Phụ huynh nên quan tâm con cái nếu không muốn nó thảm hại trong cuộc sống

hoangpro001zx

Junior Member
Như tiêu đề trên thì em chỉ muốn các bác nào có con thì nên quan tâm tới con cái một tí, không phải em dạy đời các bác đâu. Em từng bị trầm cảm vì áp lực trong học đường, bạn bè phản bội và khi em chia sẻ thì phụ huynh ngó lơ nó, cuối cùng thì em cũng phải vượt qua một mình. Cũng tại nó mà giờ em làm cái gì cũng tiêu cực vcl, kể cả việc yêu đương, mới gần đây em làm cô ấy giận vì em suy nghĩ quá nhiều về quá khứ. Công việc thì cũng chưa có, lên môi trường đại học thì ngại giao tiếp và kết bạn, giờ trong đầu suy nghĩ quá nhiều về cái chết của bản thân và mọi người xung quanh, nói chung dùng từ "thảm hại" cũng không diễn tả đủ bản thân em bây giờ. Em không trách phụ huynh em mà chỉ muốn các bác đừng lặp lại sai lầm đó là được. Các bác nên dành thời gian để quan tâm con cái nghĩ gì, không cần chi nhiều tiền, một buổi đi dạo hoặc cùng nhau làm một việc nào đó cũng đủ để trẻ con không cảm thấy cô đơn và trở thành bản thân em bây giờ.
 
Như tiêu đề trên thì em chỉ muốn các bác nào có con thì nên quan tâm tới con cái một tí, không phải em dạy đời các bác đâu. Em từng bị trầm cảm vì áp lực trong học đường, bạn bè phản bội và khi em chia sẻ thì phụ huynh ngó lơ nó, cuối cùng thì em cũng phải vượt qua một mình. Cũng tại nó mà giờ em làm cái gì cũng tiêu cực vcl, kể cả việc yêu đương, mới gần đây em làm cô ấy giận vì em suy nghĩ quá nhiều về quá khứ. Công việc thì cũng chưa có, lên môi trường đại học thì ngại giao tiếp và kết bạn, giờ trong đầu suy nghĩ quá nhiều về cái chết của bản thân và mọi người xung quanh, nói chung dùng từ "thảm hại" cũng không diễn tả đủ bản thân em bây giờ. Em không trách phụ huynh em mà chỉ muốn các bác đừng lặp lại sai lầm đó là được. Các bác nên dành thời gian để quan tâm con cái nghĩ gì, không cần chi nhiều tiền, một buổi đi dạo hoặc cùng nhau làm một việc nào đó cũng đủ để trẻ con không cảm thấy cô đơn và trở thành bản thân em bây giờ.
Biết nhận ra chỗ sai là tốt rồi, giờ cố gắng tiếp thôi :rolleyes:
 
Như tiêu đề trên thì em chỉ muốn các bác nào có con thì nên quan tâm tới con cái một tí, không phải em dạy đời các bác đâu. Em từng bị trầm cảm vì áp lực trong học đường, bạn bè phản bội và khi em chia sẻ thì phụ huynh ngó lơ nó, cuối cùng thì em cũng phải vượt qua một mình. Cũng tại nó mà giờ em làm cái gì cũng tiêu cực vcl, kể cả việc yêu đương, mới gần đây em làm cô ấy giận vì em suy nghĩ quá nhiều về quá khứ. Công việc thì cũng chưa có, lên môi trường đại học thì ngại giao tiếp và kết bạn, giờ trong đầu suy nghĩ quá nhiều về cái chết của bản thân và mọi người xung quanh, nói chung dùng từ "thảm hại" cũng không diễn tả đủ bản thân em bây giờ. Em không trách phụ huynh em mà chỉ muốn các bác đừng lặp lại sai lầm đó là được. Các bác nên dành thời gian để quan tâm con cái nghĩ gì, không cần chi nhiều tiền, một buổi đi dạo hoặc cùng nhau làm một việc nào đó cũng đủ để trẻ con không cảm thấy cô đơn và trở thành bản thân em bây giờ.
Ai trong hoàn cảnh mới hiểu dc
Cái thím kể ko khác tôi là mấy, giờ vẫn chưa tìm dc lối ra

via theNEXTvoz for iPhone
 
Bác bị trầm cảm có phải uống thuốc ko
Không đâu bác, em tự liên hệ bác sĩ nghe tư vấn và tự chữa khỏi thôi, nhưng tốn thời gian lắm mới hồi phục được, với lại cảm xúc không được như ban đầu nữa. Chừng nào nó ảnh hưởng lên thần kinh thì mới cần uống thuốc
 
Ai trong hoàn cảnh mới hiểu dc
Cái thím kể ko khác tôi là mấy, giờ vẫn chưa tìm dc lối ra

via theNEXTvoz for iPhone
giờ thì phụ thuộc vào quyết định của mình thôi chứ không ai giúp được nữa, em cũng đang cố gắng vượt qua hằng ngày đây chứ tiêu cực quá người ta chịu không nổi đâu
 
Y chang phụ huynh tôi. Giờ mới nhận ra thời đi học cô độc vkl, chia sẻ ra thì phụ huynh còn đi bênh cho người ngoài chẳng bao giờ đứng về phía mình, xem mình là cái ổ để xả giận, cổ súy tích cực độc hại, bài ca muôn thuở là mày sướng vậy còn kêu ca cái gì, chẳng có nổi 1 chỗ dựa tinh thần nào :)
 
