Vâng, tôi chửi nó thế cũng hơi quá. Nhưng cuộc sống xung quanh là của mình. Người khác không làm thì mình vẫn cố gắng làm. Phong trào có thể thay đổi luật, có thể không. Nhưng nhiều phong trào thì có thể làm cộng đồng suy nghĩ. Cái này mà không công nhận nữa thì chịu.
Tại sao vợ tôi (sau đó là tôi) lại không xả rác ra đường nữa. Có phải vì cái thùng rác nào đó nó tự bò ra trước mặt tôi không ? Hay thằng công an nào chạy ra trước mặt tôi phạt 50 triệu?
Trước khi tập trung vào phân tích luật (vốn ta chẳng thể thay đổi được), sao không nghĩ theo cách khác?
Cái bác nói t nghĩ nó là biểu hiện, kết quả tổng thể. Quan điểm của bác đánh vào nhận thức, ý thức, "làm gương" nó không sai, nhưng lại không "đầy đủ" để có sự khác biệt. Người dân có thể muốn vứt rác đúng nơi quy định, nhưng họ không thể và cũng không muốn bỏ tiền ra mua thùng rác công cộng. Người dân có thể có ý thức hơn trong việc hạn chế sử dụng túi ni lông, nhưng họ bất lực trong việc rác thải của họ bị ùn ứ, chậm xử lý, quá tải.
T lấy ví dụ cá nhân của một người "muốn" vứt rác đúng chỗ đi chơi phố đi bộ hồ Gươm một tối chủ nhật để xem cái việc xem như rất đơn giản đó nó khó khăn tới nhường nào nhé:
. Đã là đi chơi, lại còn dạo phố ngắm cảnh chắc chắn không thể không thể ăn đồ ăn vặt. Mỗi một lần mua, là một lần được "khuyến mại" túi ni lông hoặc cốc nhựa. Từ bịch bánh tráng, xoài trộn, cái bánh mì...
. Ăn uống xong, giờ là lúc tìm thùng rác để bỏ. Phải nói là quá khổ, khi dạo hết một vòng hồ, số thùng rác chỉ đếm được đúng trên lòng bàn tay. Muốn từ nơi hiện tại phải đi một đoạn khá xa để tìm, và nó quá là... bé, bẩn, và luôn bị nhồi tới tận nóc. Trong những tình huống như thế, là t thì sẽ tìm cách bỏ vào túi/cặp, nhưng với những cái bao chứa đồ ăn có chất lỏng, thức uống, việc này rất bất tiện khi nó dây ra nhoe nhoét. Thành thử tử tế nhất là để trên nóc thùng, hoặc để bênh cạnh. Để ý xung quanh các thùng rác công cộng xứ ra bao quanh cũng là rác. Tới khi có gió hay mưa, rác cũng từ đó mà bị thiên nhiên "phát tán" ra khắp mọi nơi.
. Cuối cùng, đâu sẽ là động cơ để một người phải trải qua tất cả những khó khăn trên, khi đang tại nơi vui chơi, để mà bỏ rác đúng nơi nó thuộc về? Khi mà rất đơn giản, nhẹ nhàng là có thể cho nó ra ngay tại nơi t đang đứng? Và họ cũng biết chắc là sau mỗi tối, khu vực này sẽ vẫn cứ ngập ngụa trong rác thải, cho dù có hay không có một vài cái túi ni lông, cốc trà sữa của mình?
Túm chung lại, hành vi bỏ rác đúng nơi quy định rườm rà, khó khăn, nếu như là không muốn nói là "không được khuyến khích". So sánh với nơi bác đang ở là Can xem sự khác biệt ở từng điểm nó như thế nào?
. Chỗ bác đang ở việc sử dụng các sản phẩm bao bì, túi ni lông một lần có được khuyến khích hay không? Lưu ý túi ni lông ở VN có giá cực rẻ, trong khi đó ở những nơi có các quy định môi trường nghiêm ngặt việc sử dụng bao ni lông có thể kéo giá thành sản phẩm lên rất nhiều lần.
. Số thùng rác/đầu người ra sao, việc vứt rác có thuận tiện, dễ dàng cho người dân không? Điều kiện các thùng rác như nào, có quả tải, bé tí tin tin như ở VN không hay to gấp nhiều lần, được xử lý liên tục, đảm bảo rác thải không bị phát tán ra bên ngoài.
. Cuối cùng mới nói đến là chế tài. Khi mà đã quá dễ dàng, thuận tiện để xả rác đúng chỗ rồi mà vẫn không làm, đây mới là lúc xử dụng tới luật. Ở VN cái này không tồn tại, và tồn tại thì chắc chắn cũng chỉ cho có, khi mà việc vứt rác có thể trở nên vô cùng khó khăn. Bác trên kia so sánh với việc đội mũ bảo hiểm, t thấy hơi khập khiễng, do việc làm đó dễ dàng hơn rất nhiều khi phần lớn phụ thuộc vào cá nhân, không liên quan tới cơ sở hạ tầng đô thị.
Nhìn chung việc rác thải tràn ngập môi trường sống nó là vấn đề nổi cộm của các quốc gia đang phát triển rồi, mà bản chất là khi cơ sở hạ tầng không kịp theo nổi tốc độ đô thị hóa và sự chuyển dịch dân cư từ nông thôn trong thành thị. Để mà giải quyết được sẽ tốn rất nhiều tiền của, thay đổi chính sách, thử nghiệm và thất bại. Và phải đặt nó làm mục tiêu quan trọng trong phát triển đô thị bền vững, vốn là những thứ còn đang bị bỏ ngỏ theo kiểu có cũng được, không có cũng chẳng sao như tại các đô thị ở VN. Theo t đánh giá, vấn đề này trách nghiệm thuộc về cấp quản lý nhiều hơn là ở người dân.