nghiến, gây gổ mặc dù việc đó ko hề liên quan tới mẹ. Nếu có người lên tiếng phản đối thì sẽ bao biện "người trong nhà nên tao lo tao góp ý chứ người ngoài tao nói làm gì cho phí nước bọt". Cách đây 2 tháng e có cãi nhau với mẹ một trận to lắm, sáng hôm sau e lấy sổ hộ khẩu và CMND đi photo sao y mấy bản tính vào SG đi làm vì ức chế lắm rồi Mỗi lần mẹ chửi e xong thì đều thòng thêm câu "nói vậy muốn tốt cho mày mà mặt mày sưng xỉa như vậy hả? Tao lo cho mày sao mày khốn nạn với tao vậy?". Mà mẹ e rất độc miệng, chửi ko chừa cho người ta chút mặt mũi nào, hay rủa ngta bị trời phạt, trời đánh, tán gia bại sản, con cái gia đình li tán, ăn tro mò trấu... Còn mẹ chửi e thì "thứ mất dạy,loại như mày chỉ có đi làm đĩ đứng đường, đi giật chồng người ta, đầu trộm đuôi cướp,..." nói chung là ko tiếc một lời xỉ vả nào cả Trước giờ e cũng chưa bao giờ nói hỗn với mẹ vì vẫn rất tôn trọng mẹ. Có lần e góp ý chân thành "mẹ nói con khốn nạn cũng được nhưng mẹ thử nhìn coi trong gia đình còn ai dám lại gần mẹ nữa ko? Ko lẽ ai cũng khốn nạn với mẹ?" xong mẹ chốt cho câu "tại số tao khổ nên mới chịu vậy", e cạn lời luôn nên từ đó ko khuyên nữa. Vừa nãy e mẹ lại chửi vì những chuyện ko đâu, e cũng chẳng biết e sai chỗ nào, e im thì mẹ lôi ny quen 5 năm của e ra để đay nghiến e, nói "nó yêu mày là nhờ tài sản của tao, mày mà nghèo kiết xác thì chó nó thèm" Giờ mẹ lại có thành kiến với ny và gia đình ny dù trước đây chính mẹ làm mai ny cho e. E mệt mỏi quá, sắp nhịn hết nổi rồi, giờ chỉ muốn chuyển đi chỗ nào thật xa để ở thôi, e là con một nên tính chuyển đi mấy lần vẫn thôi vì thương mẹ, thực sự e ko có ý định chờ mẹ chia của cải gì cả, tiền của mẹ kiếm được thì mẹ cứ để dưỡng già, e còn trẻ, tay chân lành lặn thì tự lo thân được. Các bác cho lời khuyên hay gạch đá gì e cũng nhận hếtme
E ở Ninh Thuận bác ạÀ mà thớt người miền Bắc hay Nam vậy?
Vote dọn ra ngoài tự lập.Em năm nay 24t, là con gái Em có quãng thời gian ko ở gần mẹ từ năm 6t đến 16t. Sau này khi vào lớp 10 thì e mẹ về ở chung với e. Từ đó mọi mâu thuẫn bắt đầu xảy ra Nhà chỉ có 2 mẹ con thì mẹ luôn là người đúng, rất bảo thủ và hay phán xét, bới móc lỗi lầm của người khác để chửi rủa, đay nghiến, kể cả e Chắc mấy bác cũng biết tầm cái tuổi cấp 3 đang thời kỳ nổi loạn và tâm sinh lý có sự thay đổi. Nhưng ko vì thế mà e cự cãi với mẹ, trong mọi cuộc cãi vã e luôn là người chịu trận. Đến khi e vào SG học ĐH thì tình hình có cải thiện đôi chút vì ko phải gặp mặt hàng ngày. Sau khi tốt nghiệp thì e có đi làm ở SG 1 năm nhưng thấy mẹ ở quê có 1 mình nên quyết định dọn về ở cùng mẹ. Nhưng đời ko như mơ, các cụ bảo "xa thơm gần thối" là cấm có sai. Khi dọn về thì lại bắt đầu chuỗi ngày mẹ chửi-e nghe mặc dù có nhiều việc mẹ sai rành rành Mỗi bữa cơm e đều phải nghe mẹ thuyết giảng về việc "ông A phải sống như thế này, bà B phải ứng xử như thế kia mới đúng". Khi e ko có phản ứng gì thì mẹ sẽ quay sang