Trước đây, Châu Âu cạn tài nguyên nên vắt óc nghĩ ra kế "Xanh" hòng hất cẳng 2 nước to đầu, nhiều dầu mỏ nhất trong hội đồng bảo kê. Bài tủ của châu Âu là bú khí đốt và urani giá rẻ, nắm công nghệ lõi, thuê Tàu làm cu li gia công.
Nhưng khốn nỗi Tàu quá giỏi, học hết bài vở châu Âu, giờ làm gì cũng tốt, mà rẻ hơn châu Âu n lần. Điển hình là mảng điện mặt trời, rồi bây giờ đến xe điện.
*
Tôi đ. hiểu sao châu Âu còn bám vào cái "Xanh" này làm gì nữa. Đầu vào thì mấy nguồn "Xanh" chủ lực như năng lượng hạt nhân, khí đốt đều bị bóp. Đầu ra thì bị Tàu dí cả trên cả sân nhà, doanh nghiệp sản xuất thì rục rịch chuyển sang Mỹ.
Hay là lục địa già tuổi cao sức yếu nên bị Mỹ nắm xích kéo đi, lại thêm Tàu ủn đít. Muốn dừng cũng không được.
*
Riêng Pháp, từ sau thời Jacques Chirac thấy chả còn uy thế/ uy tín gì. 2 năm nay đắn đo chọn phe mãi không xong, dở ông dở thằng nên bị cả 2 phe Mỹ, Ng.. - Trung nó vả cho lệch mặt.
Là 1 trong 5 nước thuộc hội đồng bảo kê, Pháp không bị trói tay chân như Đức. Công nghệ quân sự Pháp có đủ cả, nhưng khốn nỗi quy mô sản xuất lại bé, cái gì cũng đắt lòi. Đem loè Phi châu thì được chứ oánh nhau to thì sản xuất méo kịp tiêu hao, chết vì lỗ vốn chứ không phải vì thương vong.