Phát hiện sớm bệnh lây truyền qua đường tình dục, dấu hiệu nào?

Minh Khuê

Senior Member

Các bác sĩ cho biết các bệnh lây qua đường tình dục phần lớn đều thầm lặng nhưng có thể gây hậu quả nghiêm trọng.​


Bệnh nhân đến Bệnh viện Da liễu TP.HCM thăm khám - Ảnh: THU HIẾN
Bệnh nhân đến Bệnh viện Da liễu TP.HCM thăm khám - Ảnh: THU HIẾN

Nhiều bệnh lây truyền qua đường tình dục​

Bác sĩ Huỳnh Thị Thanh Thùy - khoa khám bệnh, Bệnh viện Da liễu TP.HCM cho biết bệnh lây qua tình dục là bệnh bị mắc phải do quan hệ tình dục với người có bệnh, bằng đường miệng, âm đạo hoặc hậu môn.
Các bệnh thường gặp như: lậu, giang mai, chlamydia, herpes sinh dục, mồng gà, HIV…
Đây là loại bệnh tiềm ẩn vì phần lớn nhiễm trùng đều thầm lặng nhưng có thể dẫn đến những biến chứng gây hậu quả nghiêm trọng như: viêm vùng chậu, vô sinh, thai ngoài tử cung, tổn thương cơ quan nội tạng, ung thư sinh dục hoặc thậm chí gây tử vong…

Bác sĩ Thùy cho hay các triệu chứng của bệnh lây nhiễm qua đường tình dục như đối với nữ giới: ra huyết trắng bất thường (có màu hay có mùi lạ), ở nam giới chảy mủ hoặc ra dịch đục ở lỗ tiểu đầu dương vật và thường kèm theo tiểu rát buốt.

Bên cạnh đó, có thể ra huyết âm đạo giữa kỳ kinh hoặc nhìn thấy máu sau khi quan hệ tình dục, các vết lở loét, hay mụn nước xuất hiện ở bộ phận sinh dục, sưng tấy và đau ở vùng sinh dục, nổi các nốt chồi sùi, u nhú vùng sinh dục…

Đối với các bệnh do virus gây ra như: Viêm gan siêu vi B, Herpes và nhiễm HIV, hiện nay chỉ có thuốc ức chế, tức là kiềm hãm không cho virus phát triển và chưa có thuốc điều trị khỏi hoàn toàn.



Đối với các bệnh chữa trị được như: giang mai, lậu, chlamydia, hạ cam mềm…, cần phát hiện sớm và điều trị đúng để tránh các biến chứng về sau. Đồng thời phải chữa trị cho cả bạn tình để tránh bị mắc bệnh trở lại.

Nhiễm vi rút HPV lây qua đường tình dục nguy hiểm không?

TS.BS Bùi Chí Thương - trưởng khối sản, Bệnh viện Nhân dân Gia Định (TP.HCM) cho biết hiện nay có rất nhiều người khi đi khám bệnh phát hiện mình dương tính với vi rút HPV (Human Papillomavirus) liền lầm tưởng bị ung thư cổ tử cung, ung thư miệng và nhiều loại ung thư khác.

Thậm chí, nhiều người cho biết vì dương tính với HPV mà sợ không dám sinh con.

Tuy nhiên, điều này là không đúng, có đến 80-90% phụ nữ nhiễm HPV có thể tự khỏi sau khoảng hai năm. Trường hợp để tiến triển thành tiền ung thư có thể kéo dài từ 10-15 năm, do đó không nên quá hoảng loạn, hoang mang.

"Cứ 100 người phụ nữ có 10 người nhiễm HPV, 10 người này có 8 người cơ thể sẽ tự đào thải sau một thời gian và sẽ tự khỏi, chỉ có 2 người có thể chuyển sang các giai đoạn tiền ung thư. Ở các giai đoạn khác nhau sẽ có phương pháp điều trị, cần đi thăm khám sớm", bác sĩ Thương hay.