e, bới móc những thứ rất nhỏ nhặt có khi là 2-3 năm về trước để mắng chửi e. Giờ người trong gia đình cũng xa lánh mẹ vì chỉ cần họ làm việc gì ko đúng ý mẹ đều là cái cớ để mẹ đay nghiến, gây gổ mặc dù việc đó ko hề liên quan tới mẹ. Nếu có người lên tiếng phản đối thì sẽ bao biện "người trong nhà nên tao lo tao góp ý chứ người ngoài tao nói làm gì cho phí nước bọt". Cách đây 2 tháng e có cãi nhau với mẹ một trận to lắm, sáng hôm sau e lấy sổ hộ khẩu và CMND đi photo sao y mấy bản tính vào SG đi làm vì ức chế lắm rồi Mỗi lần mẹ chửi e xong thì đều thòng thêm câu "nói vậy muốn tốt cho mày mà mặt mày sưng xỉa như vậy hả? Tao lo cho mày sao mày khốn nạn với tao vậy?". Mà mẹ e rất độc miệng, chửi ko chừa cho người ta chút mặt mũi nào, hay rủa ngta bị trời phạt, trời đánh, tán gia bại sản, con cái gia đình li tán, ăn tro mò trấu... Còn mẹ chửi e thì "thứ mất dạy,loại như mày chỉ có đi làm đĩ đứng đường, đi giật chồng người ta, đầu trộm đuôi cướp,..." nói chung là ko tiếc một lời xỉ vả nào cả Trước giờ e cũng chưa bao giờ nói hỗn với mẹ vì vẫn rất tôn trọng mẹ. Có lần e góp ý chân thành "mẹ nói con khốn nạn cũng được nhưng mẹ thử nhìn coi trong gia đình còn ai dám lại gần mẹ nữa ko? Ko lẽ ai cũng khốn nạn với mẹ?" xong mẹ chốt cho câu "tại số tao khổ nên mới chịu vậy", e cạn lời luôn nên từ đó ko khuyên nữa. Vừa nãy e mẹ lại chửi vì những chuyện ko đâu, e cũng chẳng biết e sai chỗ nào, e im thì mẹ lôi ny quen 5 năm của e ra để đay nghiến e, nói "nó yêu mày là nhờ tài sản của tao, mày mà nghèo kiết xác thì chó nó thèm" Giờ mẹ lại có thành kiến với ny và gia đình ny dù trước đây chính mẹ làm mai ny cho e. E mệt mỏi quá, sắp nhịn hết nổi rồi, giờ chỉ muốn chuyển đi chỗ nào thật xa để ở thôi, e là con một nên tính chuyển đi mấy lần vẫn thôi vì thương mẹ, thực sự e ko có ý định chờ mẹ chia của cải gì cả, tiền của mẹ kiếm được thì mẹ cứ để dưỡng già, e còn trẻ, tay chân lành lặn thì tự lo thân được. Các bác cho lời khuyên hay gạch đá gì e cũng nhận hết.
E cũng bàn vs ny là khi nào có nền tảng tài chính vững chãi mới cưới, vì cưới xong e muốn ở riêng mà ny e cứ lăn tăn vụ ở riêng nên e cũng chán chả buồn nói, tập trung lo sự nghiệp của bản thân thôi, cùng lắm đéo cưới nữa, có nhiều tiền là được.Vote dọn ra ngoài tự lập.
2vc t đều là con 1 nhưng ra riêng vì ko hợp bố mẹ 2 bên. Thoải mái tự do . Tự chủ kinh tế. Hạn chế về nhà.
T quan điểm chữ hiếu ko theo lối hủ nho lạc hậu.
Xàm lông. Mẹ nào thương con mà độc mồm độc miệng thế. Bà mẹ này thì tâm độc hơn rắn cạp nia rồi. Bớt xúi trẻ con ăn cứt gà đi thímKhi bạn đi, bạn sẽ đối mặt với hai lựa chọn: Hoặc để mẹ làm giấy từ con, từ nay không được về nữa, coi như không còn liên quan đến gia đình hoặc ở lại nhà. Mà theo mình thì bạn đừng ép mẹ bạn tới mức đó, khó kiểm soát lắm. Mà đấy là mình nói thế thôi chứ cũng tùy vào mẹ bạn nữa. Cái giấy đó nếu được phường xác nhận thì không bao giờ rút lại được nhé.
