haha bác cũng đanh đá quá nhỉ, nhưng cũng đúng.
mẹ e thì vẫn đi làm, sau cũng có lương hưu, chưa nhờ con cái việc gì nặng nề. lúc đi làm ra tiền e đưa bà giữ hộ, đến lúc cần xây nhà HN bà đưa lại và còn cho em thêm hơn 200tr.
trước giờ yêu mấy năm nó cũng ngoan nên em mới cưới. kinh tế từ lúc cưới đến h em lo hết (vk e nghỉ từ lúc bàu đến h thằng cu được gần tuổi, giờ chỉ ở nhà chăm con, em làm tự do ơ nhàphụ cùng), nhà ngoại em cũng giúp đỡ 1 chút,
mẹ ck con dâu gặp nhau rất ít, cả năm chắc dc 1 vài ngày lễ tết, cũng chưa có mâu thuẫn gì nhiều. e ko nghĩ nó sẽ nói thẳng ra câu đó như vậy. e còn chưa nghĩ tới vấn đề đó, chuyện có vài chục năm nữa, nếu có thì em cũng chả bắt nó phải chăm hay gì, kinh tế e có thừa.
giờ em ko làm ra tiền nữa, hay bệnh tật nằm 1 chỗ, lúc đó chắc mới biết được lognf dạ thật sự chăng
Nói thêm cho thớt nghe thế này, mẹ anh có lương hưu, nhưng cái mốc mà con dâu chăm mẹ chồng nó đến từ cái lúc mà anh không còn an tâm để mẹ anh ở xa nữa, phải đón bố mẹ lên sống chung. Đó mới là lúc nói về chuyện chăm sóc, chứ dăm đồng lương hưu mà đến tuổi lẫn, tự chăm sóc bản thân còn ko đc thì nhận tiền về bao nhiêu cũng vậy à. Kiếp vợ chồng, nửa đầu con dâu nhìn mặt nhà chồng, nửa sau nhà chồng nhìn mặt con dâu. Bây giờ mới ở nửa đầu đương nhiên anh không thấy được vai trò của vợ.
Anh tưởng tượng giờ tự dưng vợ anh đón bame vợ nên sống chung, chăm sóc, trong khi anh chả nhận được gì từ nhà vợ nhiều, lúc khó khăn dù có giúp sức, nhưng cứ lấy tài sản chung ra lo cơm nước hằng ngày, xong thi thoảng lại can thiệp vào chuyện gia đình anh, nói vợ chồng anh làm thế này chưa đúng, thế kia chưa đúng, anh có khó chịu không? Thế nên tôi mới bảo chắc chắn mẹ anh sẽ do vợ chồng anh chăm, không phải do em gái anh chăm. Xác định suy nghĩ này từ đầu, chứ đừng mơ mộng sau này em gái mình lo cho mẹ nhé. Em gái anh chỉ thỉnh thoảng ghé sang thôi, hoặc khi đau ốm, 1 năm còn 300 ngày còn lại phải phụ thuộc vào vợ chồng anh.
Anh đau ốm vợ có chăm không. Câu trả lời là có nhé. Trừ khi anh cư xử đến mức nó thấy ghê tởm anh, còn không nó sẽ luôn chăm anh, vì anh là người nhà của nó, nó tự biết trách nhiệm nó phải chăm. Chuyện này tôi khẳng định.
Anh cứ kể chuyện mẹ chồng ít gặp con dâu, rồi tự suy đoán chuyện ngày xưa mẹ cấm cản nên nó ghét. Thực ra là nó mới sinh con xong, nó tủi thân. Cùng làm phận làm dâu, nó thì đến bố mẹ ruột ko nhờ được, nhờ nhà chồng thì khó khăn. Em chồng sinh cùng lúc với mình được mẹ chăm, mình nhờ tí chả có ai, ở nhà 1 mình ko ra ngoài gặp ai nhiều vì nếu đi làm thì ai chăm con, lên mạng giải trí tí thì toàn nội dung toxic. Không trầm cảm, suy nghĩ bậy mới lạ. Đáng ra lúc này, anh phải ở đấy mà động viên nó, đợi con lớn tí mình gửi con đi nhà trẻ, em lại đi làm, mẹ ở xa quá ko nghỉ việc lên phụ em được, mà gửi con về quê thì anh thấy ko an tâm bằng môi trường thành phố, có ốm đau gì chữa bệnh vẫn an toàn hơn. Việc nhiều thì anh phụ bớt việc nhà, thu nhập từng này mà thuê bảo mẫu thì ko có dư, mà bảo mẫu chăm còn lại ko bằng vợ chồng mình,...
Đấy, phải an ủi nó, để nó biết nó được quan tâm, nó ko bị bỏ rơi vì sinh con. Không phải vì lỡ sinh con, phải nghỉ ở nhà chăm mà lỡ công việc của nó sau này, khó tìm việc,...
Trầm cảm sau sinh là có thật. Xưa cũng có nhưng ko ai biết gọi tên nó là gì, nên nghĩ rằng nó ko tồn tại thôi. Lúc ngta nhạy cảm, lại suy nghĩ hơn thua thì là tư duy của mấy người có EQ kém thôi.
Mà bản thân anh, lúc nào có dịp cũng nên vè nhắc mẹ anh nữa. Người ở quê hay có tư tưởng thương cháu ngoại hơn thương cháu nội. Vì họ nghĩ cháu nội là cháu của họ thật, sau này mặc nhiên sẽ lo hương khói, tự nhiên sẽ đối tốt với họ. Cháu ngoại sau này cũng theo nhà ngta, nên mình phải đối tốt để nó nhớ, sau này mình cần nhờ. Thứ nữa là vì con gái mình nên mình thương, sợ nhà chông đối xử tệ, nên lúc nào cũng có suy nghĩ lo cho con gái, kệ con dâu, nó về đây rồi tự nó có trách nhiệm lo cho nhà chồng, sợ gì. Vợ anh sinh cho đứa con trai, là đứa cháu đích tôn mà lúc nó nhỏ thì nên chăm lo nó tý, thỉnh thoảng lên phụ giúp, không nhiều thì ít, ngồi nói chuyện động viên con dâu. Đừng đợi đến lúc cháu lớn lớn tý mới bắt đầu mua quà bánh lên, đợi con dâu dạy cháu thì can thiệp vào cách dạy, để cháu thấy hình ảnh đối ngược giữa người mẹ uốn nắn con với người bà bảo vệ con bất chấp, biến con dâu thành phản diện trong mắt cháu. Lúc nhớ ra cháu nội đã có hiểu biết, có nhận thức mới bắt đầu nhảy vào nhận công lao, còn lúc khó khăn thì ko lộ mặt. Tư tưởng ấy là của nhà quê thôi, con cháu tiếp xúc với văn minh bên ngoài không làm vậy đc.
Áp lực của người vợ mệt mỏi lắm, con khóc tại mẹ ko biết chăm con, con ốm tại mẹ ko biết nuôi con, con bị đau cũng tại mẹ nốt. Cái gì cũng tại mẹ. Nhưng lúc con nhỏ có mỗi vợ làm mẹ thôi, ngoài ra ko có ai cả.