Khi phát hiện nhiễm HPV nên đi tầm soát, nếu dương tính HPV cần bình tĩnh đi soi cổ tử cung theo các khuyến cáo của bác sĩ. HPV lây đa số qua tiếp xúc tình dục, do đó cần sử dụng các biện pháp tình dục an toàn như bao cao su, chung thủy một bạn tình...

Bác sĩ Thùy cho biết thêm, nhiều bệnh lây truyền qua đường tình dục không có triệu chứng, nhưng vẫn có thể gây ra vấn đề về sức khoẻ. Do đó, cách duy nhất để biết chắc chắn có bị bệnh hay không là kiểm tra.

Tiêm phòng vắc xin là một phương pháp an toàn và hiệu quả để phòng ngừa bệnh viêm gan B và một số loại HPV phổ biến gây mụn cóc sinh dục và ung thư (types 6, 11, 16, 18).

Cách chắc chắn nhất để tránh bệnh lý lây truyền qua đường tình dục là sử dụng biện pháp phòng tránh như bao cao su, chung thủy với một bạn tình…
https://tuoitre.vn/phat-hien-som-be...ng-tinh-duc-dau-hieu-nao-2023022313500735.htm
 
Sao dạo này lắm điểm báo về bệnh tình dục thế
BdgiW7R.png
 
Mỗi lần đi đấm lưng với ấy ấy về đều mất mấy ngày sống trong sợ hãi :sweat: . Lúc say say éo sợ gì, xong ngày nào cũng phải soi, nó mà sùi lên 1 cái hay đái buốt thì xác cmnd.. :sweat:
 
Mọi người ơi cho e tâm sự síu nhé. Vì e ko biết phải nói với ai và cũng không thể nói bất cứ điều nào với một ai đó vì sợ họ sẽ kì thị và xa lánh e.
Trước tiên e xin lỗi vì đã sử dụng nick thứ 2. Mà cũng là nick để e tâm sự, đăng những dòng trạng thái về tâm trạng của e.
Năm nay e 21 tủi, phát hiện mình mang dòng máu quý tộc H. E cũng hơi sốc nhưng do có lẽ tâm lý e vững vàng và đối diện với nó. Ngày e nhận được kết quả và e bắt đầu điều trị thì e có chút buồn. Nhưng e cũng ko lo lắng về kinh tế vì đã có bảo hiểm sinh viên lo cả rồi. Cho đến một ngày ko may mắn. E bị cảm và dẫn trở nên lên phải nhớ đến sự giúp đỡ của gia đình vì phải nhập viện để chữa trị. Và cũng chính lúc đó là mọi sự đau khổ đến với e. Ba mẹ phát hiện e bị H. Với mẹ, thì mẹ nào ko thương con. Mẹ không bỏ e. Mà ngược lại mẹ còn chăm sóc e từng ly từng tý. Đúc cho e từng muỗng cháo, pha chone từng ly sữa kể cả khi e đã xuất viện