nguyenhungphong
Senior Member
Do acc còn đang là Junior Member nên không thể Post vào mục trò chuyện linh tinh được cho nên em chỉ xin mạng phép post vào đây, nếu có sai phạm gì mong ad xem xét bỏ qua cho em
Bài viết không nhằm mục đích đưa ra lời khuyên, chỉ ra cách để có thể thay đổi hay gì cả, đơn giản em chỉ muốn giải toả cảm xúc và hy vọng rằng bản thân mình sẽ có thể tốt hơn trong tương lai. Trong nội dung bài viết, xin mạn phép xưng "tôi" như là đang tự đối mặt với chính mình. Cảm ơn vì đã dành chút thời gian nhỏ quý báo xem qua bài viết này
- Thất vọng về bản thân mình
Năm nay đã là năm cuối cấp 3 rồi, cái quãng thời gian mà mọi người đang đổ xô học đây học đó, học khắp mọi nơi và mọi thời điểm, thì tôi vẫn còn đang phải đấu tranh với chính bản thân mình. Tôi muốn thay đổi, tôi biết là bản thân mình cần làm gì để có thể trở nên tốt hơn. Biết bao kế hoạch mà tôi dày công để tạo ra, để rồi tất cả chỉ dừng ở bước "lập kế hoạch".
Tôi là một kẻ chỉ biết đổ lỗi, tất cả mọi thứ, tôi đỗ lỗi tính cách của tôi hiện tại là do ba mẹ tôi đã không biết cách nuôi nấng, tôi đổ lỗi cho môi trường đã khiến cho tôi chỉ mãi là một thằng loser, tầm thường và vô dụng, tôi đổ lỗi vì Facebook, Google, Youtube đã lấy đi mất thời gian quý giá của tôi, cái thời gian mà đáng lẽ mình có thể học được nhiều hơn. Tôi đổ lỗi cho tất cả, sau đó? Tôi chẳng nhận lại được gì, bản thân tôi là một thằng có ý chí và tự chủ rất kém, vòng tuần hoàn thất bại của tôi có thể miêu tả thế này: Công việc -> Tạo kế hoạch -> Hứa với bản thân rằng sẽ hoàn thành chúng -> Dành cả ngày để chơi điện thoại mà chẳng làm gì, lướt Facebook trong sự vui vẻ để rồi nhận ra rằng 4 tiếng đã trôi qua trống không -> Đi xem trên Youtube vài video về động lực -> Lại tiếp tục hứa với bản thân mình rằng sẽ quay trở lại. Sau đó ư? Bạn biết rồi đó, hứa -> lười + trì hoãn + hoặc là làm với mức tập trung rất thấp -> tiếp tục hứa thay đổi... Vòng lặp vô tận đã diễn ra dài đằng đẳng gần 3 năm suốt cấp 3 của tôi.
Tôi thường tự hứa với bản thân mình sau khi học trên trường xong hoặc sau khi học thêm xong sẽ bay vào bàn học và tiếp tục học tiếp. Nhưng bạn biết rồi đó, trong 30 lần tự hứa thì bạn đoán xem tôi đã có bao nhiêu lần làm được điều đó? Cái điều phi thường ấy? Đúng vậy, 0 lần, chẳng có lần nào đâu, bởi vì lúc đi học về, tôi còn phải ăn trưa và ngủ trưa cơ mà, nói đúng hơn là chơi điện thoại đến khi đi học buổi chiều, hoặc đến khi có buổi học thêm. 11 giờ 30 là thời gian tôi tan học ở trường, tôi tự nhắc mình trong lúc ở trường rằng đúng 1 giờ chiều sẽ học tại nhà, giải đề nếu chiều hôm đó trống tiết, nhưng cái võng và chiếc điện thoại đang nằm đó, và không lần nào tôi chống lại được cám dỗ, một lần cũng không. Và nếu cho buổi chiều đó trống tiết đi chăng nữa, đúng 1 giờ chiều bạn đừng bao giờ hy vọng bóng dáng tôi đâu đó ở bàn học, "Ôi dào chơi thêm tí nữa lát học có gì đâu" và... Bùm, 1 ngày trôi qua nữa, bạn chỉ còn 130, 129, 128... 112 ngày nữa là đến ngày thi THPT QG. VÂNG! Trong khoảng trước tết 2024 đến bây giờ, mọi ngày của tôi đều trôi qua như vậy, tôi tự hỏi rằng mình phải làm sao để vượt qua khỏi, nhưng chẳng lần nào có thể thành công cả.
