danryan
Senior Member
Các fence, mình đang ấp ủ cho một kế hoạch dài hơi nghiêm túc, lấy cảm hứng từ các truyện cổ tích Việt Nam. Mong là theo đến cùng được. Mình không nhận donate nhé, viết hoàn toàn dựa cảm hứng.Dù lấy cảm hứng từ cổ tích, nhưng nhân vật, tình tiết hoàn toàn hư cấu. Các nhân vật truyền thuyết đều được mình sử dụng một cách hư cấu, chỉ nhằm mục đích tạo ra một câu chuyện có tính chất giải trí cho các fence chứ không nhằm thể hiện bất kỳ quan điểm nào nhé.
Thủy tinh
Tác giả Long Trần
Chap 1. Sinh thành
1.1
Trời âm u, khối mây ẩm rít treo trên đỉnh đầu một màu xám ngoét. Bầu khí trong thế gian đang chuyển lạnh, thị Trang đứng trước hiên nhà, nhìn đám chuồn chuồn bay thấp dự báo sẽ có một cơn mưa to trút xuống như thác. Thị nao lòng mà lo lắng cho chồng mình – Lạc Thịnh, Tù trưởng của bộ lạc Chiêm Việt.
Trang xoa cái bụng to đã nhô lên quá rõ của mình sau lớp váy, gương mặt hiền từ cảm nhận từng cái đạp chân ngây ngô của đứa con chưa biết trai hay gái. Nhưng dẫu có là trai hay gái, cũng là con của thị, đứa con đầu của Tù trưởng bộ lạc Chiêm Việt.
“Ối, bà ơi! Trời chuẩn bị mưa to, bà nghe con vào nhà đi, kẻo nhiễm lạnh rồi bệnh thì chết!”
Con hầu tên Gái chạy từ trong nhà ra, bộ dáng hớt ha hớt hải cứ như trời sắp sập rồi không bằng. Nó cuống quýt mời thị vào nhà trong, nhưng thị không chịu, nói thị cứng đầu cũng được, thị chỉ muốn chồng mình về. Có lẽ thị cũng quá sợ hãi, sợ một ngày đó chồng mình không về nữa.
Do thị quá yếu, dễ động thai, mỗi lần bệnh tật quấn thân là đứa bé trong bụng cũng rơi vào tình trạng nguy kịch. Thị nhiều lần nghĩ đến cái chết, nhưng cha thị, ông Chình, và cả chồng thị là động lực cuối cùng kéo thị ra khỏi cửa âm tào địa phủ.
“Mày vào trước đi, lát tao vào sau.” Trang lắc đầu nói.
“Không được đâu bà ơi, bà đang bầu bí ra đấy! Sao con an tâm cho bà đứng ở đây mãi được?” Gái quýnh quáng không biết làm thế nào với thị, thị là vợ Tù trưởng, nên nó ức lắm cũng làm gì được. Huống gì thị còn đang mang bầu, theo dự đoán của ông Chình, thì hai tuần nữa là thị có thể lâm bồn rồi. “Bà vào nhà đi, bà không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho đứa bé. Tù trưởng rồi cũng sẽ về thôi, vào nhà với con đi bà ơi!”
Nghe con Gái nó nhắc tới đứa bé, Trang cũng chần chừ. Trên nền trời xám bất ngờ rạch những mảnh sét như chân rết, ngay sau đó liền ầm ầm tiếng sấm rền. Trang và Gái đều giật mình. Con Gái thì không sao, nó là con hầu khỏe như vâm, ăn đứt mấy con hầu khác trong nhà. Nhưng thị Trang thì đang mang thai, gần sinh tới nơi, trong lòng vướng bận nhiều mối âu lo suy nghĩ, muốn quét đi cũng không hết. Tiếng sấm đổ xuống, như hồi trống âm vang sát tai. Thị thấy choáng đầu, tầm nhìn nặng nề hẳn đi rồi ngất đi trong tiếng hét như heo bị chọc tiết của con Gái.
Thị ngất, không biết trời trăng gì nữa.
Rồi thị mơ, nhưng thị không biết là mình đang mơ.
Thị thấy mình đang ngồi trước hiên nhà, trên tay là kim chỉ và cái áo con bị rách, thị vẻ như đang thêu thùa. Ở dưới sân trước nhà có hai đứa trẻ đang nô đùa, một trai và gái. Cả hai chơi đùa vui vẻ lắm, nắng từ đỉnh trời chiếu và vỡ ra trong từng bước chạy bước nhảy của hai đứa. Thị cười theo, nụ cười hạnh phúc và bình yên.
