Phát bệnh tâm thần sau lần quan hệ tình dục không an toàn

Status
Not open for further replies.
Nhớ hồi sinh viên, hôm tốt nghiệp xong đi nhậu với mấy thằng bạn, quắc hết cả đám rủ nhau đi matxa, lần đầu đc đi matxa súc cát, lúc đấy máu quá gạ con nhân viên tới Z nó ok luôn, mà xỉn quá ko bcs mẹ gì. Hôm sau tỉnh nhớ lại mới sợ vkl, mấy tháng liền stress ko ăn ngủ gì đc, đến lúc khám sức khỏe xét nghiệm đủ thứ để làm hồ sơ xin việc ko thấy gì mới hoàn hồn lại, từ đó trở đi thề ko bao giờ đi matxa súc cát nữa.
 
Last edited:
Bác sỹ bảo kết quả chính xác nhất là sau 2 - 3 tháng. Thời gian đấy nó như 1 cái xác sống vật vờ. Mãi sau mới dám nói với ae, chứ giấu im ỉm.

Thay vì uốg arv ngay và lun sau khi fát hiện thì nó lại chọn cách chờ 2-3 thág. May ông bà gánh chứ ko lại rách việc.

Mình hồi 2017 đi chơi hội chợ vs con gấu ngang quầy cắt tóc free. Thế là nó lôi mình vào cắt cho bằng đc dù đó h chỉ cắt chỗ quen còn kéo, dao cạo vs lượt luôn mang từ nhà theo. Thằng ml chủ tiệm lấy mình ra hướng dẫn cho lũ đệ thế méo nào chọc mịa cây kéo vô mang tai. Trầy xơ vs nó bảo là nhúng cồn trc khi cắt rồi nhưng mình bảo thôi méo. Chạy thẳng vô nhiệt đới đóng 1tr8 đc fát 1 đơn arv uốg trog 7 ngày hay 1 thág j đấy quên cmnr. Tất cả từ lúc bị đến lúc vô đó chỉ trog vòng 3 tiếng rồi tối đó uống liều đầu tiên luôn.

Bác sĩ dặn hết liều thì đi xét nghiệm mà mình kệ lun tới h cũng 7 năm rồi. Từ đó về sau con gấu h là vợ méo dám ép làm gì trái ý mình luôn.

Nên các thým lỡ có gặp tai nạn vậy thì trong vòng 72h kiếm arv mà tống vào mồm càng sớm càng tốt thay vì ngồi suy tư ủ rũ hay lập thớt hỏi vô nghĩa nhe :stick:

via theNEXTvoz for iPhone
 
Hỏi ngu mang bcs có bị hiv k?
Hiv ko dễ lây vậy đâu. Thậm chí khi anh quan hệ trần với người nhiễm thì tỉ lệ bị cũng rất thấp nếu nước nôi bôi trơn đầy đủ. Trừ trx đó anh cho bj mạnh bạo quá khiến kiu bị trầy sước
 
hội vozer suýt nhiễm sida
vi7Y90H.png
 
Trường hợp này bé có bị lây vgb ko ạ.?
Mẹ KO bị vgb sanh bé ra ,bé được tiêm liền 1mũi vacxin vgb .
Bé bú mẹ ,mẹ chưa có sữa nên xin sữa Bột của người kế bên pha cho con uống .
Vậy cho em hỏi bé có bị lây nhiễm vgb ko ạ?
 
Nói gì thì nói, phải khen mấy anh đi mấy món dịch vụ gan thép vcl. Kiểu YOLO *ịt đi vì đời này chỉ có một. :cautious:
 
Thằng hồi trước làm cùng đi chơi gái, xong phát hiện rách bao. Cu cậu về hoảng quá ngâm ciu trong nước muối cả đêm luôn.

Thằng cùng cơ quan đi phó đà bị rách bao, 3 tháng nó sụt hẳn gần chục cân. Sống lúc nào cũng lo âu thấp thỏm. Việc ko tập trung, rượu chè ko uống.
Vậy hai ông này làm cùng cơ quan rồi rủ nhau đi cùng, dùng chung hộp bcs à?
 