Hôm qua đi họp phụ huynh cho đứa em trai nhà dì mà chỉ biết thở dài.
Cô giáo nói rất nhiều đến việc các em ko nghe lời, không mặc đồng phục, chơi vs nhau có bè phái. Thầy cô nói thì cãi đương nhiên giờ thầy cô ko dám chửi mắng đánh bọn nó.
Nghỉ hè 2 tháng thì vài phụ huynh đòi đi học hè vì ở nhà ko ai trông lại lêu lổng đi chơi gặp tai nạn. Vài người phản đối vì muốn cho bọn trẻ nó nghỉ ngơi.
Mình có phát biểu là mong muốn nhà trường xây bể bơi để các em học bơi, nhà thể chất có rồi thì cho các em vào chơi cầu lông, đừng đong cửa mãi. 2 tháng hè muốn các e đi dã ngoại 2 lần ở 2 nơi khác nhau.
Các em hỗn thì 80% là do gia đình. Yêu cầu các bác các cô quản lí lại….rất nhiều
Ai ngờ phụ huynh nhìn em như người lạ vậy kêu tiếc tiền đi chơi.. tiếc tiền thuê thầy giáo thể dục dạy bơi….vch
Còn đứa em mình thì nó đang tuổi lớn ( lớp 7) nó hỗn quá mình chỉ dã cho nó nát người mà ko lỡ. Nghĩ lại thời mình nó cũng gần như thế. Đầy biến động haizzxx
Chả biết phải làm sao
 
Phụ huynh tôi trc giờ cứ có cái kiểu chối bỏ trách nhiệm bằng câu "Tao trăm công nghìn việc còn phải bận kiếm tiền đâu có thời gian để abcdxyz"
Nghe mà chán luôn

via theNEXTvoz for iPhone
 
Như tiêu đề trên thì em chỉ muốn các bác nào có con thì nên quan tâm tới con cái một tí, không phải em dạy đời các bác đâu. Em từng bị trầm cảm vì áp lực trong học đường, bạn bè phản bội và khi em chia sẻ thì phụ huynh ngó lơ nó, cuối cùng thì em cũng phải vượt qua một mình. Cũng tại nó mà giờ em làm cái gì cũng tiêu cực vcl, kể cả việc yêu đương, mới gần đây em làm cô ấy giận vì em suy nghĩ quá nhiều về quá khứ. Công việc thì cũng chưa có, lên môi trường đại học thì ngại giao tiếp và kết bạn, giờ trong đầu suy nghĩ quá nhiều về cái chết của bản thân và mọi người xung quanh, nói chung dùng từ "thảm hại" cũng không diễn tả đủ bản thân em bây giờ. Em không trách phụ huynh em mà chỉ muốn các bác đừng lặp lại sai lầm đó là được. Các bác nên dành thời gian để quan tâm con cái nghĩ gì, không cần chi nhiều tiền, một buổi đi dạo hoặc cùng nhau làm một việc nào đó cũng đủ để trẻ con không cảm thấy cô đơn và trở thành bản thân em bây giờ.
Biết mình thiếu sót gì là tốt, tới lúc thay đổi rồi. Tôi ngày xưa cũng như fen thôi, đại học toàn 1 mình, dù học quản trị kinh doanh bắt làm nhóm nhiều vcl vẫn chả nói chuyện với ai.
Tới năm 3 năm tư mới biết tụi nó cũng quý mình nên cũng bắt đầu nói chuyện và có thêm bạn, dần dần có tự tin đi tới đâu cũng nói chuyện được
 
Tôi quen biết 1 bạn nữ
Bạn kể rằng do cho mẹ hay đánh đập, chửi mắng nên bạn đâm ra bất cần đời, nhiều lần ý định tự tử. Về sau bạn đó quan hệ với bất cứ ng đàn ông nào bạn quen

Có thể cha mẹ thời trước k thể thay đổi
Nhưng cha mẹ Gen Z có thể
Tôi mong là thế
 
Tốt nhất là không tạo áp lực điểm hay trường gì cả, học hành giỏi giang chưa chắc đã thành công trong cuộc sống. Chỉ tạo tác dụng ngược.

Như mai fen có học đại học, có người yêu là cũng thành công hơn rất nhiều người rồi, đừng nặng nề mai fen, cứ vui vẻ lên mà sống thôi. Mệt thì nghỉ ngơi, đi du lịch, tụ tập bạn bè.
 
Nói đến lại cay, dcm nó, làm thêm hồ sơ cho 1 lão khách, thức đêm thức hôm, bỏ bê con cái.
Bây giờ nó bùng tiền ko trả. Thấy có lỗi với con ghê
 
Tôi quen biết 1 bạn nữ
Bạn kể rằng do cho mẹ hay đánh đập, chửi mắng nên bạn đâm ra bất cần đời, nhiều lần ý định tự tử. Về sau bạn đó quan hệ với bất cứ ng đàn ông nào bạn quen

Có thể cha mẹ thời trước k thể thay đổi
Nhưng cha mẹ Gen Z có thể
Tôi mong là thế
:burn_joss_stick::burn_joss_stick:
 
Thời này đẻ ra đứa con cũng áp lực kinh khủng nhỉ, vừa phải cày tiền để cho nó có cuộc sống tốt, vừa phải quan tâm chăm sóc sức khỏe tinh thần cho nó nữa.
 
Biết mình thiếu sót gì là tốt, tới lúc thay đổi rồi. Tôi ngày xưa cũng như fen thôi, đại học toàn 1 mình, dù học quản trị kinh doanh bắt làm nhóm nhiều vcl vẫn chả nói chuyện với ai.
Tới năm 3 năm tư mới biết tụi nó cũng quý mình nên cũng bắt đầu nói chuyện và có thêm bạn, dần dần có tự tin đi tới đâu cũng nói chuyện được
Ơ trùng hợp thế bác, em cũng đang quản trị kinh doanh đây :)
 
Back
Top