Miêu con nghe tiếng đàn bầu

Cryolite 2

Senior Member

Xưa nay chị không thích mèo vì nghĩ nó không tình cảm, không có đôi mắt phảng phất cảm xúc người như chó; thậm chí sơ sợ. Cho tới một ngày… Trong khoảng dài đó chị luôn bị mèo ám ảnh.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

1. Mười tuổi, chị theo mẹ về miền Tây sinh sống với bố dượng. Tuổi nhỏ, chị không đủ hiểu mối duyên ngang trái và cuộc di cư kín đáo gần như trốn chạy, chỉ biết đang là con cháu gia đình doanh nhân khá giả, mẹ bị ông bà ngoại tuyên bố từ mặt, cắt thừa kế.

Từ ngôi biệt thự vườn khang trang mẹ con chị phải chuyển qua sống trong căn nhà lá ngay hông kênh nước đen hôi hám. Cùng với hai em con riêng của dượng, căn nhà hai người lớn, ba đứa nhỏ và một bé sắp sinh trong bụng mẹ cứ nghèo dần, chưa đói khát nhưng thiếu chất.

Tết đầu tiên ly hương, ngoài một ít bánh mứt chùa cho vì mẹ và dượng hay lên làm công quả, thì bữa ăn hôm đó cả nhà được ăn món cà ri bò rất ngon do chính tay dượng nấu. Ba đứa con nít thèm thịt cắm đầu ăn ngấu nghiến trong lúc mẹ và dượng lên chùa phụ việc chi đó.

Hết Tết, trong buổi học thêm chuẩn bị thi đệ thất, chị bị thằng bạn khá thân túm áo, đay nghiến: "Tao nghe nói nhà mày ăn thịt mèo. Ăn đúng giao thừa! Ghê quá! Sao lại ăn mèo?".

Con bé mười tuổi khi đó không thể ói ra lúc đó món cà ri ngon miệng, nhưng cái bĩu môi ghê tởm của thằng bạn thân cứ khiến nó luôn muốn khóc khi nhìn thấy đám mèo trong xóm, ghét nghe tiếng kêu, ghét nghĩ về chúng.

2. Ba mươi năm sau, ở trời Tây, cô dâu mới là chị đứng nấu ăn trong bếp vừa nhìn ra cửa kính, nơi sót lại lơ thơ mấy nhánh lá thu giữa mùa đông. Căn hộ gia đình chị ở tầng bốn, cửa sổ hướng thẳng ra công viên đặt trên nóc khu thương mại nổi tiếng Paris.

Sau khi đi thang máy, cư dân tòa nhà 26 tầng có tên loài ngọc quý có thể ra công viên bằng cổng chung nơi tầng bốn; dân tầng bốn thì tiện lợi bước thẳng ra. Không hiểu kiến trúc, chị chỉ đôi khi lơ đễnh thấy bên dưới cửa sổ là hẻm bê tông sâu hun hút, dẫn xuống parking hay đâu đó.

Đột nhiên có tiếng thét vang động. Chị hốt hoảng nhìn lên, thấy bà Tây xống áo phong phanh cúi sâu xuống hẻm bê tông, tay đấm ngực, miệng kêu la nức nở... Không nghe rõ âm thanh, nhưng chị thấy sự đau đớn…

Như kịch câm, người phụ nữ cứ đứng như thế kêu khóc, run rẩy. Bối rối, thương cảm, nhưng không biết phải làm gì trong văn hóa phương Tây chưa kịp làm quen, chị bất lực nhìn ngắm nỗi đau, quên luôn bữa ăn, cho tới khi một ông Tây xuất hiện…

Đêm đó, qua chồng, chị biết con mèo cưng của gia đình tầng hai mươi mốt ngay trên căn hộ chị đã rơi xuống. Không thích mèo, không chứng kiến con mèo rơi, nhưng tiếng thét và hình ảnh co rúm của người phụ nữ phương Tây không bao giờ ra khỏi chị.

3. Con gái chị và bạn trai nó thích mèo, nuôi tíu tít hai nhóc như một gia đình. Con sinh đẻ bên Pháp, tác giả tiểu thuyết tranh xuất bản năm 2023 cùng cô bạn Pháp. Sách rất thành công nên có một tạp chí truyện tranh nổi tiếng đặt hai ả làm truyện chín trang với chủ đề mèo.

Giá nhuận bút cao và uy tín tạp chí khiến hai ả gật ngay dù chưa biết khởi sự từ đâu! Cốt truyện ban đầu đại khái như sau: Cậu bé ở với ông nội, với cha, với con miêu xám và ông chú hay gảy đàn bầu. Một ngày ông mất, trong đám tang đông đúc, miêu biến mất. Cậu bé đi tìm mãi không thấy.

Ngày cúng cơm thứ chín, ông chú bỗng đem đàn ra gảy. Và miêu xám quay về. Cảnh kết của đề cương là miêu nhà đi trước, lóc nhóc theo sau lũ miêu hoang! Mèo xám vô cửa còn đám mèo hoang lịch sự đứng ngoài sân.

Chị, người hay bất nhẫn những cú "tình bất chợt" - kiểu tự dưng: "Alô, em đang ở dưới chung cư chị đây, chị có nhà không em lên thăm".

Hoặc đang ngốn ngấu cơm trong bộ dạng nhăn nhúm thì điện thoại video của một anh quen từ Mỹ gọi về - vô cùng rung động hình ảnh đám mèo hoang lịch sự mà hai ả tác giả có bố cục vật lý rất đẹp trên góc nhìn cao.

...
 
Hanoi hàng mèo nào ngon các phence? Trừ xuống Cầu Tó Thang Oai xa quá. Gần nội đô thôi ý
 
Back
Top