Sau đó, ông Chình từ trong nhà đi ra. Thị chào cha mình, ông gật đầu rồi bảo dẫn hai đứa nhỏ đi chơi chốc lát. Nghe vậy, trong lòng thị bỗng dưng thấy nôn nao, muốn bảo cha thôi để khi khác nhưng thị không nói thành lời được. Ông Chình cũng không để ý, cứ thế mà dắt hai đứa nhỏ đi.
Thị quăng áo vải và kim chỉ sang một bên, tha thiết chạy theo bóng dáng lớn nhỏ dần khuất vào màn sương trắng chẳng biết từ đầu ập tới. Cơn nôn nao trong lòng thị càng đầy lên, như dâng tới tận họng. Thị gắng sức chạy theo, để mình bị màn sương nuốt chửng như bóng dáng của hai đứa con thơ và ông Chình khuất dạng.
Máu. Là máu. Xung quanh vẫn làn màn sương trắng diệp dày không thấy nổi phương hướng, nhưng thị thấy vết máu loang dưới đất, kéo dài vào tận sâu con đường phía trước cũng phủ một màn sương. Thị gọi cha, gọi con. Và không có hồi đáp. Thị sợ hãi, nhưng vì tình thân, thị đi theo vết máu, đi sâu vào thêm màn sương như họng của con quái vật.
Vừa đi vừa gọi cha, gọi con, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại khiến Trang chỉ thêm sốt ruột. Tiếng gọi khản cổ, bước chân thị dồn dập bước về phía trước.
Thị ngừng chân.
Máu huyết trong người thị như đóng băng, tâm trí thị trống rỗng trong khoảnh khắc kinh hoàng đang hiển hiện ở trước mắt.
Hai nấm mồ kề cạnh song song, hai tấm bia mộ lạnh lùng chảy máu.
Trước mộ thiêng, cha của thị, ông Chình gục dài dưới đất dính sương với vết chém ngọt ở cổ, máu chảy không dứt, lênh láng xung quanh thứ chất lỏng đỏ tanh gắt mắt.
Thị cứng đờ, rồi lắc đầu khi cơn sợ đã dâng tận họng. Thị hét lên, tiếng thét như chọc thủng trời.
“K-không… không, không a a a a a a a!!!”
Trang bật người tỉnh dậy, rời khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Phải rồi, thị chỉ mơ thôi, những gì mà thị vừa chứng kiến không phải là thật.
“Dậy rồi hả?” Ông Chình bên giường thị, giọng quan tâm hỏi han. “Mày thấy trong người sao rồi? Thôi, uống trước bát thuốc này đi đã.”
Nói rồi ông Chình gọi con Gái, thị còn chưa hoàn hồn nên cứ trân trân mà nhìn con Gái nó bưng bát thuốc vào đưa cho ông Chình. Gái nó nhìn thị lo lắng, nhưng có ông Chình ở đây nên nó không dám nói nhiều, sợ ông rầy nó ồn ào.
“Thuốc đắng dã tật, mày uống cho hết chứ đừng bỏ mứa!” Ông Chình dặn trước rồi đưa bát thuốc cho thị.
“Cha, cha ơi…” Trang bật khóc, thị nức nở, nước mắt lã chã rơi không ngừng trên thấy ông Chình lành lặn trước mặt mình, trên cổ không có vết chém như trong mơ. Thị mừng biết bao nhiêu, nổi sợ vỡ ra thành từng mảnh nhẹ nhõm. Thị vẫn khóc không ngừng, nhưng là tiếng khóc biết ơn vì người cha kính trọng và yêu thương vẫn còn ở đây, trên trần thế này.
“Cha ơi.” Trang sụt sịt nói, mắt vẫn chưa thôi hoe đỏ. “Cha, con vừa mơ thấy một chuyện rất kinh khủng… Con sợ lắm! Con thấy mình có hai đứa con, chúng nó nhảy và nô đùa vui vẻ trước sân nhà. Con thấy cha dẫn hai đứa nhỏ đi chơi. Nhưng con lo lắng quá, con không hiểu vì sao. Rồi con đuổi theo cha, theo hình bóng của hai đứa nhỏ đi thẳng vào màn sương trắng ghê người đó...”
