Số kiếp 1 con mèo

Xin chào các thím, nay buồn buồn chả biết tâm sự với ai nên lên đây giải bày cho đỡ nặng nề, bài cũng hơi dài.
Số là vợ mình có nui 1 em mèo tam thể dc mười mấy năm rồi, nui từ hồi lụm dc nó ngoài đường bé xíu, sau này lấy nhau thì mình cũng rất thương yêu nó, mặc dù nó hung dữ vãi, mẹ vợ thì cực kỳ ghét chó mèo, dăm ba lần kiu ko cho nui cơ mà vợ mình sống chết nên cũng đành chịu. :nosebleed:
Vài năm trước vợ mình có bầu, mẹ vợ mới bảo để tốt cho em bé thì gửi mèo về quê cho bả nui, bả chăm cho, thi thoảng về chơi thăm luôn có sao, 2vc mình nghĩ giờ sắp có cháu rồi nui mèo cũng hơi khó khăn nên thôi gửi về, dù gì ở dưới cũng dc mẹ chăm lo nấu ăn uống đàng hoàng.
Bẵng đi 1 thời gian thì mẹ gọi lên bảo là con mèo nó chết rồi, nó ngủ xong sáng ko dậy nữa, 2vc mình nghe mà buồn thúi ruột :cry:, nhưng dù gì nó cũng sống cuối đời sung sướng thoải mái, rađi thanh thản, mẹ cũng bảo đem xác nó lên chùa rồi, cho nó nghe kinh kệ siêu thoát, âu cũng an lòng.
Mới gần đây, khi con mình dc gần 3 tuổi, trong 1 lần 2 mẹ con ngồi chơi đút cơm cho nó, ko hiểu sau bả lại tâm sự nói với mình chuyện con mèo, hóa ra mẹ nui nhưng ko có thương yêu gì như mình nghĩ, hồi đó mình thấy bà chăm lo nấu cá này nọ cho nó nên nghĩ là nui dần đâm ra có tình cảm, ai dè bà rất ghét nó, bà nói mỗi sáng xuống nghe mùi nó ị đái trong toilet mà khó chịu lắm, còn bảo mê tín từ ngày rước nó về chả bán buôn gì dc. :pudency:
Bà có quen 1 ông chuyên làm chuồng trại nui nhốt chó mèo, thế là bà đem nó qua cho ổng luôn, bảo nó qua đó ăn uống cũng tốt lắm. Bỗng 1 hôm bên đó mở chuồng, thế là nó bỏ đi mất ..., ko kiếm lại dc ..., mình nghe tới đó mà trong lòng bức bối vô cùng, hóa ra về cuối đời nó chả sung sướng gì được, nó rất hay bệnh, 2 vc mình tốn biết bao nhiêu chạy chữa, nó cũng cố gắng vượt qua, thế mà giờ này chả biết sống chết, 1 con mèo nhà như nó làm sao mà sống nổi ở ngoài :too_sad:
Bà bảo đơn giản kiểu hết duyên nó đi thôi, lạnh lùng chóng vánh chả 1 chút tiếc nuối hay hối hận gì vì chuyện này, thà bà cứ để mình nghĩ nó ra đi thanh thản còn hơn, mình đa cảm, cứ nghĩ tới cảnh nó đói rét ăn uống khổ sở mà ko cầm lòng dc.
Đã 3 năm rồi, có lẽ giờ nó chết bờ chết bụi nơi nào, mình thì ko nói cho vợ biết, vợ mà biết thì tình cảm mẹ con sứt mẻ ngay, ko biết vì sao bà lại kể mình nghe để giờ nặng lòng như vầy.
Đôi lời tâm sự cho đỡ buồn, thương thay những giây phút cuối đời 1 con mèo lại bị đối xử như vậy, xin cảm ơn các thím chịu đọc.:sad:

Mèo tuổi thọ tầm 14~15 năm thôi. Và tụi nó rất khôn, không chết đói chết khát đâu mà lo. Già quá thì nó sẽ kiếm chỗ nào đó nằm khoanh lại và chết thôi. Cứ an tâm là con mèo của thím đã an nghỉ nhé.
 
