Cười vl.
Nếu có nhiều tâm sự quá ko biết nói cho ai thì có thể ib tôi nhé. Có thể t vs tiên đồng cảnh ngộ đóCòn ngủ được là ok thím ơi. T bị ức chế tâm lý vì gia đình hơn 10 năm nay, có ý định tự tử kb bn lần, kp vì k còn hy vọng, có nhiều hy vọng trong tương lai là đang khác; nhưng mà t cứ nghĩ cái chết sẽ đem lại cho t hạnh phúc hơn đấy; nhiều khi ngủ mơ bị ám ảnh chuyện đó, tỉnh dậy nước mắt đầm đìa luôn đó; cũng may là t sợ chết, chứ t có nhiều cách để đi lắm.
Gái dù gì cũng là người dưng, rồi sẽ quên thôi, chả có gì đáng sợ.
T lại phải nói lại câu này: Sống tốt hay xấu gì thì cũng phải sống. Thế gian này không vì mình mà thay đổi đâu.
Còn nếu muốn chết nữa thì t chỉ cho vài cách hay lắm. View attachment 64272View attachment 64273
muốn luôn lạc quan trong cuộc sống như thímTôi đây 31t bị bệnh nặng 18 năm nay, kể từ khi ba mất lúc mới 13t (lớp 8)
Cố gắng tới giờ cũng đã đỡ, thu nhập vùng ngoại ô tầm 10tr/tháng. Chưa vợ con, chạy WaveS bình thường
Ai nói gì tôi kệ, mình sống hạnh phúc với bản thân là dc
via nextVOZ for Android
Nói chung tôi không có nhiều chuyện buồn gì hết. Tương lai cũng coi như sáng sủa và an nhàn. Chỉ là trong người đang hình thành 1 thứ tâm lý khá nặng nề, nó thì k ảnh hưởng gì tới tôi nhưng sợ là ảnh hưởng đến những mối qh trong cuộc sống, đặc biệt là gia đình. Chỉ có gỡ được điều này tôi mới hạnh phúc được.Nếu có nhiều tâm sự quá ko biết nói cho ai thì có thể ib tôi nhé. Có thể t vs tiên đồng cảnh ngộ đó
Nói ra cho đỡ buồn
t cũng có 1 thời gian stress chuyện gđ mà ko muốn/ko thể kể cùng ai nên cũng hiểu được cảm giác của Tiên phần nào. Cũng từng tự hỏi sao mình ăn ở thế nào mà toàn gặp những người như vậy.Nói chung tôi không có nhiều chuyện buồn gì hết. Tương lai cũng coi như sáng sủa và an nhàn. Chỉ là trong người đang hình thành 1 thứ tâm lý khá nặng nề, nó thì k ảnh hưởng gì tới tôi nhưng sợ là ảnh hưởng đến những mối qh trong cuộc sống, đặc biệt là gia đình. Chỉ có gỡ được điều này tôi mới hạnh phúc được.
Bữa nghịch cái link Người Lạ Ơi của thím nào post lên đó, xả được nhiều lắm.
Hôm nào sẽ kiếm Vy. Thấy nữ trên đây có Vy là nc thoải mái nhất, k quá thiên về 1 cái gì đó hết.
Ừm ừm, giờ đang học cách ai làm gì mặc ai, ai nói gì kệ ai; suy nghĩ đơn giản, ngủ khoẻ, tới đâu thì tới. Vui được ngay nào thì vui. Ai biết được bất chợt 1 ngày nằm xuống lại hối tiếc tại sao mình không sống vui vẻ chứ.t cũng có 1 thời gian stress chuyện gđ mà ko muốn/ko thể kể cùng ai nên cũng hiểu được cảm giác của Tiên phần nào. Cũng từng tự hỏi sao mình ăn ở thế nào mà toàn gặp những người như vậy.
May sao t là đứa ko suy nghĩ nhiều nên việc vượt qua cũng dễ dàng hơn. Giờ thì cũng ổn ổn rồi, chỉ cố gắng sống tích cực lạc quan hướng về phía trước thôi.
Nói vậy thôi. Chứ t chỉ ko quan tâm người ta nói gì sau lưng mình. chứ nếu nói trước mặt t sẽ bật lại ngayỪm ừm, giờ đang học cách ai làm gì mà ai, ai nói gì kệ ai; suy nghĩ đơn giản, ngủ khoẻ, tới đâu thì tới. Vui được ngay nào thì vui. Ai biết được bất chợt 1 ngày nằm xuống lại hối tiếc tại sao mình không sống vui vẻ chứ.
Những chuyện xảy ra hôm nay sau này rồi nó sẽ chẳng là gì cảHôm nay em buồn quá mọi người ơi, em thấy cuộc sống này chả có ý nghĩa gì hết, giờ em chỉ mong ngủ một đêm tới sáng ra đi luôn cho khỏe. Em viết những dòng này trong tâm trạng tuyệt vọng lắm. Đúng là giày dép còn có số huống chi con người. Em cảm thấy cuộc sống của em đa phần toàn nỗi buồn.
Lúc em ra trường, dù cố gắng được tấm bằng không phải tệ nhưng em không xin được việc, em nộp hơn 100 công ty và kết quả là em nằm ở nhà 2 năm trời. Rồi qua quen biết xin được vào một công ty làm về thủ tục giấy tờ để kiếm sống với mức lương ít ỏi. Cho đến giờ em vẫn không dám nghỉ vì sợ nghỉ sẽ không xin được việc.
Rồi sau đó biến cổ xảy ra, mẹ em mất do bị bệnh khi vừa mới hết tuổi nghỉ hưu, ba em cũng từ đó mà sức khỏe xuống dần, cứ buồn buồn nằm một chổ cả ngày.
Rồi em lướt face thì em thấy cô bé mà em thích hơn 5 năm nay (đến giờ em vẫn thích) đi chụp hình cưới. Em rất buồn, em cố gắng làm mọi cách rồi nhưng người ta vẫn cứ ra đi. Em cảm thấy buồn lắm, 5 năm qua em vì bé đó mà làm rất nhiều điều, đến cuối cùng người ta cũng ra đi theo người khác mà chưa bao giờ cho em một cơ hội nào.
Em nhìn lại cuộc đời mình và em thấy mình không may mắn như người khác, em thất bại ở mọi thứ, sự nghiệp và cả tình duyên. Trong tay em chả còn gì, đến cuối cùng, người mà em hy vọng, người mà em thích cũng đã ra đi theo người khác. Em viết lên vài dòng tâm sự lên đây, em hy vọng có ai đó hiểu và đồng cảm với em