Tôi chả hiểu sao mỗi chuyện nay phải cãi nhau đến gần 30 page như này.
Anh em trong nhà, nó đúng là thế này: Anh ko có tiền, ko vay được tiền từ các nguồn khác vì anh ko có khả năng tài chính, ko có tài sản đảm bảo, không thể vay bank, đến bốc cái bát họ còn méo khả năng bốc, tôi có tí vàng tiết kiệm định để hưởng tuổi già, thôi tôi cho anh vay, lãi tháng thì 2tr, gốc thì khi nào có trả tôi.
Sau tgian cày cuốc, anh trả lãi đầy đủ, cuối cùng trả đủ tôi 10 cây vàng, tôi thấy thôi vàng lên cao, mà lãi tháng anh đóng 14 năm tôi cũng sắm thêm được 2 3 cây vàng rồi, thôi tôi lại phước, cho lại 2 vợ chồng anh 2 3 cây vàng lấy lộc.
Đấy. Chỉ có mấy anh lên giở dọng đi bô bô vàng ngày xưa từng này, giờ từng nay, tôi trả lãi rồi nên tôi chỉ trả bằng tiền ngày xưa là loại ăn cháo đái bát thôi. Các anh phải hiểu, 10 cây vàng của tôi, tôi cất tủ, lúc nào cần thì tôi dùng ko phụ thuộc vào ai, giá vàng tăng thì tôi vẫn đủ 10 cây vàng. Tôi cho anh vay, đến lúc trả anh trả tôi tiền ko đủ mua lại mới được 7 cây vàng. Thế 3 cây vàng kia đi đâu? Tôi cất tủ thì vẫn còn nguyên 10 cây cơ mà?
Tôi tính lãi ko quan trọng nhiều hay ít, phải có lãi, để nó nhắc anh hằng tháng là anh từng vay tôi 10 cây vàng. Giờ tôi ko thu lãi, 10 năm sau tôi hỏi lại 10 cây vàng, anh bảo 10 cây vàng nào thì tôi lấy gì nói với anh?
Lớn rồi. Anh em hay người thân thì phải rõ ràng. Cho vay là cho vay, cho mượn là cho mượn, xin cho là chuyện xin cho. Đóe phải lúc đầu bảo vay, sau lại đòi cho luôn. Mỗi chuyện mở miệng ra nói xin cho không dám, phải nói vay mà đòi ngta phải tự giác cho à