Ông ngoại t mất lúc hơn 80 rồi, ở với bà hơn 60 năm rồi đi. Nhìn chung thì ông tôi cũng thuộc kiểu viên mãn chẳng có gì nuối tiếc, lúc sống có thành tựu, được người đời trọng vọng, chưa từng có bất kỳ điều tiếng gì trong đời, tiền tài cũng dư thừa. Sống đến tuổi đó nhưng chưa bao giờ phải nhờ đến con cháu. Tất cả các con đẻ, con nuôi đều được ông chia gia sản đầy đủ từ khi lập gia đình, không đứa nào thành công rực rỡ nhưng đều có của ăn của để. Ông cũng từng giúp đỡ rất nhiều người có tiền học hành, thành tài. Ông sống đời khỏe mạnh, đến khi bệnh cái chết luôn chả kịp nằm cho con cháu chăm sóc. Vậy mà những ngày cuối đời ông chỉ buồn 1 cái là ông chết đi rồi thì bà mày khổ lắm. Mấy ngày ở viện cứ nhắc gọi điện về cho bà ở nhà dặn bà ăn uống nọ kia.
Thế mà bà tôi khổ thật. Ông chết xong con cháu đủ đầy, chăm sóc suốt. Nhưng bà tôi yêu ông quá nên cứ nhớ nhung, đau khổ. Thấy khách đến thăm, ai đến thắp hương cho ông là mừng lắm. Nhưng mừng rồi lại khóc, lại nhớ, lại ngồi kể lể hơn 60 năm ở cạnh nhau yêu thương đến mức nào. Tết với các ngày lễ làm cơm mời ông về thì thôi khóc vật khóc vã, bà tôi cứ như vậy đến lúc đi theo ông. Trước lúc chết cũng chỉ khóc rồi hỏi ông về đón tôi đấy à xong đi luôn.
Thật tình tôi cũng mong vợ chồng tôi được yêu thương nhau trọn đời như thế.