Chém Trình Viễn Chi – tướng khởi nghĩa Khăn Vàng; Chém Hoa Hùng – tướng Đổng Trác; Chém Quản Hợi – dư đảng Khăn Vàng; Chém Tuân Chính – tướng của Viên Thuật; Chém Xa Trụ, tướng của Tào Tháo ở Từ châu; Chém Nhan Lương – tướng Viên Thiệu ở Bạch Mã; Chém Văn Xú – tướng Viên Thiệu ở Diên Tân; Chém Khổng Tú ở ải Đông Lĩnh; Chém Mạnh Thản ở Lạc Dương; Chém Hàn Phúc ở Lạc Dương; Chém Biện Hỉ ở Nghi Thủy, Chém Tân Kỳ ở Hoạt Châu; Chém Sái Dương ở Cổ Thành; Chém Hạ Hầu Tồn ở Tương Dương; Chém Dương Linh – tướng của Hàn Huyền ở Trường Sa.
Tuy nhiên, trong 16 tướng tử trận kể trên, chỉ có duy nhất Nhan Lương được chính sử ghi nhận là do Quan Vũ chém. Tam Quốc chí chép: “Tháng 4 năm 200, Tào Tháo dẫn Quan Vũ và Trương Liêu đi cứu Bạch Mã; mặt khác lại chia quân ra Diên Tân để phân tán sự chú ý của Viên Thiệu. Quả nhiên Thiệu tăng cường thêm quân cho Diên Tân mà không chú ý Bạch Mã. Tào Tháo nhân đó đột ngột thúc quân đánh mạnh ở Bạch Mã. Quan Vũ ra trận, giết chết mãnh tướng của Viên Thiệu là Nhan Lương, giải vây cho thành Bạch Mã”.
15 nhân vật còn lại thì hết 11 là hư cấu trong khi 4 người khác không phải bị chết bởi đao của Quan Vũ, gồm Hoa Hùng (sử ghi bị Tôn Kiên bắt giết), Xa Trụ (thực ra là quan văn và bị giết bởi Lưu Bị), Văn Xú (chết trong đám loạn quân), Sái Dương (tử trận khi giao tranh với Lưu Bị ở Nhữ Nam). Ngoài ra, trong trận chiến ở Phàn Thành, Quan Vũ từng bắt sống Bàng Đức ở Khoái Khẩu và sau đó chém đầu tướng này. Đây là sự kiện có thật trong lịch sử.
Tóm lại, cả đời chinh chiến Quan Vũ chỉ chém đầu đúng 2 tướng địch là Nhan Lương khi giao tranh trực tiếp và Bàng Đức (ra lệnh hành quyêt sau khi khuyên hàng không được).