Trang ngừng một chút, rồi cố sức nghẹn ngào thốt ra từng câu từng chữ đớn đau.
“ ác mộng cha ơi… Con thấy, con đã thấy…” tiếng khóc càng thêm xé ruột cào gan. “Con thấy cha chết bên cạnh hai bia mộ không tên!!!”
Trên gương mặt già nua của ông Chình hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi sau đó ông nhíu mi, nói với thị:
“Chỉ là mơ thôi, mày đừng suy nghĩ nhiều quá!”
“Không cha ơi…” Thị lắc đầu, rấm rứt nói. “Nhỡ đâu giấc mơ này là lời cảnh báo thì sao? Có khi nào đứa trong bụng bây giờ lại phải nhận kết cục như hai đứa trước không? Còn cha thì sao… liệu rằng cha…”
Thị không thể nào nói tiếp được, những gì sau đó quá sức với thị, nước mắt cứ thế rơi không ngừng.
Thị luôn ước mong về một gia đình đầy tiếng cười của trẻ thơ. Những tiếng gọi mẹ cha của đám con. Vậy mà hai lần rồi, đứa con máu mủ của thị bụng mang dạ chửa liền không thấy ánh sáng Mặt Trời khi còn chưa lọt lòng mẹ.
Thị từng muốn chết theo con, nhưng chồng và cha đều không ngừng ở bên cạnh an ủi và động viên. Chẳng nỡ rời bỏ họ, thị gắng gượng mà sống, rồi lại hi vọng.
Hi vọng cuối cùng cũng kết trái, thị lại mang đứa con thứ ba trong bụng. Niềm vui ập tới, song cũng không thiếu những phiền muộn. giờ còn mơ phải ác mộng, hỏi sao thị bình tĩnh cho được?
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Phụ nữ đang chửa thì phải để đầu óc thư thái mới tốt cho mình và con.” Ông Chình nghiêm khắc, giọng ông đầy uy. “Đó chỉ là mơ thôi, lo âu tích tụ khiến mày căng thẳng mơ phải ác mộng. Mày không tin chính mình thì cũng phải tin cha và chồng mày chứ? Chồng là Tù trưởng, còn cha mày được cha Trời ban cho khả năng tiên tri liệu đoán tương lai. Chẳng phải cha đã nhìn thấy? Rằng đứa trẻ sẽ ra đời an toàn và lớn lên khỏe mạnh!”
Đúng rồi, cha của thị có khả năng tiên đoán được trời cao ban tặng. Nhờ đó ông có uy vọng cực kì cao trong bộ lạc. Thị nghe ông bảo đứa trẻ sẽ khỏe mạnh sinh ra thì mừng lắm, nhưng ngay sau đó, thị nghĩ đến hai đứa con đã chết yểu của mình. Thị lại khóc, rồi hỏi cha mình:
“Vậy tại sao cha không cho con biết trước số phận của hai đứa đầu? Cha biết con đã đau đớn dường nào không???”
Thị biết cha có khả năng tiên tri, nhưng ông không hề nói gì nên thị nghĩ không phải cái gì ông cũng nhìn thấy. Thị cũng không dám hỏi. Nhưng giờ chính cha nói là đã được cho biết trước, vậy sao ông không nói cho thị biết? sao ông lại để mặc cho thị đau khổ suốt ngần ấy thời gian chứ?
“Tao xin lỗi. Nó cũng cấu xe tao khi phải giấu mày. Nhưng sao tao có thể bắt mày chịu điều đó chứ khi đã biết mày phải trải qua bĩ cực hai lần? Mình tao gánh là đủ rồi.” Ông Chình nặng nề nói. “Tao không muốn mày phải gánh nỗi đau ấy, nên tao im lặng. nó quá sức chịu đựng… Tao cũng từng thử cố làm gì đó, nhưng vô ích, khi mày mang thai đứa thứ ba. Tao đã từng cầu xin trời đất đừng để mình nhìn thấy gì cả, hoặc cứ mang cái mạng già của tao đi, để đứa cháu thứ ba này được sống!”
“Thật sự là… không thể thay đổi gì được sao?” Thị nhìn ông bằng ánh mắt van nài, chỉ mong cầu ông gật đầu và nói có.