về nhà. Mẹ e khóc rất nhiều. Với ba e thì kể từ khi biết e vậy thì lại không lại gần e nữa. Còn lại đi nói cho ng thứ 4 biết và nhiều người khác trong dòng họ nội ngoại. Nhưng rất may họ điều đón nhận e và luôn đt hỏi thăm e khi rảnh. Khi e về nhà thì lại bị bảo: " mày vấp ngã ở đâu thì đứng lại chỗ đó", "cho mày ăn học rồi mày thành ra cớ sự như vậy, mang bệnh như vậy". E nghe mà ko thể kiềm lòng đc. Ba e buộc e phải nghỉ học, dừng lại tất cả để ở nhà không được đi cf hay bất cứ đâu. E về nhà hơn 2 tuần mà luôn phải chịu sự công kích từ ba. Những câu nói mà e không thể chịu được, luôn đã kích vào tinh thần e. Ví dụ như "mày bị như vậy rồi mày không được lại gần e mày, mày muốn nó chết như mày thì m cứ lại", ba e đang nói về một vấn đề nào đó mà e nói lại thì lại bảo " cho mày ăn học rồi mày cải cải, ăn học bao nhiu năm rồi giờ mang bệnh về cái nhà này, tao đẻ mày ra được là giết mày được, mày đừng có ở đó mà cải cải". Sao lúc e nhận kết quả mà e cũng không đau bằng nghe mấy câu nói này. E nghe mà lòng e cứ thắt lại, như ai đang bóp nát trái tim e. Nhiều lúc e tự hỏi e có phải con của ba mẹ không nữa. Sao mà đêm e về đây rồi lại công kích e như vậy. Mọi thư dường tệ hơn khi một bữa cơm 4 thành viên và e phải múc riêng ra một phần của e. Ăn cơm e không được lên bàn ngồi chung. Đồ ăn của e phải nấu riêng ra. Không thể ăn chung với mọi. Những nơi mà e nằm ví dụ như giường của e, võng thì không ai dám lên nằm. Những gì e cầm qua , hay chạm qua thì ba e lại không đụng tới. Thậm chí ngày hôm đó, e chỉ nấu một nồi cơm thôi mà ba e lại tỏ thái độ và không ăn cơm. E không biết mình phải làm sao, mình phải chịu đựng như vầy bao lâu nữa. Một ngày trôi qua rất ảm đạm, ưu ám, và nhạt nhẽo. Dường như e bị cách ly khỏi gia đình vì mọi thứ của e đều riêng biệt biệt hết ( chén, tô, đũa, muỗng, thao giặc đồ, dép,... Mọi thứ). Nhưng bề ngoài nhìn vô dường như ai cũng nghỉ e rất may mắn. E thật sự stress rất nhiều. Không biết phải làm sao.
Thôi viết đến đây thôi. Cảm ơn mọi người đã đọc dòng tâm sự của e.
 
