Đồng cảm bác ơi.
Nhà em ba má ly dị từ lúc em còn nhỏ, cũng do mấy cô chú bên nội.
Đến giờ thì nhà nội em cũng gần như không giao tiếp gì vì tư tuởng bên đó khá thực dụng.
Có lần bà bác còn nói thằng với nhà em "Bác chỉ cần tiền chứ bác không cần tình cảm"
Mấy anh chị em họ bên nội cũng thế. Lúc khó khăn cần giúp đỡ thì ếu thấy đâu. Lúc cần thì pm mình vẫn giúp nhiệt tình. Nên sau em cũng giao lưu xã giao thôi. Nhiều anh em bạn bè em thân thiết hơn kiểu vậy nhiều.
Đúng câu "Bán anh em xa mua láng giềng gần"
Dù sao thì vụ họ hàng chia chác này em cũng thấm.
Nhà em có mua 1 mảnh đất nho nhỏ ở thành phố Thái Bình từ năm 2009 nhưng em đi học ĐH ở HN, mẹ em làm ở nuớc ngoài không dùng nên cho cậu bên ngoại muợn xây nhà.
Mẹ em tính sau này khi nhà mình cần mua nhà thì nhà cậu hỗ trợ lại sau, chị em nên cũng không tính toán.
Đến năm 2020 nhà em tính mua nhà ở HN cũng thiếu kha khá nên hỏi ý bên nhà cậu hỗ trợ đuợc tầm bao nhiêu. Thì bên đó lại bảo nhà em khó khăn, giờ cần nhiều như vậy thì phải đi vay ngân hàng... kể khổ các kiểu
Mẹ con em ngại toàn nguời trong gia đình, làm căng lên thì sau ếu còn nhìn mặt nhau, nên đồng ý Cho nhà cậu trả bằng giá nhà em mua hơn 10 năm truớc
(Tính sơ sơ thì giá trị mảnh đất lúc đó cũng tầm x10 rồi, do vị trí trung tâm + cạnh bệnh viện, truờng ĐH)
Thoả thuận xong xuôi thì nhà bên đó mua một lúc 2 con xe máy, cũng ếu một câu cảm ơn gì với nhà em luôn
DM vừa cay vừa mất tiền và gặp mặt giờ cũng khó nói chuyện.
Bán mịa cho nguời ngoài thì em cần x6, x7 so với giá gốc để đủ bù tiền mua nhà HN thì em đỡ cực đi bao nhiêu. Báo hại em cày cuốc trả nợ mấy năm
Chốt hạ liên quan đến nguời thân thì mọi thứ cần rõ ràng sòng phẳng.
Mua bán thì thoả thuận rõ ràng, cho ra cho, mua bán ra mua bán.
VD: giá thị truờng 1 tỏi, chị em thống nhất nhuợng lại giá 700tr là đẹp rồi. Không bán mịa cho nguời ngoài cho khoẻ