“Tương lai là sự đã định không thể thay đổi.” Ông Chình lắc đầu. “Năm mày mười tuổi, mẹ mày đổ bệnh nặng chắc là mày còn nhớ. Lúc đó, tao làm mọi thứ, mọi cách để có hi vọng cứu sống được mẹ mày. Dẫu là tao đã biết rõ tuổi thọ của mẹ mày không thể kéo dài hơn nữa… Nhưng sao tao có thể nhìn mẹ mày chờ chết chứ? Tao đã từng cố gắng thay đổi tương lai. Vào rừng thẳm tìm thuốc quý, leo lên núi cao hái dược hiếm, lặn lội hay trèo đòi tìm thầy lang cao tay. Nhưng cuối cùng thì mẹ mày cũng ra đi, bỏ tao và mày mà bay về trời. Trang à, ý trời đã định, chạy đằng nào cũng không thể thoát được!”
Trang thút thít, thị đã hiểu nỗi lòng của cha. Thị nghẹn ngào nói xin lỗi.
“Không sao cả.” Ông Chình dỗ dành thị, trong mắt ẩn nét hiền từ của người cha. “Mày cứ an tâm mà dưỡng thai cho tốt, để mẹ tròn con vuông. Tao ở đây, Nếu mày muốn trách cha mày vì không cảnh báo cho mày về hai đứa nhỏ, cứ trách đi. Nhưng đứa bây giờ trong bụng mày không có lỗi, hãy nghĩ tới nó và chăm sóc mình cho tốt. Mẹ mày còn sống luôn thương yêu và cho mày có được tình thương của mẹ dẫu là ngắn ngủi. Nên mày cũng phải cố gắng, để sau này mà có thể cho đứa bé tình yêu thương của người mẹ. Mày hiểu chưa?”
Trang xúc động rồi gật đầu, chịu nghe lời ông mà cầm lấy bát thuốc uống cho hết. Vì con, vì mình, thị nuốt lấy vị đắng nghét trong cổ họng. Đương uống giữa chừng thì thị ngừng lại, hốt hoảng nói:
“Nhưng trong mơ, con… con cũng thấy cha chết nữa… Giấc mơ kinh khủng này liệu...?”
Khuôn mặt già sượng cứng, nhưng rồi vờ như chẳng có chuyện gì rất nhanh. Trang không bắt kịp cảm xúc của ông.
“Chỉ là mơ thôi, mày đừng nghĩ nhiều quá. Uống thuốc cho xong đi rồi nằm nghỉ!”
Ông Chình giở giọng lập nghiêm, rồi thúc thị uống thuốc cho sạch. Không dám cãi cha, thị uống hết thuốc liền trở mình nghỉ ngơi.
Ông Chình nhìn Trang hiu hiu vào giấc rồi khẽ đi ra khỏi phòng, gọi con Gái ra để hỏi chuyện.
“Thằng Thịnh nó đi đâu mà mất hút tới giờ này?” Ông Chình hỏi con Gái.
“Dạ, sáng nay ông Tuân, ông Cống Tuân ấy ạ… Có đến tìm Tù trưởng, hai người nói gì đó với nhau, sau đó vào kho lấy vũ khí rồi đi mất hút tới giờ.” Con Gái nghe ông hỏi, liền nhanh nhảu nói.
Ông Chình nghe vậy liền nhíu mày.
“Thôi, mày vào chăm con Trang, đừng để nó hoạt động mạnh nhiều quá. Biết chưa?”
Gái gật gật rồi lấm lét đi vào trong, nhìn bộ dạng là biết con Gái nó cũng sợ uy ông lắm.
Ông Chình đứng lặng một hồi, rồi chậm chạp quay người đi về hướng kho vũ khí, trời đã mưa rả rích. Bước chân chậm của ông Chình bỗng dưng ngày càng nhanh, chẳng mấy chốc ông đã đi vào kho. Mưa bên ngoài, càng thêm lớn hơn.
Mở cửa kho, ông Chình giật mình khi nhìn thấy kho chứa vũ khí gần như trống trơn. Trong kho có nhiều rương, rương nào cũng đã mở nắp với cái ruột trống rỗng. Duy chỉ có hai rương là còn chưa mở. Ông nhận ra hai cái rương này.
Một cái rương là chứa thanh kiếm quý, được tổ tiên truyền lại rằng đây chính là thanh kiếm của cha Lạc Long Quân.
Một cái rương là chứa nỏ báu.