Tâm sự của 1 bạn nhiễm hiv/sida

"......."
Năm nay mình 31 tuổi.
Mọi chuyện bắt đầu cách đây 6 tháng, khi mình quen em trên mạng. Sau một thời gian dài nói chuyện vài lần đi chơi thì bọn mình cũng tiến tới sex. Mình cũng đã ý thức với việc có thể nhiễm các bệnh lây truyền qua đường tình dục, thậm chí mình còn đọc rất nhiều về vấn đề này trước đây, về các cách lây truyền của nó, nhưng tình yêu đã khiến mình trở nên ngu ngốc. Mình đã quan hệ không an toàn kể cả khi thấy em có một vài nốt đỏ không bình thường ở vùng kín. Sau đó bọn mình quan hệ thường xuyên hơn, sau vài tháng những nốt đỏ của em cũng bắt đầu nhiều hơn, và mình bắt đầu nghi ngờ. Mình động viên rất nhiều em mới đến viện da liễu TW khám, và kết quả là em bị mắc giang mai. Hơi sốc, nhưng mình cũng động viên em là đừng lo lắng, vì bệnh này có thể chữa khỏi hoàn toàn được.
Vì khá bận bịu vào thời gian đó nên mình không đi khám cùng em được, bọn mình đã kiêng quan hệ theo lời dặn bác sĩ. Một tháng sau, mình đến làm xét nghiệm giang mai tại viện da liễu, và mình còn đăng ký xét nghiệm cả HIV "cho vui" (thực sự đó là những gì mình đã nghĩ trong đầu khi đó). Phí xét nghiệm cả 2 thứ là 500k. Và kết quả nhận được không vui chút nào. Cậu nhân viên phòng xét nghiệm kéo mình ra một góc, bảo mấy em y tá ở đó ra ngoài, bảo mình ngồi xuống và nói với mình "kết quả của anh không âm tính". Tai mình nóng đỏ ran lên rồi ù đi. Mình hỏi lại "là dương tính phải không?", nhưng cậu ấy cũng không khẳng định, chỉ nói rằng mình nên qua viện Nhiệt Đới làm xét nghiệm thêm và điều trị vì bên ý chuyên về vấn đề này, và nói rằng mình nên làm bảo hiểm y tế thì chi phí điều trị sẽ đỡ hơn nhiều. Người yêu gọi điện, mình nói "kết quả xét nghiệm HIV của anh không âm tính", mình nghe tiếng khóc ở đầu bên kia. Sau khi an ủi người yêu một lúc, mình cầm tờ kết quả xét nghiệm quay lại phòng khám, và bác sĩ điều trị kê cho mình thuốc điều trị giang mai, 1 loại tiêm bắp sâu, 1 loại tuýp uống. Chi phí gần 1,4 triệu.
Lê lết đôi chân tê tái vì tiêm bắp, mình sang viện Nhiệt Đới ở ngay phía sau và đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp (260k). Em nhân viên thu ngân khuyên mình nên đăng ký bác sĩ tư vấn (200k) để xem mình nên làm những xét nghiệm cần thiết nào, và mình đồng ý. Bác sĩ gặp mình chưa đến 30 giây, và trong phòng tư vấn của bác sĩ có đến 3 y tá hay nhân viên gì đó. Khi mình nói mình có nguy cơ nhiễm H, muốn được bác sĩ tư vấn này nọ, thì cảm giác như cả thế giới quay lại nhìn mình vậy. Bác sĩ cũng không nói gì thêm, bảo mình qua phòng thu ngân đăng ký làm xét nghiệm 3 phương pháp. Cuộc đời đã ngắn, lại phí thêm 1 phút với ông bác sĩ tào lao, mà tâm trạng chẳng khá hơn chút nào so với việc không cần tư vấn bác sĩ. Mình qua đóng tiền xét nghiệm, ra lấy máu và lết về nhà.
Cả buổi tối hôm ấy mình nói chuyện điện thoại với người yêu. Trong khi mình thì khăng khăng rằng cậu nhân viên ở viện Da Liễu không nói thẳng ra vì sợ mình sốc hay vì giấy tờ, kết luận gì đó, thì em cố sức an ủi mình rằng kết quả ở viện Da Liễu chỉ là dương tính giả. Cũng có thể là em đang an ủi chính mình, vì mình nhiễm, tức là em cũng nhiễm. Cả đêm mình trằn chọc không thể ngủ được, lúc ngủ được một lát thì lại mơ là đã đến 4h chiều, dậy đến lấy kết quả.
Cuối cùng khoảnh khắc ấy cũng đến, mình trở lại tầng 3 phòng khám theo yêu cầu để nhận kết quả. Tới giờ hẹn rồi mà bác sĩ còn chưa tới. Trong lúc mình ngồi chờ, có đến 3-4 người cũng tới làm xét nghiệm HIV, toàn những người rất trẻ chỉ 23-25 tuổi. Có một cậu thanh niên khoảng 22 tuổi ngồi kế bên cũng thì thầm với y tá "em muốn gặp bác sĩ tư vấn riêng" giống mình chiều hôm qua. Ờ phòng khám số 1 có hai bạn nam tới nhận kết quả, một người vào phòng và 20 giây sau đi ra, mặt tái mét, cậu bạn kia đuổi theo hỏi nhưng cậu này cứ thế đi thẳng. Cuối cùng bác sĩ Tr. cũng đến phòng khám số 2, mình vào phòng, lại một đội quân ngồi trong ý, ông bác sĩ này thậm chí còn không nhớ rằng mình đến làm gì. Mình nói là "em đến nhận kết quả xét nghiệm H chiều hôm qua". Ông bác sĩ lấy tờ kết quả ra xem, rồi nói "kết quả này là dương tính rồi". Cả thế giới lại quay lại nhìn mình, như là để xem mình sẽ ngất, khóc hay làm gì tiếp theo.