Xin chào các thím, nay buồn buồn chả biết tâm sự với ai nên lên đây giải bày cho đỡ nặng nề, bài cũng hơi dài.
Số là vợ mình có nui 1 em mèo tam thể dc mười mấy năm rồi, nui từ hồi lụm dc nó ngoài đường bé xíu, sau này lấy nhau thì mình cũng rất thương yêu nó, mặc dù nó hung dữ vãi, mẹ vợ thì cực kỳ ghét chó mèo, dăm ba lần kiu ko cho nui cơ mà vợ mình sống chết nên cũng đành chịu. :nosebleed:
Vài năm trước vợ mình có bầu, mẹ vợ mới bảo để tốt cho em bé thì gửi mèo về quê cho bả nui, bả chăm cho, thi thoảng về chơi thăm luôn có sao, 2vc mình nghĩ giờ sắp có cháu rồi nui mèo cũng hơi khó khăn nên thôi gửi về, dù gì ở dưới cũng dc mẹ chăm lo nấu ăn uống đàng hoàng.
Bẵng đi 1 thời gian thì mẹ gọi lên bảo là con mèo nó chết rồi, nó ngủ xong sáng ko dậy nữa, 2vc mình nghe mà buồn thúi ruột :cry:, nhưng dù gì nó cũng sống cuối đời sung sướng thoải mái, rađi thanh thản, mẹ cũng bảo đem xác nó lên chùa rồi, cho nó nghe kinh kệ siêu thoát, âu cũng an lòng.
Mới gần đây, khi con mình dc gần 3 tuổi, trong 1 lần 2 mẹ con ngồi chơi đút cơm cho nó, ko hiểu sau bả lại tâm sự nói với mình chuyện con mèo, hóa ra mẹ nui nhưng ko có thương yêu gì như mình nghĩ, hồi đó mình thấy bà chăm lo nấu cá này nọ cho nó nên nghĩ là nui dần đâm ra có tình cảm, ai dè bà rất ghét nó, bà nói mỗi sáng xuống nghe mùi nó ị đái trong toilet mà khó chịu lắm, còn bảo mê tín từ ngày rước nó về chả bán buôn gì dc. :pudency:
Bà có quen 1 ông chuyên làm chuồng trại nui nhốt chó mèo, thế là bà đem nó qua cho ổng luôn, bảo nó qua đó ăn uống cũng tốt lắm. Bỗng 1 hôm bên đó mở chuồng, thế là nó bỏ đi mất ..., ko kiếm lại dc ..., mình nghe tới đó mà trong lòng bức bối vô cùng, hóa ra về cuối đời nó chả sung sướng gì được, nó rất hay bệnh, 2 vc mình tốn biết bao nhiêu chạy chữa, nó cũng cố gắng vượt qua, thế mà giờ này chả biết sống chết, 1 con mèo nhà như nó làm sao mà sống nổi ở ngoài :too_sad:
Bà bảo đơn giản kiểu hết duyên nó đi thôi, lạnh lùng chóng vánh chả 1 chút tiếc nuối hay hối hận gì vì chuyện này, thà bà cứ để mình nghĩ nó ra đi thanh thản còn hơn, mình đa cảm, cứ nghĩ tới cảnh nó đói rét ăn uống khổ sở mà ko cầm lòng dc.
Đã 3 năm rồi, có lẽ giờ nó chết bờ chết bụi nơi nào, mình thì ko nói cho vợ biết, vợ mà biết thì tình cảm mẹ con sứt mẻ ngay, ko biết vì sao bà lại kể mình nghe để giờ nặng lòng như vầy.
Đôi lời tâm sự cho đỡ buồn, thương thay những giây phút cuối đời 1 con mèo lại bị đối xử như vậy, xin cảm ơn các thím chịu đọc.:sad:
Nuôi chứ không phải là nui, theo từ điển: nuôi là cho ăn uống, chăm sóc để duy trì phát triển sự sống, còn nui là chỉ loại thực phẩm, ẩm thực (con nui mình hay ăn đó).
Hành văn như hành kinh, có mấy dòng cũng không phân biệt được ngôn ngữ. Bạn nên học lại tiểu học để sử dụng từ ngữ tốt hơn rồi sau đó hẵng nói đến chuyện chó mèo.
Thân ái
 