Trời bất ngờ nổ sầm đì đùng, như ai đang cầm búa bổ đôi thiên địa. Ông Chình bần thần giữa khoảng sáng tối chớp nhoáng của những sét rạch xuống thế gian mấy đường chân rết ghê rợn.
“Phải chăng ngày đó cuối cùng đã đến?”
Thủy tinh
Tác giả Long Trần
Chap 1. Sinh thành
1.1
Trời âm u, khối mây ẩm rít treo trên đỉnh đầu một màu xám ngoét. Bầu khí trong thế gian đang chuyển lạnh, thị Trang đứng trước hiên nhà, nhìn đám chuồn chuồn bay thấp dự báo sẽ có một cơn mưa to trút xuống như thác. Thị nao lòng mà lo lắng cho chồng mình – Lạc Thịnh, Tù trưởng của bộ lạc Chiêm Việt.
Trang xoa cái bụng to đã nhô lên quá rõ của mình sau lớp váy, gương mặt hiền từ cảm nhận từng cái đạp chân ngây ngô của đứa con chưa biết trai hay gái. Nhưng dẫu có là trai hay gái, cũng là con của thị, đứa con đầu của Tù trưởng bộ lạc Chiêm Việt.
“Ối, bà ơi! Trời chuẩn bị mưa to, bà nghe con vào nhà đi, kẻo nhiễm lạnh rồi bệnh thì chết!”
Con hầu tên Gái chạy từ trong nhà ra, bộ dáng hớt ha hớt hải cứ như trời sắp sập rồi không bằng. Nó cuống quýt mời thị vào nhà trong, nhưng thị không chịu, nói thị cứng đầu cũng được, thị chỉ muốn chồng mình về. Có lẽ thị cũng quá sợ hãi, sợ một ngày đó chồng mình không về nữa.
Do thị quá yếu, dễ động thai, mỗi lần bệnh tật quấn thân là đứa bé trong bụng cũng rơi vào tình trạng nguy kịch. Thị nhiều lần nghĩ đến cái chết, nhưng cha thị, ông Chình, và cả chồng thị là động lực cuối cùng kéo thị ra khỏi cửa âm tào địa phủ.
“Mày vào trước đi, lát tao vào sau.” Trang lắc đầu nói.
“Không được đâu bà ơi, bà đang bầu bí ra đấy! Sao con an tâm cho bà đứng ở đây mãi được?” Gái quýnh quáng không biết làm thế nào với thị, thị là vợ Tù trưởng, nên nó ức lắm cũng làm gì được. Huống gì thị còn đang mang bầu, theo dự đoán của ông Chình, thì hai tuần nữa là thị có thể lâm bồn rồi. “Bà vào nhà đi, bà không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho đứa bé. Tù trưởng rồi cũng sẽ về thôi, vào nhà với con đi bà ơi!”
Nghe con Gái nó nhắc tới đứa bé, Trang cũng chần chừ. Trên nền trời xám bất ngờ rạch những mảnh sét như chân rết, ngay sau đó liền ầm ầm tiếng sấm rền. Trang và Gái đều giật mình. Con Gái thì không sao, nó là con hầu khỏe như vâm, ăn đứt mấy con hầu khác trong nhà. Nhưng thị Trang thì đang mang thai, gần sinh tới nơi, trong lòng vướng bận nhiều mối âu lo suy nghĩ, muốn quét đi cũng không hết. Tiếng sấm đổ xuống, như hồi trống âm vang sát tai. Thị thấy choáng đầu, tầm nhìn nặng nề hẳn đi rồi ngất đi trong tiếng hét như heo bị chọc tiết của con Gái.
Thị ngất, không biết trời trăng gì nữa.
Rồi thị mơ, nhưng thị không biết là mình đang mơ.
Thị thấy mình đang ngồi trước hiên nhà, trên tay là kim chỉ và cái áo con bị rách, thị vẻ như đang thêu thùa. Ở dưới sân trước nhà có hai đứa trẻ đang nô đùa, một trai và gái. Cả hai chơi đùa vui vẻ lắm, nắng từ đỉnh trời chiếu và vỡ ra trong từng bước chạy bước nhảy của hai đứa. Thị cười theo, nụ cười hạnh phúc và bình yên.