Mình vẫn giữ vẻ mặt bình thường, vì thực ra mình đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả này rồi. Bác sĩ nói "bệnh này chắc em cũng biết rồi, hiện nay chưa chữa được, và trung bình từ 2-10 năm thì sẽ chuyển sang trạng thái suy giảm miễn dịch", và nói mình có thể tới các trung tâm y tế gì đó để đăng ký chương trình điều trị gì đó. Mình có nói với bác sĩ rằng nếu việc điều trị này đắt đỏ thì mình sẽ không theo được, vì kinh tế của mình không đủ khả năng, và mình cũng không muốn đốt tiền để kéo dài thời gian sống lên một chút, chẳng để làm gì cả. Ông ấy lắc đầu và bảo mình hiện nay nhà nước vẫn hỗ trợ cho những người nhiễm H, mình có thể đăng ký tại bất kỳ trung tâm nào gần nhà, hoặc xuống tầng 1 khu điều trị ngoại trú cũng được. Mình đi xuống và ra về luôn, chẳng muốn làm thêm gì hết cả. Mình gọi điện cho người yêu, lại nghe tiếng em khóc ở phía bên kia.
Về đến nhà, việc đầu tiên là mình tới bế Cún, đây là con gái của em trai mình, bé mới hơn 2 tuổi, gọi mình bằng bác. Mình cứ ôm Cún mà hôn mà hít, như thể ngày mai mình sẽ không còn được bế Cún nữa, cho đến khi nó giãy ra. Giờ mình mới biết hai tiếng "gia đình" nó quý đến nhường nào. Cả tối ngồi nhìn cả nhà nói chuyện, mình lại thấy tiếc, tiếc chỉ vì một giây phút ngu ngốc mà mình đã phải trả giá, làm sao mình có thể chết trước mẹ được, làm sao có thể để mẹ khóc, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được, người chết thì dễ chứ người sống sẽ phải chịu đựng nỗi đau thế nào. Còn Cún con nữa, mình đã nói là sẽ dạy Cún học tiếng Anh mà, còn dạy để Cún thi vào Ams nữa, hay cho Cún đi du học, nhưng giờ thì hết tất cả rồi, làm sao nhìn thấy Cún con xinh đẹp của bác mặc váy cưới đây? Mỗi lần Cún chạy tới và gọi "bác Q. bế Cún", "bác Q. ơi Cún bay này..." là mình lại muốn khóc. Trong bữa ăn tối mình cũng buột miệng nói vài năm nữa chắc con cũng không còn ở đây nữa, mình đã thấy mẹ ngừng lại và nhìn mình trong một giây. Nhưng có lẽ mẹ cũng chỉ nghĩ là mình sẽ lấy vợ và ra riêng thôi. Chiều qua đi làm về thấy mẹ đang cặm cụi nhặt rau mình lại càng thương mẹ hơn, mình có lỗi với mẹ quá, có lỗi với tất cả mọi người. Làm sao có thể nói với mẹ đây.
Sáng nay trước khi đi làm, mình đã lên phòng Cún, nằm gục đầu bên giường và khóc, khóc như hồi mình không làm tốt bài thi hết cấp I vậy, từ đó đến nay mình chưa hề khóc.
Đêm qua mình đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em trai mình đã có vợ con nên trách nhiệm đó mình không còn phải suy nghĩ nữa, mình sẽ không nói với bất kì ai trong nhà về việc mình nhiễm H, chỉ một mình mình chịu đựng là đủ rồi. Mình không biết mình thuộc dạng người nào mà ông bác sĩ kia nói, liệu là 2 năm? Hay 10 năm? Nhưng thể trạng mình từ nhỏ đã khá yếu rồi, nên mình không nghĩ là sẽ trụ được lâu. Và khi giai đoạn AIDS đến, thì trước khi cơ thể mình trở nên quá nát, thì mình sẽ tự kết liễu trước. Đó mới là lúc mình tiết lộ cho gia đình biết. Còn hiện tại, mình sẽ cố gắng dành thời gian cho gia đình nhiều nhất có thể, dành thời gian bên mẹ và Cún yêu của mình. Mình cũng sẽ xóa dần các dữ liệu cá nhân của mình, chỉ trừ ảnh của mình và Cún, mình sợ rằng sau này Cún sẽ quên mất bác Q. của nó vì giờ nó còn nhỏ quá. Mình cũng đang thiết lập lại máy tính, điện thoại, để lại mật khẩu và tài khoản ngân hàng vào một file rồi gửi cho em mình trong trường hợp xấu nhất. Nói chung, khi mình chết, nó phải diễn ra theo một cách ít đột ngột nhất, em mình sẽ biết trước, và mọi thứ đều phải được chuẩn bị. Và mình vẫn chưa dám quyết định là khi đó có để cho bố mẹ mình biết sự thật không.
Hiện tại mình đang rất tuyệt vọng. Chẳng có gì cay đắng hơn khi biết mình chắc chắn sẽ chết trong vài năm tới, nhưng lại không biết chính xác khi nào mình sẽ chết, và lúc đó hình dạng của mình liệu trông có kinh tởm quá hay không. Rồi mình ở chung với gia đình, liệu có khi nào mình vô tình lây bệnh cho ai đó hay không. Nhiều lúc chỉ muốn chết luôn, nhưng lại không đành lòng để người còn sống phải đau khổ, và cũng vì mình chưa báo hiếu được gì cho ba mẹ
 