Chuẩn đó e ạ. Thằng đàn ông kia k có bản lĩnh thì next. Trai thiếu mẹ gì. Lên voz cả 1 rổ. Lại còn tiêu chuẩn vozer, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Thằng ny e a nghĩ nên vứt xó đi cho chó nó cũng k thèm thaE cũng bàn vs ny là khi nào có nền tảng tài chính vững chãi mới cưới, vì cưới xong e muốn ở riêng mà ny e cứ lăn tăn vụ ở riêng nên e cũng chán chả buồn nói, tập trung lo sự nghiệp của bản thân thôi, cùng lắm đéo cưới nữa, có nhiều tiền là được.
m bớt xàm *** đi, thứ độc mồm độc miệng vậy mà ai ép bả ? Bả ép người ta thì có, quay về cái cc nè. Giấy đso nó tác dụng để thừa hưởng di chúc, phân chia tài sản thôi chứ có con mẹ gì đâu ? Con bé nó xác định không lấy gì từ bả rồi thì sợ con mẹ gì nữa ? Còn t nói m nghe, sau này nếu bả hồi tâm chuyển ý, thì con nhỏ nó vẫn về sống chung nhà, bả vẫn viết di chúc để tài sản cho nó bình thường được, đéo ai cấm hết. M không hiểu thì đừng có xàm *** rồi hại đời con nhỏKhi bạn đi, bạn sẽ đối mặt với hai lựa chọn: Hoặc để mẹ làm giấy từ con, từ nay không được về nữa, coi như không còn liên quan đến gia đình hoặc ở lại nhà. Mà theo mình thì bạn đừng ép mẹ bạn tới mức đó, khó kiểm soát lắm. Mà đấy là mình nói thế thôi chứ cũng tùy vào mẹ bạn nữa. Cái giấy đó nếu được phường xác nhận thì không bao giờ rút lại được nhé.
thằng nào thở ra câu này thì sút ngay, méo chờ. Trước mắt cứ ra ngoài tìm cái phòng trọ nho nhỏ, tìm việc làm tự nuôi sống bản thân. thằng kia ko cưới thì sút tìm mối khác. Nghèo nhưng có ý chí, siêng lao động là sẽ phát triển trong tương lai.E cũng bàn vs ny là khi nào có nền tảng tài chính vững chãi mới cưới
Tôi chỉ cho bạn lời khuyên thế này, đơn giản nhẹ nhàng tóm gọn.Em năm nay 24t, là con gái Em có quãng thời gian ko ở gần mẹ từ năm 6t đến 16t. Sau này khi vào lớp 10 thì e mẹ về ở chung với e. Từ đó mọi mâu thuẫn bắt đầu xảy ra Nhà chỉ có 2 mẹ con thì mẹ luôn là người đúng, rất bảo thủ và hay phán xét, bới móc lỗi lầm của người khác để chửi rủa, đay nghiến, kể cả e Chắc mấy bác cũng biết tầm cái tuổi cấp 3 đang thời kỳ nổi loạn và tâm sinh lý có sự thay đổi. Nhưng ko vì thế mà e cự cãi với mẹ, trong mọi cuộc cãi vã e luôn là người chịu trận. Đến khi e vào SG học ĐH thì tình hình có cải thiện đôi chút vì ko phải gặp mặt hàng ngày. Sau khi tốt nghiệp thì e có đi làm ở SG 1 năm nhưng thấy mẹ ở quê có 1 mình nên quyết định dọn về ở cùng mẹ. Nhưng đời ko như mơ, các cụ bảo "xa thơm gần thối" là cấm có sai. Khi dọn về thì lại bắt đầu chuỗi ngày mẹ chửi-e nghe mặc dù có nhiều việc mẹ sai rành rành Mỗi bữa cơm e đều phải nghe mẹ thuyết giảng về việc "ông A phải sống như thế này, bà B phải ứng xử như thế kia mới đúng". Khi e ko có phản ứng gì thì mẹ sẽ quay sang e, bới móc những thứ rất nhỏ nhặt có khi là 2-3 năm về trước để mắng chửi e. Giờ người trong gia đình cũng xa lánh mẹ vì chỉ cần họ làm việc gì ko đúng ý mẹ đều là cái cớ để mẹ đay nghiến, gây gổ mặc dù việc đó ko hề liên quan tới mẹ. Nếu có người lên tiếng phản đối thì sẽ bao biện "người trong nhà nên tao lo tao góp ý chứ người ngoài tao nói làm gì cho phí nước bọt". Cách đây 2 tháng e có cãi nhau với mẹ một trận to lắm, sáng hôm sau e lấy sổ hộ khẩu và CMND đi photo sao y mấy bản tính vào SG đi