Sau đó, ông Chình từ trong nhà đi ra. Thị chào cha mình, ông gật đầu rồi bảo dẫn hai đứa nhỏ đi chơi chốc lát. Nghe vậy, trong lòng thị bỗng dưng thấy nôn nao, muốn bảo cha thôi để khi khác nhưng thị không nói thành lời được. Ông Chình cũng không để ý, cứ thế mà dắt hai đứa nhỏ đi.
Thị quăng áo vải và kim chỉ sang một bên, tha thiết chạy theo bóng dáng lớn nhỏ dần khuất vào màn sương trắng chẳng biết từ đầu ập tới. Cơn nôn nao trong lòng thị càng đầy lên, như dâng tới tận họng. Thị gắng sức chạy theo, để mình bị màn sương nuốt chửng như bóng dáng của hai đứa con thơ và ông Chình khuất dạng.
Máu. Là máu. Xung quanh vẫn làn màn sương trắng diệp dày không thấy nổi phương hướng, nhưng thị thấy vết máu loang dưới đất, kéo dài vào tận sâu con đường phía trước cũng phủ một màn sương. Thị gọi cha, gọi con. Và không có hồi đáp. Thị sợ hãi, nhưng vì tình thân, thị đi theo vết máu, đi sâu vào thêm màn sương như họng của con quái vật.
Vừa đi vừa gọi cha, gọi con, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại khiến Trang chỉ thêm sốt ruột. Tiếng gọi khản cổ, bước chân thị dồn dập bước về phía trước.
Thị ngừng chân.
Máu huyết trong người thị như đóng băng, tâm trí thị trống rỗng trong khoảnh khắc kinh hoàng đang hiển hiện ở trước mắt.
Hai nấm mồ kề cạnh song song, hai tấm bia mộ lạnh lùng chảy máu.
Trước mộ thiêng, cha của thị, ông Chình gục dài dưới đất dính sương với vết chém ngọt ở cổ, máu chảy không dứt, lênh láng xung quanh thứ chất lỏng đỏ tanh gắt mắt.
Thị cứng đờ, rồi lắc đầu khi cơn sợ đã dâng tận họng. Thị hét lên, tiếng thét như chọc thủng trời.
“K-không… không, không a a a a a a a!!!”
Trang bật người tỉnh dậy, rời khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Phải rồi, thị chỉ mơ thôi, những gì mà thị vừa chứng kiến không phải là thật.
“Dậy rồi hả?” Ông Chình bên giường thị, giọng quan tâm hỏi han. “Mày thấy trong người sao rồi? Thôi, uống trước bát thuốc này đi đã.”
Nói rồi ông Chình gọi con Gái, thị còn chưa hoàn hồn nên cứ trân trân mà nhìn con Gái nó bưng bát thuốc vào đưa cho ông Chình. Gái nó nhìn thị lo lắng, nhưng có ông Chình ở đây nên nó không dám nói nhiều, sợ ông rầy nó ồn ào.
“Thuốc đắng dã tật, mày uống cho hết chứ đừng bỏ mứa!” Ông Chình dặn trước rồi đưa bát thuốc cho thị.
“Cha, cha ơi…” Trang bật khóc, thị nức nở, nước mắt lã chã rơi không ngừng trên thấy ông Chình lành lặn trước mặt mình, trên cổ không có vết chém như trong mơ. Thị mừng biết bao nhiêu, nổi sợ vỡ ra thành từng mảnh nhẹ nhõm. Thị vẫn khóc không ngừng, nhưng là tiếng khóc biết ơn vì người cha kính trọng và yêu thương vẫn còn ở đây, trên trần thế này.
“Cha ơi.” Trang sụt sịt nói, mắt vẫn chưa thôi hoe đỏ. “Cha, con vừa mơ thấy một chuyện rất kinh khủng… Con sợ lắm! Con thấy mình có hai đứa con, chúng nó nhảy và nô đùa vui vẻ trước sân nhà. Con thấy cha dẫn hai đứa nhỏ đi chơi. Nhưng con lo lắng quá, con không hiểu vì sao. Rồi con đuổi theo cha, theo hình bóng của hai đứa nhỏ đi thẳng vào màn sương trắng ghê người đó...”
Trang ngừng một chút, rồi cố sức nghẹn ngào thốt ra từng câu từng chữ đớn đau.
“ ác mộng cha ơi… Con thấy, con đã thấy…” tiếng khóc càng thêm xé ruột cào gan. “Con thấy cha chết bên cạnh hai bia mộ không tên!!!”