Không chỉ riêng việc học, cuộc sống của tôi cũng đang phải vật lộn. Bạn biết không, tôi có 2 chiếc điện thoại để đặt báo thức, báo thức tôi sử dụng là Alarmy, tức là nó không thể bị tắt nếu như tôi không hoàn thành nhiệm vụ, và mỗi buổi tối, tôi đều tự nhủ rằng mình sẽ đặt cả 2 ra khỏi giường ngủ để sáng có thể dậy sớm đúng giờ. Tuy nhiên tôi đã biết được cách có thể tắt cái báo thức chết tiệt đó, chính là bằng cách đè nút nguồn cho đến khi điện thoại tắt nguồn, và giờ đây tôi đã có thể ngủ tiếp được rồi, đúng hơn, là có một thêm một ngày tự trách mình. Trong 1 tuần 7 buổi, chỉ có khoảng 1 buổi, thỉnh thoảng 2, là tôi có thể dậy sớm được đúng giờ và hoàn thành nhiệm vụ báo thức mà không tắt nó đi. Còn lại, chỉ là những buổi sáng đầy thất bại mà thôi
Cảm giác ấy, nó thất vọng vô cùng, đôi lúc tôi chỉ muốn chết oắt đi cho rồi, vì chẳng thể nào có thể điều khiển hoàn toàn suy nghĩ và cảm xúc của mình. Sau khi đổ lỗi cho tất cả mọi người, mọi thứ xung quanh mình, bây giờ tôi lại quay sang đổ lỗi và oán trách chính bản thân mình! "TẠI SAO Ý CHÍ CỦA MÀY LẠI YẾU ĐẾN NHƯ VẬY HẢ?" hay "TẠI SAO????? ĐÁNG LẼ MÀY ĐÃ CÓ THỂ TỐT HƠN MÀ, ĐÁNG LẼ 4 TIẾNG ĐÓ MÀY ĐÃ CÓ THỂ GIẢI ĐƯợC 2 ĐỀ TIẾNG ANH VÀ 1 ĐỀ TOÁN RỒI!". Những câu trách móc bản thân liên tục xuất hiện, nhất là sau khi tôi đã dành thời gian online trên Facebook mà chẳng để làm gì, rồi chợt bị kick ra khỏi app vì đã hết thời gian sử dụng. Tôi biết, có rất nhiều người ngoài xã hội kia đang nằm trong trường hợp của tôi và không biết làm cách nào để thoát ra khỏi. Đừng hy vọng gì vào tôi, bởi vì thật ra tôi cũng chả biết đâu, tôi đã nói từ đầu bài viết rồi mà?
- Góc tâm sự
Nói là giải toả cảm xúc như vậy thôi, nhưng bây giờ thật sự tôi đang rất cần lời khuyên và định hướng, tôi thật sự chỉ muốn tát cho mình vài cái khi lơ là, nhưng lại không làm được. Ai đó có thể nói cho tôi biết làm sao để có thể thoát ra khỏi cái vũng bùn chết tiệt này được không?
Bài viết không nhằm mục đích đưa ra lời khuyên, chỉ ra cách để có thể thay đổi hay gì cả, đơn giản em chỉ muốn giải toả cảm xúc và hy vọng rằng bản thân mình sẽ có thể tốt hơn trong tương lai. Trong nội dung bài viết, xin mạn phép xưng "tôi" như là đang tự đối mặt với chính mình. Cảm ơn vì đã dành chút thời gian nhỏ quý báo xem qua bài viết này
- Thất vọng về bản thân mình
Năm nay đã là năm cuối cấp 3 rồi, cái quãng thời gian mà mọi người đang đổ xô học đây học đó, học khắp mọi nơi và mọi thời điểm, thì tôi vẫn còn đang phải đấu tranh với chính bản thân mình. Tôi muốn thay đổi, tôi biết là bản thân mình cần làm gì để có thể trở nên tốt hơn. Biết bao kế hoạch mà tôi dày công để tạo ra, để rồi tất cả chỉ dừng ở bước "lập kế hoạch".
Tôi là một kẻ chỉ biết đổ lỗi, tất cả mọi thứ, tôi đỗ lỗi tính cách của tôi hiện tại là do ba mẹ tôi đã không biết cách nuôi nấng, tôi đổ lỗi cho môi trường đã khiến cho tôi chỉ mãi là một thằng loser, tầm thường và vô dụng, tôi đổ lỗi vì Facebook, Google, Youtube đã lấy đi mất thời gian quý giá của tôi, cái thời gian mà đáng lẽ mình có thể học được nhiều hơn. Tôi đổ lỗi cho tất cả, sau đó? Tôi chẳng nhận lại được gì, bản thân tôi là một thằng có ý chí và tự chủ rất kém, vòng tuần hoàn thất bại của tôi có thể miêu tả thế này: Công việc -> Tạo kế hoạch -> Hứa với bản thân rằng sẽ hoàn thành chúng -> Dành cả ngày để chơi điện thoại mà chẳng làm gì, lướt Facebook trong sự vui vẻ để rồi nhận ra rằng 4 tiếng đã trôi qua trống không -> Đi xem trên Youtube vài video về động lực -> Lại tiếp tục hứa với bản thân mình rằng sẽ quay trở lại. Sau đó ư? Bạn biết rồi đó, hứa -> lười + trì hoãn + hoặc là làm với mức tập trung rất thấp -> tiếp tục hứa thay đổi... Vòng lặp vô tận đã diễn ra dài đằng đẳng gần 3 năm suốt cấp 3 của tôi.