Mọi người ơi cho e tâm sự síu nhé. Vì e ko biết phải nói với ai và cũng không thể nói bất cứ điều nào với một ai đó vì sợ họ sẽ kì thị và xa lánh e.
Trước tiên e xin lỗi vì đã sử dụng nick thứ 2. Mà cũng là nick để e tâm sự, đăng những dòng trạng thái về tâm trạng của e.
Năm nay e 21 tủi, phát hiện mình mang dòng máu quý tộc H. E cũng hơi sốc nhưng do có lẽ tâm lý e vững vàng và đối diện với nó. Ngày e nhận được kết quả và e bắt đầu điều trị thì e có chút buồn. Nhưng e cũng ko lo lắng về kinh tế vì đã có bảo hiểm sinh viên lo cả rồi. Cho đến một ngày ko may mắn. E bị cảm và dẫn trở nên lên phải nhớ đến sự giúp đỡ của gia đình vì phải nhập viện để chữa trị. Và cũng chính lúc đó là mọi sự đau khổ đến với e. Ba mẹ phát hiện e bị H. Với mẹ, thì mẹ nào ko thương con. Mẹ không bỏ e. Mà ngược lại mẹ còn chăm sóc e từng ly từng tý. Đúc cho e từng muỗng cháo, pha chone từng ly sữa kể cả khi e đã xuất viện về nhà. Mẹ e khóc rất nhiều. Với ba e thì kể từ khi biết e vậy thì lại không lại gần e nữa. Còn lại đi nói cho ng thứ 4 biết và nhiều người khác trong dòng họ nội ngoại. Nhưng rất may họ điều đón nhận e và luôn đt hỏi thăm e khi rảnh. Khi e về nhà thì lại bị bảo: " mày vấp ngã ở đâu thì đứng lại chỗ đó", "cho mày ăn học rồi mày thành ra cớ sự như vậy, mang bệnh như vậy". E nghe mà ko thể kiềm lòng đc. Ba e buộc e phải nghỉ học, dừng lại tất cả để ở nhà không được đi cf hay bất cứ đâu. E về nhà hơn 2 tuần mà luôn phải chịu sự công kích từ ba. Những câu nói mà e không thể chịu được, luôn đã kích vào tinh thần e. Ví dụ như "mày bị như vậy rồi mày không được lại gần e mày, mày muốn nó chết như mày thì m cứ lại", ba e đang nói về một vấn đề nào đó mà e nói lại thì lại bảo " cho mày ăn học rồi mày cải cải, ăn học bao nhiu năm rồi giờ mang bệnh về cái nhà này, tao đẻ mày ra được là giết mày được, mày đừng có ở đó mà cải cải". Sao lúc e nhận kết quả mà e cũng không đau bằng nghe mấy câu nói này. E nghe mà lòng e cứ thắt lại, như ai đang bóp nát trái tim e. Nhiều lúc e tự hỏi e có phải con của ba mẹ không nữa. Sao mà đêm e về đây rồi lại công kích e như vậy. Mọi thư dường tệ hơn khi một bữa cơm 4 thành viên và e phải múc riêng ra một phần của e. Ăn cơm e không được lên bàn ngồi chung. Đồ ăn của e phải nấu riêng ra. Không thể ăn chung với mọi. Những nơi mà e nằm ví dụ như giường của e, võng thì không ai dám lên nằm. Những gì e cầm qua , hay chạm qua thì ba e lại không đụng tới. Thậm chí ngày hôm đó, e chỉ nấu một nồi cơm thôi mà ba e lại tỏ thái độ và không ăn cơm. E không biết mình phải làm sao, mình phải chịu đựng như vầy bao lâu nữa. Một ngày trôi qua rất ảm đạm, ưu ám, và nhạt nhẽo. Dường như e bị cách ly khỏi gia đình vì mọi thứ của e đều riêng biệt biệt hết ( chén, tô, đũa, muỗng, thao giặc đồ, dép,... Mọi thứ). Nhưng bề ngoài nhìn vô dường như ai cũng nghỉ e rất may mắn. E thật sự stress rất nhiều. Không biết phải làm sao.
Thôi viết đến đây thôi. Cảm ơn mọi người đã đọc dòng tâm sự của e.
Nói thiệt thì nếu người nhà tôi bị thì tôi cũng sợ ông à. Đồng ý là H nó chỉ lây qua đường máu, tình dục, mẹ sang con nhưng đối diện với người bị H thì ai cũng sợ hết.