Trên gương mặt già nua của ông Chình hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi sau đó ông nhíu mi, nói với thị:
“Chỉ là mơ thôi, mày đừng suy nghĩ nhiều quá!”
“Không cha ơi…” Thị lắc đầu, rấm rứt nói. “Nhỡ đâu giấc mơ này là lời cảnh báo thì sao? Có khi nào đứa trong bụng bây giờ lại phải nhận kết cục như hai đứa trước không? Còn cha thì sao… liệu rằng cha…”
Thị không thể nào nói tiếp được, những gì sau đó quá sức với thị, nước mắt cứ thế rơi không ngừng.
Thị luôn ước mong về một gia đình đầy tiếng cười của trẻ thơ. Những tiếng gọi mẹ cha của đám con. Vậy mà hai lần rồi, đứa con máu mủ của thị bụng mang dạ chửa liền không thấy ánh sáng Mặt Trời khi còn chưa lọt lòng mẹ.
Thị từng muốn chết theo con, nhưng chồng và cha đều không ngừng ở bên cạnh an ủi và động viên. Chẳng nỡ rời bỏ họ, thị gắng gượng mà sống, rồi lại hi vọng.
Hi vọng cuối cùng cũng kết trái, thị lại mang đứa con thứ ba trong bụng. Niềm vui ập tới, song cũng không thiếu những phiền muộn. giờ còn mơ phải ác mộng, hỏi sao thị bình tĩnh cho được?
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Phụ nữ đang chửa thì phải để đầu óc thư thái mới tốt cho mình và con.” Ông Chình nghiêm khắc, giọng ông đầy uy. “Đó chỉ là mơ thôi, lo âu tích tụ khiến mày căng thẳng mơ phải ác mộng. Mày không tin chính mình thì cũng phải tin cha và chồng mày chứ? Chồng là Tù trưởng, còn cha mày được cha Trời ban cho khả năng tiên tri liệu đoán tương lai. Chẳng phải cha đã nhìn thấy? Rằng đứa trẻ sẽ ra đời an toàn và lớn lên khỏe mạnh!”
Đúng rồi, cha của thị có khả năng tiên đoán được trời cao ban tặng. Nhờ đó ông có uy vọng cực kì cao trong bộ lạc. Thị nghe ông bảo đứa trẻ sẽ khỏe mạnh sinh ra thì mừng lắm, nhưng ngay sau đó, thị nghĩ đến hai đứa con đã chết yểu của mình. Thị lại khóc, rồi hỏi cha mình:
“Vậy tại sao cha không cho con biết trước số phận của hai đứa đầu? Cha biết con đã đau đớn dường nào không???”
Thị biết cha có khả năng tiên tri, nhưng ông không hề nói gì nên thị nghĩ không phải cái gì ông cũng nhìn thấy. Thị cũng không dám hỏi. Nhưng giờ chính cha nói là đã được cho biết trước, vậy sao ông không nói cho thị biết? sao ông lại để mặc cho thị đau khổ suốt ngần ấy thời gian chứ?
“Tao xin lỗi. Nó cũng cấu xe tao khi phải giấu mày. Nhưng sao tao có thể bắt mày chịu điều đó chứ khi đã biết mày phải trải qua bĩ cực hai lần? Mình tao gánh là đủ rồi.” Ông Chình nặng nề nói. “Tao không muốn mày phải gánh nỗi đau ấy, nên tao im lặng. nó quá sức chịu đựng… Tao cũng từng thử cố làm gì đó, nhưng vô ích, khi mày mang thai đứa thứ ba. Tao đã từng cầu xin trời đất đừng để mình nhìn thấy gì cả, hoặc cứ mang cái mạng già của tao đi, để đứa cháu thứ ba này được sống!”
“Thật sự là… không thể thay đổi gì được sao?” Thị nhìn ông bằng ánh mắt van nài, chỉ mong cầu ông gật đầu và nói có.