làm vì ức chế lắm rồi Mỗi lần mẹ chửi e xong thì đều thòng thêm câu "nói vậy muốn tốt cho mày mà mặt mày sưng xỉa như vậy hả? Tao lo cho mày sao mày khốn nạn với tao vậy?". Mà mẹ e rất độc miệng, chửi ko chừa cho người ta chút mặt mũi nào, hay rủa ngta bị trời phạt, trời đánh, tán gia bại sản, con cái gia đình li tán, ăn tro mò trấu... Còn mẹ chửi e thì "thứ mất dạy,loại như mày chỉ có đi làm đĩ đứng đường, đi giật chồng người ta, đầu trộm đuôi cướp,..." nói chung là ko tiếc một lời xỉ vả nào cả Trước giờ e cũng chưa bao giờ nói hỗn với mẹ vì vẫn rất tôn trọng mẹ. Có lần e góp ý chân thành "mẹ nói con khốn nạn cũng được nhưng mẹ thử nhìn coi trong gia đình còn ai dám lại gần mẹ nữa ko? Ko lẽ ai cũng khốn nạn với mẹ?" xong mẹ chốt cho câu "tại số tao khổ nên mới chịu vậy", e cạn lời luôn nên từ đó ko khuyên nữa. Vừa nãy e mẹ lại chửi vì những chuyện ko đâu, e cũng chẳng biết e sai chỗ nào, e im thì mẹ lôi ny quen 5 năm của e ra để đay nghiến e, nói "nó yêu mày là nhờ tài sản của tao, mày mà nghèo kiết xác thì chó nó thèm" Giờ mẹ lại có thành kiến với ny và gia đình ny dù trước đây chính mẹ làm mai ny cho e. E mệt mỏi quá, sắp nhịn hết nổi rồi, giờ chỉ muốn chuyển đi chỗ nào thật xa để ở thôi, e là con một nên tính chuyển đi mấy lần vẫn thôi vì thương mẹ, thực sự e ko có ý định chờ mẹ chia của cải gì cả, tiền của mẹ kiếm được thì mẹ cứ để dưỡng già, e còn trẻ, tay chân lành lặn thì tự lo thân được. Các bác cho lời khuyên hay gạch đá gì e cũng nhận hết.
E chỉ tính sống bên ngoài để đi làm thôi chứ ko tới nỗi từ mặt đâu bác. Ngày trước mẹ đi e ở với dì là e kề của mẹ, dì có 1 đứa con trai bằng tuổi e. E với nó lớn lên cùng nhau nên e thương nó như e ruột. Sau này càng lớn thằng bé càng sống khép mình và giờ nó bị trầm cảm, thấy vậy e càng thương nó. Mấy năm e học đh ko ở gần thì lo ko ai chơi với nó đâm ra bệnh nặng hơn. Trước đây mẹ e có giúp cho mẹ nó một số vốn để làm ăn nhưng gì cũng đã trả lại đầy đủ và thậm chí nhiều hơn số đó. Vậy mà mẹ e vẫn thấy chưa đủ, kiếm chuyện gây gổ, nói vc dì là thứ "ăn cháo đá bát" xong rủa "vợ chhồng mày ăn ở thất đức nên bị trời phạt có thằng con người ko ra người, ngợm ko ra ngợm". Lúc e nghe câu đó xong e thấy tim muốn ngừng đập luôn. Kể từ lần đó e đã xác nhận là mẹ có bệnh về tâm thần chứ người bình thường ko thể nào thốt ra những lời như vậy được.Khi bạn đi, bạn sẽ đối mặt với hai lựa chọn: Hoặc để mẹ làm giấy từ con, từ nay không được về nữa, coi như không còn liên quan đến gia đình hoặc ở lại nhà. Mà theo mình thì bạn đừng ép mẹ bạn tới mức đó, khó kiểm soát lắm. Mà đấy là mình nói thế thôi chứ cũng tùy vào mẹ bạn nữa. Cái giấy đó nếu được phường xác nhận thì không bao giờ rút lại được nhé.
E ko dọn ra ngoài vì thương mẹ chứ ko phải ăn bám gì đâu bác. E cũng xác định làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít. Nhà e cũng thuộc dạng có điều kiện, nhà mặt phố, đất đai các thứ, mẹ có chục tỉ cho vay. Nhiều người hay bảo e "Đk nhà m như vậy đi làm chi cho cực? Ở nhà mẹ nuôi ko phải sướng hơn sao?". Mỗi lần như thế e lại muốn đấm cho phát cái tội phát biểu ngu.Sao nhục thế, bước chân ra đường, k giống xưa k chết đói đâu, làm ăn sướng khổ tự thân
via theNEXTvoz for iPhone