Thím nói làm nhớ 2 con tam thể của tôi

IMG_4240.JPG
 
Tam thể của thím hình như hơi lạ :nosebleed:
Nói chứ nui tụi này đỡ cực hơi chó nhiều, tụi nó ko có dơ hay bốc mùi, chỉ có ị đái thôi, trước mê chó lắm, sau này nui mèo thử thì thấy ok hơn, mặc dù tụi nó mất dạy vl
Con này lai mèo ta rồi, mèo tây thì ko có màu tam thể đâu
 
Tôi cũng rất thích nuôi chó mèo, lúc nhỏ toàn ôm ngủ. Nhưng khi có con nhỏ thì dẹp hết, sợ nó gây bệnh cho con mà toàn bệnh nguy hiểm, nên tốt nhất là ko nuôi
 
Tôi lại nhớ con chó ở nhà , nuôi đc 2 năm thì nó đi mất tiêu ( không rõ là đi hay bị bắt )
Trước đó cũng hay thả để nó đi như vậy, nó cũng hay đi nhưng đều về
Nghĩ đến lại buồn nhưng xem như hết duyên với nó
yBBewst.png
 
Cảm giác không biết con mèo mình yêu quý còn sống hay đã chết, có kiếm được gì ăn không, lúc trời mưa có biết đường mà trú không nó thốn lắm các fen :shame: Thà nó chết vì bị bệnh nhưng trong vòng tay mình còn hơn bị đi lạc.
 
Cảm giác tui cũng giống fence nhà tôi có nuôi con mèo nó sống tận 22 năm từ lúc tôi 3 tuổi đến khi tôi có con luôn, cuối đời nó bệnh tật ba má tôi cứ đòi bỏ nó ra đường tôi thấy thương quá nên kêu mang nó chạy chữa đi mặc dù lúc đó nó yếu lắm rồi xong tôi bảo khi nào nó mất để tôi mang nó ra thú y hỏa táng cho. Chữa được thời nó cũng sống thêm đâu được 4 5 tháng rồi ai dè có hôm về ba tôi bảo nó yếu quá đi rồi còn xác nó ông anh rẻ bỏ bao dục bãi rác, nghe đau lòng dù sao cũng gắn bó hơn 20 năm :(
 
Người lớn đôi khi họ ko xem chó mèo là vật nui gì đâu, đối với họ, đó là súc sinh, bỏ thoải mái ko ảnh hưởng gì, cũng ko trách dc vì thế hệ khác nhau mà, ng thương ng ghét là bt
 
Tôi cũng nuôi đc 7 năm thì phải đi ctac xa k đem theo đc, cũng may là ở nhà ông bô tôi với thằng em k tới mức ghét mèo mà chỉ ghét mùi thôi nên vẫn cho ăn với dọn như thường, hơi tiếc cái là ngày trước nó quấn mỗi tôi, h tôi đi rồi cứ lủi thủi trong nhà một mình chứ chẳng đi đâu cả :D
 
Dẩm
Không nuôi được thì coi như bỏ nó đi hoang đi, khóc lóc ccc gì. Giao mèo cho 1 người ghét mèo, mê tín nuôi giờ dẩm gì nữa
Đầy nhà cả mấy con chó mèo người ta vẫn sinh đẻ, có em bé bình thường. Đây có 1 con mèo không nuôi nổi thì :go:
 
Mèo là lũ vô ơn, nuôi nó cho ăn chăm sóc đã đời mà nó hung dữ, đụng vào là cáo cấu rồi sửng cồ lên, có cơ hội là bỏ nhà trốn đi.
Chó thì khôn và trung thành nhưng éo biết nó sẽ lên cơn cắn người khi nào.
Tóm lại ko nuôi con gì cho lành.
Chó trung thành nên ko bao giờ cắn chủ, trừ khi nó bị dại hay bị gì đó.
 
Back
Top