“Tương lai là sự đã định không thể thay đổi.” Ông Chình lắc đầu. “Năm mày mười tuổi, mẹ mày đổ bệnh nặng chắc là mày còn nhớ. Lúc đó, tao làm mọi thứ, mọi cách để có hi vọng cứu sống được mẹ mày. Dẫu là tao đã biết rõ tuổi thọ của mẹ mày không thể kéo dài hơn nữa… Nhưng sao tao có thể nhìn mẹ mày chờ chết chứ? Tao đã từng cố gắng thay đổi tương lai. Vào rừng thẳm tìm thuốc quý, leo lên núi cao hái dược hiếm, lặn lội hay trèo đòi tìm thầy lang cao tay. Nhưng cuối cùng thì mẹ mày cũng ra đi, bỏ tao và mày mà bay về trời. Trang à, ý trời đã định, chạy đằng nào cũng không thể thoát được!”
Trang thút thít, thị đã hiểu nỗi lòng của cha. Thị nghẹn ngào nói xin lỗi.
“Không sao cả.” Ông Chình dỗ dành thị, trong mắt ẩn nét hiền từ của người cha. “Mày cứ an tâm mà dưỡng thai cho tốt, để mẹ tròn con vuông. Tao ở đây, Nếu mày muốn trách cha mày vì không cảnh báo cho mày về hai đứa nhỏ, cứ trách đi. Nhưng đứa bây giờ trong bụng mày không có lỗi, hãy nghĩ tới nó và chăm sóc mình cho tốt. Mẹ mày còn sống luôn thương yêu và cho mày có được tình thương của mẹ dẫu là ngắn ngủi. Nên mày cũng phải cố gắng, để sau này mà có thể cho đứa bé tình yêu thương của người mẹ. Mày hiểu chưa?”
Trang xúc động rồi gật đầu, chịu nghe lời ông mà cầm lấy bát thuốc uống cho hết. Vì con, vì mình, thị nuốt lấy vị đắng nghét trong cổ họng. Đương uống giữa chừng thì thị ngừng lại, hốt hoảng nói:
“Nhưng trong mơ, con… con cũng thấy cha chết nữa… Giấc mơ kinh khủng này liệu...?”
Khuôn mặt già sượng cứng, nhưng rồi vờ như chẳng có chuyện gì rất nhanh. Trang không bắt kịp cảm xúc của ông.
“Chỉ là mơ thôi, mày đừng nghĩ nhiều quá. Uống thuốc cho xong đi rồi nằm nghỉ!”
Ông Chình giở giọng lập nghiêm, rồi thúc thị uống thuốc cho sạch. Không dám cãi cha, thị uống hết thuốc liền trở mình nghỉ ngơi.
Ông Chình nhìn Trang hiu hiu vào giấc rồi khẽ đi ra khỏi phòng, gọi con Gái ra để hỏi chuyện.
“Thằng Thịnh nó đi đâu mà mất hút tới giờ này?” Ông Chình hỏi con Gái.
“Dạ, sáng nay ông Tuân, ông Cống Tuân ấy ạ… Có đến tìm Tù trưởng, hai người nói gì đó với nhau, sau đó vào kho lấy vũ khí rồi đi mất hút tới giờ.” Con Gái nghe ông hỏi, liền nhanh nhảu nói.
Ông Chình nghe vậy liền nhíu mày.
“Thôi, mày vào chăm con Trang, đừng để nó hoạt động mạnh nhiều quá. Biết chưa?”
Gái gật gật rồi lấm lét đi vào trong, nhìn bộ dạng là biết con Gái nó cũng sợ uy ông lắm.
Ông Chình đứng lặng một hồi, rồi chậm chạp quay người đi về hướng kho vũ khí, trời đã mưa rả rích. Bước chân chậm của ông Chình bỗng dưng ngày càng nhanh, chẳng mấy chốc ông đã đi vào kho. Mưa bên ngoài, càng thêm lớn hơn.
Mở cửa kho, ông Chình giật mình khi nhìn thấy kho chứa vũ khí gần như trống trơn. Trong kho có nhiều rương, rương nào cũng đã mở nắp với cái ruột trống rỗng. Duy chỉ có hai rương là còn chưa mở. Ông nhận ra hai cái rương này.
Một cái rương là chứa thanh kiếm quý, được tổ tiên truyền lại rằng đây chính là thanh kiếm của cha Lạc Long Quân.
Một cái rương là chứa nỏ báu.
Trời bất ngờ nổ sầm đì đùng, như ai đang cầm búa bổ đôi thiên địa. Ông Chình bần thần giữa khoảng sáng tối chớp nhoáng của những sét rạch xuống thế gian mấy đường chân rết ghê rợn.
“Phải chăng ngày đó cuối cùng đã đến?”