Việc ăn uống thì nên ăn riêng (riêng dụng cụ, riêng phần ăn) để đảm bảo sức khỏe cho người khác. Dụng cụ vệ sinh cá nhân cũng phải dùng riêng luôn.

Còn việc xa lánh của cha ông thì kệ đi, ai cũng vì bản thân mình trước khi vì người khác mà. Ông cứ sống cuộc đời của ông, nhớ uống thuốc đầy đủ, sinh hoạt lành mạnh.
 
Mọi người ơi cho e tâm sự síu nhé. Vì e ko biết phải nói với ai và cũng không thể nói bất cứ điều nào với một ai đó vì sợ họ sẽ kì thị và xa lánh e.
Trước tiên e xin lỗi vì đã sử dụng nick thứ 2. Mà cũng là nick để e tâm sự, đăng những dòng trạng thái về tâm trạng của e.
Năm nay e 21 tủi, phát hiện mình mang dòng máu quý tộc H. E cũng hơi sốc nhưng do có lẽ tâm lý e vững vàng và đối diện với nó. Ngày e nhận được kết quả và e bắt đầu điều trị thì e có chút buồn. Nhưng e cũng ko lo lắng về kinh tế vì đã có bảo hiểm sinh viên lo cả rồi. Cho đến một ngày ko may mắn. E bị cảm và dẫn trở nên lên phải nhớ đến sự giúp đỡ của gia đình vì phải nhập viện để chữa trị. Và cũng chính lúc đó là mọi sự đau khổ đến với e. Ba mẹ phát hiện e bị H. Với mẹ, thì mẹ nào ko thương con. Mẹ không bỏ e. Mà ngược lại mẹ còn chăm sóc e từng ly từng tý. Đúc cho e từng muỗng cháo, pha chone từng ly sữa kể cả khi e đã xuất viện về nhà. Mẹ e khóc rất nhiều. Với ba e thì kể từ khi biết e vậy thì lại không lại gần e nữa. Còn lại đi nói cho ng thứ 4 biết và nhiều người khác trong dòng họ nội ngoại. Nhưng rất may họ điều đón nhận e và luôn đt hỏi thăm e khi rảnh. Khi e về nhà thì lại bị bảo: " mày vấp ngã ở đâu thì đứng lại chỗ đó", "cho mày ăn học rồi mày thành ra cớ sự như vậy, mang bệnh như vậy". E nghe mà ko thể kiềm lòng đc. Ba e buộc e phải nghỉ học, dừng lại tất cả để ở nhà không được đi cf hay bất cứ đâu. E về nhà hơn 2 tuần mà luôn phải chịu sự công kích từ ba. Những câu nói mà e không thể chịu được, luôn đã kích vào tinh thần e. Ví dụ như "mày bị như vậy rồi mày không được lại gần e mày, mày muốn nó chết như mày thì m cứ lại", ba e đang nói về một vấn đề nào đó mà e nói lại thì lại bảo " cho mày ăn học rồi mày cải cải, ăn học bao nhiu năm rồi giờ mang bệnh về cái nhà này, tao đẻ mày ra được là giết mày được, mày đừng có ở đó mà cải cải". Sao lúc e nhận kết quả mà e cũng không đau bằng nghe mấy câu nói này. E nghe mà lòng e cứ thắt lại, như ai đang bóp nát trái tim e. Nhiều lúc e tự hỏi e có phải con của ba mẹ không nữa. Sao mà đêm e về đây rồi lại công kích e như vậy. Mọi thư dường tệ hơn khi một bữa cơm 4 thành viên và e phải múc riêng ra một phần của e. Ăn cơm e không được lên bàn ngồi chung. Đồ ăn của e phải nấu riêng ra. Không thể ăn chung với mọi. Những nơi mà e nằm ví dụ như giường của e, võng thì không ai dám lên nằm. Những gì e cầm qua , hay chạm qua thì ba e lại không đụng tới. Thậm chí ngày hôm đó, e chỉ nấu một nồi cơm thôi mà ba e lại tỏ thái độ và không ăn cơm. E không biết mình phải làm sao, mình phải chịu đựng như vầy bao lâu nữa. Một ngày trôi qua rất ảm đạm, ưu ám, và nhạt nhẽo. Dường như e bị cách ly khỏi gia đình vì mọi thứ của e đều riêng biệt biệt hết ( chén, tô, đũa, muỗng, thao giặc đồ, dép,... Mọi thứ). Nhưng bề ngoài nhìn vô dường như ai cũng nghỉ e rất may mắn. E thật sự stress rất nhiều. Không biết phải làm sao.
Thôi viết đến đây thôi. Cảm ơn mọi người đã đọc dòng tâm sự của e.
Giờ bị H đâu còn phải án tử như ngày xưa đâu mà làm j ghê thế nhỉ :sweat:. Chỉ cần uống Prep đều là y như ng bt thậm chí qhtd cũng ko lây luôn mà.
 
