Hôm nay là tròn 4 tháng bố tôi mất bởi căn bênh Ung thư . Đến tận bây giờ tôi vẫn luôn nhớ và dẵn vặt những điều khi bố tôi còn sống . Đêm nào tôi cũng thức đêm khi cả nhà ngủ hết tôi bật clip bố tôi hay livestream trên facebook để nhớ lại hình ảnh của bố . Tôi sống khép kín lại và dạo như dạo này tôi thay đổi tâm lý của mình hay cáu gắt dễ xúc động. Tôi ko còn con người như ngày trước sôi nổi nhiệt tình hài hước thay đó cục cằn, ít nói đi , hay chửi bậy. Tôi ko biết làm sao nữa ???? Tôi luôn dằn vặt lúc bố tôi còn sống tôi ko trân trọng bên cạnh ông nhiều tôi loay hoay kiếm tiền lo cuộc sống nhưng tôi đâu biết là bố tôi ko quan tâm tôi kiếm đc bao nhiêu mà chỉ mong tôi ở nhà có cơm ăn có cháo ăn cháo . Tôi biết đc tâm sự đó qua lời mẹ tôi kể mỗi lần ngồi trông nom bố những ngày tôi đi làm . Bố tôi chỉ mong ước muốn là tôi lấy vợ có cháu cho ông là ông nhắm mắt xuôi tay rồi . Tôi cứ trần trừ vì thực ra tôi chưa muốn lấy vk . người tôi bây giờ quá trẻ em ấy bg đang 21 tuổi đang học Đại Học . Tôi muốn em ấy học xong thì cưới cũng được . Nhưng tôi ko ngờ những ngày tôi đi làm kiếm tiền bố tôi ở nhà trong lúc bệnh tật đã sửa sang ngôi nhà để tôi lấy vợ , Mua mọi thứ dù tiền đó để chữa bênh nhưng bố tôi ko chữa. Bố tôi không nghĩ sống đc bao lâu . Ngay cả khi sắp mất trao cho tôi cái nhẫn ms mua hôm đó trc 3 hôm bảo để lại cho tôi sau này có của hồi môn lấy vợ . Những hình ảnh lúc ông hấp hối tôi ko nào ko quên nó ám ảnh tôi . Khi bố tôi mất tôi ms nhận ra gia đình là tất cả . Trong mắt bố mẹ mày làm vương làm tướng làm ăn cắp ăn trộm hay cạn bã xã hội bố mẹ vẫn chăm lo bao bọc cho mày. Ai còn bố mẹ hãy yêu thương họ để đừng như tôi cứ nghĩ kiếm ra tiền sẽ hạnh phúc cho người thân yêu , chăm lo cho chính mình ko để bố mẹ vất vả nhưng ai dè đó chỉ là suy nghĩ cá nhân , ích kỷ . Tôi viết ra để vơi đi trong lòng tôi kìm nén ko ns ra đc