Cái này ai từng nghi ngờ dính HIV sẽ trải qua. Khi qhtd không an toàn với gmd, massage, sau đó khoảng 10-15 ngày xuất hiện triệu chứng sơ nhiễm giống HIV mà thực ra cái triệu chứng đó có thể biểu hiện của bệnh do virus khác. Stress kinh khủng, lúc nào cũng nghĩ mình đã bị nhiễm HIV, không học hành đc gì, làm việc mất tập trung, cảm giác tội lỗi với vợ con mà ko dám sợ đi xét nghiệm vì không đủ bản lãnh đối diện kết quả dương tính (mà thực ra 100, thậm chí cả 1000 ca đi xn thì chỉ có 1 ca dương tính thôi).
tội fence, bị bệnh lâu chưa
3FUKQb8.png
3FUKQb8.png
3FUKQb8.png
 
Biết đưa tt kiểu này là ko tốt nhưng mà tỷ lệ nhiễm HIV là siêu siêu thấp ngay cả trong trường hợp chân trần, cao nhất vẫn là đường sau và chia sẻ kim tiêm thôi. Tôi biết đa phần nghĩ chỉ cần chọt vào ng nhiễm là bị vì ng ta phải tuyên truyền như thế cho mấy anh bớt máu.
QKPotiL.jpg

Mấy vozer lỡ dại cứ hơi yên tâm. Còn ae nào chơi buê đuê thì bỏ đi mà làm ng nhé.
 
Mấy ông đi chơi mà sợ bệnh này bệnh nọ thì thôi ở nhà cho nó rồi. Có gan đi chơi rồi về ngồi run như cầy sấy là thế nào?
thường lúc đấy rượu bia ngu người, tinh trùng thượng não, có biết sợ là gì
xong xuôi lúc đó mới sực tỉnh, cảm giác tội lỗi, bệnh hoạn bủa vây, lâu ngày sẽ bị tâm thần
 
Biết đưa tt kiểu này là ko tốt nhưng mà tỷ lệ nhiễm HIV là siêu siêu thấp ngay cả trong trường hợp chân trần, cao nhất vẫn là đường sau và chia sẻ kim tiêm thôi. Tôi biết đa phần nghĩ chỉ cần chọt vào ng nhiễm là bị vì ng ta phải tuyên truyền như thế cho mấy anh bớt máu.
QKPotiL.jpg

Mấy vozer lỡ dại cứ hơi yên tâm. Còn ae nào chơi buê đuê thì bỏ đi mà làm ng nhé.
thế còn tỉ lệ rách bao
h1kRuMc.jpg
 
Status
Not open for further replies.
Back
Top