Mọi người ơi cho e tâm sự síu nhé. Vì e ko biết phải nói với ai và cũng không thể nói bất cứ điều nào với một ai đó vì sợ họ sẽ kì thị và xa lánh e.
Trước tiên e xin lỗi vì đã sử dụng nick thứ 2. Mà cũng là nick để e tâm sự, đăng những dòng trạng thái về tâm trạng của e.
Năm nay e 21 tủi, phát hiện mình mang dòng máu quý tộc H. E cũng hơi sốc nhưng do có lẽ tâm lý e vững vàng và đối diện với nó. Ngày e nhận được kết quả và e bắt đầu điều trị thì e có chút buồn. Nhưng e cũng ko lo lắng về kinh tế vì đã có bảo hiểm sinh viên lo cả rồi. Cho đến một ngày ko may mắn. E bị cảm và dẫn trở nên lên phải nhớ đến sự giúp đỡ của gia đình vì phải nhập viện để chữa trị. Và cũng chính lúc đó là mọi sự đau khổ đến với e. Ba mẹ phát hiện e bị H. Với mẹ, thì mẹ nào ko thương con. Mẹ không bỏ e. Mà ngược lại mẹ còn chăm sóc e từng ly từng tý. Đúc cho e từng muỗng cháo, pha chone từng ly sữa kể cả khi e đã xuất viện về nhà. Mẹ e khóc rất nhiều. Với ba e thì kể từ khi biết e vậy thì lại không lại gần e nữa. Còn lại đi nói cho ng thứ 4 biết và nhiều người khác trong dòng họ nội ngoại. Nhưng rất may họ điều đón nhận e và luôn đt hỏi thăm e khi rảnh. Khi e về nhà thì lại bị bảo: " mày vấp ngã ở đâu thì đứng lại chỗ đó", "cho mày ăn học rồi mày thành ra cớ sự như vậy, mang bệnh như vậy". E nghe mà ko thể kiềm lòng đc. Ba e buộc e phải nghỉ học, dừng lại tất cả để ở nhà không được đi cf hay bất cứ đâu. E về nhà hơn 2 tuần mà luôn phải chịu sự công kích từ ba. Những câu nói mà e không thể chịu được, luôn đã kích vào tinh thần e. Ví dụ như "mày bị như vậy rồi mày không được lại gần e mày, mày muốn nó chết như mày thì m cứ lại", ba e đang nói về một vấn đề nào đó mà e nói lại thì lại bảo " cho mày ăn học rồi mày cải cải, ăn học bao nhiu năm rồi giờ mang bệnh về cái nhà này, tao đẻ mày ra được là giết mày được, mày đừng có ở đó mà cải cải". Sao lúc e nhận kết quả mà e cũng không đau bằng nghe mấy câu nói này. E nghe mà lòng e cứ thắt lại, như ai đang bóp nát trái tim e. Nhiều lúc e tự hỏi e có phải con của ba mẹ không nữa. Sao mà đêm e về đây rồi lại công kích e như vậy. Mọi thư dường tệ hơn khi một bữa cơm 4 thành viên và e phải múc riêng ra một phần của e. Ăn cơm e không được lên bàn ngồi chung. Đồ ăn của e phải nấu riêng ra. Không thể ăn chung với mọi. Những nơi mà e nằm ví dụ như giường của e, võng thì không ai dám lên nằm. Những gì e cầm qua , hay chạm qua thì ba e lại không đụng tới. Thậm chí ngày hôm đó, e chỉ nấu một nồi cơm thôi mà ba e lại tỏ thái độ và không ăn cơm. E không biết mình phải làm sao, mình phải chịu đựng như vầy bao lâu nữa. Một ngày trôi qua rất ảm đạm, ưu ám, và nhạt nhẽo. Dường như e bị cách ly khỏi gia đình vì mọi thứ của e đều riêng biệt biệt hết ( chén, tô, đũa, muỗng, thao giặc đồ, dép,... Mọi thứ). Nhưng bề ngoài nhìn vô dường như ai cũng nghỉ e rất may mắn. E thật sự stress rất nhiều. Không biết phải làm sao.
Thôi viết đến đây thôi. Cảm ơn mọi người đã đọc dòng tâm sự của e.
Đầu tiên em phải xác định: "đây không phải là lỗi của bố mẹ. Đây là lỗi của em khi không tự bảo vệ tốt bản thân mình. Cha mẹ đã cho em 1 cơ thể khoẻ mạnh chứ không phải đẻ ra em đã bị vậy nên em không có quyền trách ngược lại họ"
Thứ nữa thì giải phóng tư tưởng vì bệnh này cũng không phải là án tử nữa, uống thuốc đều đặn đúng giờ là được.
Thay vì ủ rũ vì bị cha mình phân biệt (điều này quá bình thường do khác biệt thế hệ, do thiếu hiểu biết về bệnh, do thất vọng) thì hãy kệ đi và trau dồi bản thân thành người có ích. Đời còn dài còn bao nhiêu việc em phải làm và hoàn thành, cứ giỏi đi rồi mọi chuyện khắc tự ổn.
Bệnh này ko chết vì bệnh nữa, mà chết vì tâm lý.
Chúc em khoẻ.
 
Back
Top