Tôi thường tự hứa với bản thân mình sau khi học trên trường xong hoặc sau khi học thêm xong sẽ bay vào bàn học và tiếp tục học tiếp. Nhưng bạn biết rồi đó, trong 30 lần tự hứa thì bạn đoán xem tôi đã có bao nhiêu lần làm được điều đó? Cái điều phi thường ấy? Đúng vậy, 0 lần, chẳng có lần nào đâu, bởi vì lúc đi học về, tôi còn phải ăn trưa và ngủ trưa cơ mà, nói đúng hơn là chơi điện thoại đến khi đi học buổi chiều, hoặc đến khi có buổi học thêm. 11 giờ 30 là thời gian tôi tan học ở trường, tôi tự nhắc mình trong lúc ở trường rằng đúng 1 giờ chiều sẽ học tại nhà, giải đề nếu chiều hôm đó trống tiết, nhưng cái võng và chiếc điện thoại đang nằm đó, và không lần nào tôi chống lại được cám dỗ, một lần cũng không. Và nếu cho buổi chiều đó trống tiết đi chăng nữa, đúng 1 giờ chiều bạn đừng bao giờ hy vọng bóng dáng tôi đâu đó ở bàn học, "Ôi dào chơi thêm tí nữa lát học có gì đâu" và... Bùm, 1 ngày trôi qua nữa, bạn chỉ còn 130, 129, 128... 112 ngày nữa là đến ngày thi THPT QG. VÂNG! Trong khoảng trước tết 2024 đến bây giờ, mọi ngày của tôi đều trôi qua như vậy, tôi tự hỏi rằng mình phải làm sao để vượt qua khỏi, nhưng chẳng lần nào có thể thành công cả.
Không chỉ riêng việc học, cuộc sống của tôi cũng đang phải vật lộn. Bạn biết không, tôi có 2 chiếc điện thoại để đặt báo thức, báo thức tôi sử dụng là Alarmy, tức là nó không thể bị tắt nếu như tôi không hoàn thành nhiệm vụ, và mỗi buổi tối, tôi đều tự nhủ rằng mình sẽ đặt cả 2 ra khỏi giường ngủ để sáng có thể dậy sớm đúng giờ. Tuy nhiên tôi đã biết được cách có thể tắt cái báo thức chết tiệt đó, chính là bằng cách đè nút nguồn cho đến khi điện thoại tắt nguồn, và giờ đây tôi đã có thể ngủ tiếp được rồi, đúng hơn, là có một thêm một ngày tự trách mình. Trong 1 tuần 7 buổi, chỉ có khoảng 1 buổi, thỉnh thoảng 2, là tôi có thể dậy sớm được đúng giờ và hoàn thành nhiệm vụ báo thức mà không tắt nó đi. Còn lại, chỉ là những buổi sáng đầy thất bại mà thôi
Cảm giác ấy, nó thất vọng vô cùng, đôi lúc tôi chỉ muốn chết oắt đi cho rồi, vì chẳng thể nào có thể điều khiển hoàn toàn suy nghĩ và cảm xúc của mình. Sau khi đổ lỗi cho tất cả mọi người, mọi thứ xung quanh mình, bây giờ tôi lại quay sang đổ lỗi và oán trách chính bản thân mình! "TẠI SAO Ý CHÍ CỦA MÀY LẠI YẾU ĐẾN NHƯ VẬY HẢ?" hay "TẠI SAO????? ĐÁNG LẼ MÀY ĐÃ CÓ THỂ TỐT HƠN MÀ, ĐÁNG LẼ 4 TIẾNG ĐÓ MÀY ĐÃ CÓ THỂ GIẢI ĐƯợC 2 ĐỀ TIẾNG ANH VÀ 1 ĐỀ TOÁN RỒI!". Những câu trách móc bản thân liên tục xuất hiện, nhất là sau khi tôi đã dành thời gian online trên Facebook mà chẳng để làm gì, rồi chợt bị kick ra khỏi app vì đã hết thời gian sử dụng. Tôi biết, có rất nhiều người ngoài xã hội kia đang nằm trong trường hợp của tôi và không biết làm cách nào để thoát ra khỏi. Đừng hy vọng gì vào tôi, bởi vì thật ra tôi cũng chả biết đâu, tôi đã nói từ đầu bài viết rồi mà?
- Góc tâm sự
Nói là giải toả cảm xúc như vậy thôi, nhưng bây giờ thật sự tôi đang rất cần lời khuyên và định hướng, tôi thật sự chỉ muốn tát cho mình vài cái khi lơ là, nhưng lại không làm được. Ai đó có thể nói cho tôi biết làm sao để có thể thoát ra khỏi cái vũng bùn chết tiệt này được không?
Last edited: