Hoa Vàng Thuở Ấy

HOA VÀNG THUỞ ẤY

Vừa đúng 10 mùa hạ đi qua khi tôi kết thúc đời học sinh của mình. Lưu bút có, thư tình cả gửi và nhận đầy 1 hộc tủ, ký ức, kỷ niệm... Đôi khi ùa về tràn ngập, len lỏi sâu vào từng thớ thịt...
Lắm lúc đi nhậu với tụi bạn thân cấp 3, chúng nó vẫn thường nói tôi hãy viết về những điều quá đổi tuyệt vời mà tôi cùng bọn nó đã 1 lần chìm đắm...

Hơn 1 lần đặt bút, hơn chục lần tưởng tượng, hơn trăm lần nghĩ đến và nhớ về. Đến hôm nay, nhìn đứa em sinh năm 2000 làm lễ tri ân về khóc đỏ hoe khóe mắt, tôi chợt nhận ra, 9x đời cuối cùng đã không còn là học sinh nữa... Và tôi quyết định đặt bút...
Không hướng tới viết 1 cái gì đó thật cao xa, lung linh và rực rỡ. Chỉ cốt mong sao mỗi khi đọc lại, từng dòng ký ức được hiện lên, nguyên vẹn hơn, đậm nét hơn...


HOA VÀNG THUỞ ẤY

Chap 1 : MÙA HẠ ĐẦU TIÊN


Nếu nói “yêu” theo 1 cách đơn giản kiểu như bạn dành tình cảm cho ai đó thật nhiều và người đó không phải là người thân trong gia đình, tôi dám chắc tôi đã biết yêu từ rất sớm, chính xác là năm lớp … 1. Thật đấy, ếu đùa đâu!


Hồi đó tôi ngồi gần 1 con bé tên Trinh, thật ra, với tôi lúc đó ( tôi của lúc đó đấy nhé ) thì con bé này chẳng có gì là xinh xắn hay đáng yêu. Chỉ đơn giản nhìn nó cứ ngồ ngộ và thu hút thế nào đó không giải thích được.

Nó ngồi ngay trước mặt tôi. Không hiểu gia đình nghĩ gì mà ai đời con gái lại đi cắt tóc ngắn đến nỗi ngắn hơn cả 1 thằng con trai là tôi đây. Ngộ thật! Và với 1 thằng bé thích tìm hiểu mọi thứ ở cái thế giới nó mới tới chưa đầy 7 năm này thì nó thích cái ngộ đó, đại ý là nó thích con bé đó!

Năm lớp 1, bọn con trai vốn thích các môn “thể thao” năng động, có tính cạnh tranh, ganh đua cao. Trong số vô vàn những trò chơi của tuổi thơ, đuổi bắt hay trận giả là những ví dụ điển hình. Chơi mấy trò kiểu vậy thì phải biết bay, chí ít phải bay được từ bàn này qua bàn khác. Thành ra cứ sau mỗi giờ giải lao, bàn nào bàn nấy đầy những dấu chân của các thành phần không ưa hòa bình khu vực ấy. Riết rồi quen, bàn nào cũng vậy nên chẳng thấy đứa nào cự cãi về việc thằng chết bầm nào vừa in nguyên dấu chân Holywood lên bàn mình, vô giờ học là hì hục lau bàn lau ghế xoẹt xoẹt vài cái rồi ngồi.

Tôi cũng vậy. Nhưng tôi thích cái con bé ngồ ngộ kia nữa nên lau bàn tôi xong thì nhân lúc nó ra chơi chưa vô, tôi len lén lau luôn phần bàn của nó, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của vài đứa thấy cái sự lạ này. Đến khi ù té chạy vô sau tiếng trống vừa đánh, thoạt đầu, nó hơi sửng sốt nhìn bàn mình sạch bóng, rồi nó liếc xuống nhìn tôi, tôi cũng chẳng ngại gì nhìn lại nó ra điều “nhìn gì ế bạn?” Tôi bẩm sinh có khả năng tạm gọi là “tinh tế”, hiểu được người khác khá nhanh nên tôi biết làm thế nào để khỏi bị nghi ngờ, giống như binh pháp Tôn Tử có nói “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. À, thật ra thì nhiều lúc cái khả năng bẩm sinh đó nó cũng đột ngột lặn đâu mất tăm khi tôi muốn triệu hồi lên. Nhưng cái đó là sau này, bây giờ tôi giả nai cứ gọi là số 1.

Hồi đó vốn ngốc xít nên “yêu” nhưng chỉ biết nhìn nhìn nó rồi tự nhe răng ra cười. Lắm lúc tranh thủ lau giúp nó cái bàn khi nó chưa kịp vô lớp hoặc đến phiên nó trực nhật thì cố gắng đi sớm hơn giúp nó lau bảng, quét lớp… Cũng có khi điên điên lên cứ muốn véo lưng hay kéo áo chọc cho nó tức để gây sự chú ý, vậy xong là tự cảm thấy cứ như được “yêu” lại rồi, và ngồi tự phởn 1 mình như thằng tự kỷ… Kinh thật!
Mùa hạ đầu tiên trong đời học sinh của tôi đã kết thúc với những cái “kinh thật” đó.

Lên năm lớp 2, học thêm với nó 1 kỳ nữa. Nó vẫn vậy. Tóc cắt ngắn phô ra cái gáy trắng ngần. Chỉ được thêm chút là ngồi gần nên “hơi bị” thân hơn, đôi khi cũng hay tám chuyện, chia sẻ bánh kẹo với nhau, rồi cùng nhau làm 1 bài toán, tiếng Việt.

Đến hết học kỳ I, ba mẹ tôi vì bận việc gia đình nhiều hơn, không có thời gian đón tôi buổi trưa rồi chiều chở lại đến trường để đi học nữa nên chuyển tôi qua học bán trú luôn, nghĩa là từ 7h sáng đến 4h30 chiều mới về. Thế là tôi chuyển từ lớp 2/1 qua lớp 2/5.

Vừa hết tiết 3, mẹ tôi vô nói gì đó với cô Thanh rồi cô đứng trên kia gọi xuống “em V dọn dẹp sách vở vào cặp đi theo phụ huynh chuyển lớp”. Tôi nghe xong ngớ người mất một lúc, sau đó thu dọn đồ đạc cho vào cặp và lẽo đẽo theo mẹ sau khi liếc nhìn em ấy 1 cái hơi luyến tiếc…

Chia tay “mối tình đầu”, em nó cũng chẳng buồn theo tiễn tôi 1 cách bịn rịn mà cứ vô tư ngồi nói chuyện với con bé bên cạnh sau khi gật đầu nhìn tôi cười một cái. Chỉ có thằng Ánh ( tôi nhớ nhớ tên của thằng ngồi bên tôi lúc đó vì sau này chẳng bao giờ tôi có dịp gặp lại nó nữa) là chạy theo phía sau tôi í ới “mày nhớ trả tao cuốn Đoremon đấy”. Tôi ậm ừ cho có rồi đi thẳng.

HOA VÀNG THUỞ ẤY

Chap 1 : MÙA HẠ ĐẦU TIÊN
Chap 2 : Hương Quỳnh năm cũ
Chap 3 : Xóa nhòa biên giới
Chap 4 Những người quen xa lạ
Chap 5 Tóc em đuôi gà

Chap 6 Thuở Ban Đầu
Chap 7 Giữa giờ chơi, mang đến lại mang về
Chap 8 Ngại ngùng
Chap 9 Vội Vàng
Chap 10 Như cơn gió thoảng
Chap 11 Gió Lặng
Chap 12 Cuối cấp
Chap 13 Khởi đầu mới
Chap 14 Ca dao em và tôi
Chap 15 Kết thúc ngỡ ngàng
Chap 16 Và như thế em đi…
Chap 17 Ăn hết nỗi buồn
Chap 18 Lối cũ xa dần
Chap 19 Vầng trăng khóc
Chap 20 Bắt đầu
Chap 21 Lớp Chuyên Anh
Chap 22 Quỳnh Hương – Hương Quỳnh
Chap 23 Khai Giảng
Chap 24 Lớp phó văn – thể - mỹ
Chap 25 Tình yêu màu nắng
Chap 26 Có gì đâu mà sợ
Chap 27 Vận đen theo đuổi
Chap 28 Đoạn kết một cuộc tình
Chap 29 Sợ yêu
Chap 30 Không yêu cho gái nó thèm
Chap 31 Thằng Thành gãy tay
Chap 32 Hạnh kiểm kém
Chap 33 Mùa hè cháy nắng
Chap 34 Cô bé mùa thu
Chap 35 Kế hoạch lật đổ
Chap 36 Kế Hoạch Lên Ngôi
Chap 37 Bàn có 4 chỗ ngồi
Chap 38 Lá phiếu cuối cùng
Chap 39 Thử Thách Đầu Tiên
Chap 40 Theo Dõi
Chap 41 Vạn sự khởi đầu nan
Chap 42 Chạm vào danh dự của lớp
Chap 43 Chênh vênh
Chap 44 Cơn mưa thanh xuân
Chap 45 “Gửi Thương”
Chap 46 Chiếc Nhẫn và Cây Bút
Chap 47 Magic_designer – Nhà thiết kế ma thuật
Chap 48 Hiểu nhầm tai hại
Chap 49 Kế hoạch đầu tiên
Chap 50 Hạ quyết tâm
Chap 51 Ăn dưa bở
Chap 52 Trận thư hùng đỉnh cao
Chap 53 Con đường xa xăm
Chap 54 Bất bại đại tướng
Chap 55 Chiếc khăn tay
Chap 56 Tôi đang hạnh phúc
Chap 57 Trận Chiến Tập San
Chap 58 Sự cố bán hoa
Chap 59 Nó là bí thư lớp ta!
Chap 60 Ngày nhà giáo Việt Nam
Chap 61 Nghi ngờ
Chap 62 Mắt biếc
Chap 63 Mông lung
Chap 64 Kẻ vô tri
Chap 65 Quay lưng
Chap 66 Cặp đôi nào hoàn hảo
Chap 67 Ku Nhân Ca Sĩ
Chap 68 Siêu Dự Bị
Chap 69 Điền vào chỗ trống
Chap 70 Ngày mai đâu còn nữa...
Chap 71 Bài tango cho em
Chap 72 Giận hờn
Chap 73 Vòng xoay tình ái
Chap 74 Xúc cảm ngọt ngào
Chap 75 Vũ điệu đam mê
Chap 76 Trước vòng chung kết
Chap 77 Lạc Nhịp
Chap 78 Gió xuân mơn man
Chap 79 Nỗi buồn không tên
Chap 80 Tiếng gió xôn xao
Chap 81 Tình bạn bất ngờ
Chap 82 Thuyền Trưởng nghỉ bệnh
Chap 83 Trước ngày hội vui
Chap 84 Món quà tình ái
Chap 85 Nước cờ trầm mặc
Chap 86 Ánh buồn trong mắt
Chap 87 Chiến lược lên ngôi
Chap 88 Con đường mưa
Chap 89 Tôi ghét bạn
Chap 90 Trách nhiệm gấp đôi
Chap 91 Xin lỗi mắt biếc!

Chap 92 Trước giờ G
Chap 93 Chiếc khăn bị mất
Chap 94 Em tìm ai ...?
Chap 95 Điệp khúc lên ngôi!
Chap 96 Kẻ thứ ba

Chap 97 Phép thử không thành
Chap 98 Lời đắng cho cuộc tình
CHap 99 Tình cũ
Chap 100 Chối từ
Chap 101 Hạ Cuối
Chap 102 Đợi Thu
Chap 103 Bạn thân
Chap 104 Nhật ký chuyền tay
Chap 105 Nỗi buồn hoa Phượng
Chap 106 Mong chờ
Chap 107 Hai cô bạn
Chap 108 Ngày gặp gỡ
Chap 109 Học quân sự
Chap 110 Trận bóng mở đầu
Chap 111 Gặp lại nỗi nhớ
Chap 112 Đón đưa
Chap 113 Ngày khai giảng cuối cùng
Chap 114 KPGF
Chap 115 Khóa chân
Chap 116 Kế hoạch sinh nhật
Chap 117 Gửi thiệp
Chap 118 Tiệc sinh nhật
Chap 119 Đừng để vụt mất tuổi xanh
Chap 120 Món quà vô giá
Chap 121 Khoảng lặng chiều tà
Chap 122 - 1001 Con hạc giấy
Chap 123 Trận chiến tập san (part 2)
Chap 124 Dấu yêu ơi!
Chap 125 Người tình dĩ vãng
Chap 126 Mưa lá phượng
Chap 127 Lời hẹn ngày xưa
Chap 128 Delete all
Chap 129 Hoài niệm dở dang
Chap 130 Yêu lại người yêu
Chap 131 Trang 14
Chap 132 Đọ gan
Chap 133 Hoài...
Chap 134 Những lần đầu tiên
Chap 135 Mẫn Trinh

Chap 136 Chút nhớ cuối cùng
Chap 137 Trong nắng có gì
Chap 138 Gia sư
Chap 139 Học cách quên (update 2/2/2023)
Các chap đã được tổng hợp tại đây cho ae tiện theo dõi nhé. Sẽ update thêm khi có chap mới. Cảm ơn bác @youthless đã tài trợ chương trình này!
 
Last edited:
{...} Vậy nên tôi để cảm xúc của mình bay cao theo làn gió mát đang lung lay mấy khóm dừa cô độc.

Sau tiết mục khiêu vũ, tôi chạy qua cùng lớp cổ vũ văn nghệ cho ku Nhân, rồi thời trang, rồi múa lửa, tôi cứ tưởng Diệp cũng đâu đó quanh đây. Nhưng lúc về trại, muốn gặp em, vội tìm kiếm, mới biết em không còn trong trại nữa.

Em có thể ở đâu được chứ? Ít ra cũng phải nói với tôi một tiếng. Nhưng không. Em đi trong im lặng. Và… tôi chẳng biết em đi đâu. Thậm chí đến cả “khả năng” thôi tôi cũng chả xác định được. Nên tôi không biết tìm ở đâu cả. Ước gì lúc đó cũng có điện thoại di động như bây giờ, có lẽ mọi chuyện sẽ khác, khác nhiều lắm. Vì nếu có điện thoại di động, không chắc tôi gặp Thương. {...}
 
Chap 95 – Điệp khúc lên ngôi

Tôi ngồi một mình thơ thẩn bên bờ hồ, cạnh dòng sông lười uể oải.

Tiếng nước chảy êm như ru tiếng lòng tôi bềnh bồng, trôi vào vô định.

Những quyết định tôi đưa ra, tại thời điểm đó, chắc chắn tôi đã đúng. Vì nếu không nghĩ vậy, tôi đã không làm. Nhưng quan trọng ở tương lai, quyết định đó còn đúng hay không? Tôi không biết!

Dù tôi đã đưa ra sự lựa chọn, song, ánh mắt của Thương vẫn chưa bao giờ làm tôi thấy nhẹ nhỏm. Và đặc biệt, trong một buổi tối như thế này, khi không có Diệp bên cạnh, việc mà lẽ ra nó phải như vậy, tôi bỗng thấy lòng mình cần đôi mắt kia, để tựa vào, để khuây khỏa.

Nếu tất cả đàn ông trên thế giới đều nói ra sự thật, thì nước mắt của phụ nữ sẽ hóa thành đại dương. Tất nhiên, ở nhiều khía cạnh, khi nói ngược lại, mệnh đề trên vẫn đúng. Ai cũng có những nỗi lòng chất chứa. Nói tôi ích kỷ cũng được, nói tôi mềm lòng nhẹ dạ cũng được, thậm chí nói tôi đa tình lãng tử cũng không sao. Vì mấy ai ngay thẳng đến tận cùng cốt cách tâm hồn. Hành động đưa ra vốn đã được bộ não cân nhắc sàn lọc đến mệt nhoài, chỉ có cảm xúc, cảm xúc là bất chợt, là vô vi.

Vậy nên tôi để cảm xúc của mình bay cao theo làn gió mát đang lung lay mấy khóm dừa cô độc.

Sau tiết mục khiêu vũ, tôi chạy qua cùng lớp cổ vũ văn nghệ cho ku Nhân, rồi thời trang, rồi múa lửa, tôi cứ tưởng Diệp cũng đâu đó quanh đây. Nhưng lúc về trại, muốn gặp em, vội tìm kiếm, mới biết em không còn trong trại nữa.

Em có thể ở đâu được chứ? Ít ra cũng phải nói với tôi một tiếng.

Nhưng không. Em đi trong im lặng. Và… tôi chẳng biết em đi đâu. Thậm chí đến “khả năng” thôi tôi cũng chả xác định được. Nên tôi không biết tìm ở đâu cả. Ước gì lúc đó cũng có điện thoại di động như bây giờ, có lẽ mọi chuyện sẽ khác, khác nhiều lắm. Vì nếu có điện thoại di động, không chắc tôi sẽ gặp Thương.

Em bỗng xuất hiện như thiên thần trong nỗi nhớ triền miên bao ngày ấp ủ. Thật nhẹ nhàng, em ngồi xuống bên tôi, không gần lắm, cũng chẳng xa. Đủ để với tay là chạm được vào nhau.

“Có một bận em ngồi xa tôi quá

Tôi nói thầm em xích lại gần hơn

Em xích lại thêm một chút tôi hờn

Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa

Tôi sắp giận em mỉm cười vội vã

Đến gần bên và mơn trớn “em đây”

Tôi vui liền nhưng cũng chợt buồn ngay

Vì như thế là vẫn còn … xa lắm”


Những câu thơ trong bài “Xa Cách” của Xuân Diệu làm lòng tôi bỗng thấy mênh mang. Gần 30ph trôi qua, hai đứa vẫn chẳng nói với nhau một lời. Ai đã đẩy em ra xa tôi chứ? Diệp ư? Không. Chính tôi. Chính tôi đã làm điều đó. Và Xuân Diệu đủ dũng cảm để tiến lại, kề bên tai, vì nói thầm thì phải kề bên tai chứ, và nói ai kia xích lại gần hơn. Còn tôi, tôi chẳng thể nào nữa. Tất cả như ly nước đã nghiêng đổ, không làm sao đầy lại được… Nên tôi không thể nào “sắp giận”, không thể nào “đến gần bên và mơn trớn”, cũng chẳng “vui liền” chỉ “chợt buồn ngay” mà thôi…

Tôi bất lực nhìn ngắm mái tóc dài được khép hết qua một bên vai. Chiếc kính lạ ở góc nghiêng không che được đôi mắt em dịu vợi. Đôi tay thon dài vẫn chống xuống thành hồ như buổi nào nói lời ly biệt.

Đó là một buổi tối buồn!

Người tôi thương ở đâu đó tôi không biết được. Còn người thương tôi, có lẽ vậy, đang ở trước mặt tôi đây, nhưng không tài nào ôm ấp, không tài nào gửi trọn vòng tay…

Không để tiếng lòng mình du dương theo cảm xúc. Tôi bối rối phủi đồ rồi đứng dậy, mặc cho những cuộn sóng đang thét gào trong tâm can.

Vẻ đẹp của một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời từ bàn tay tạo hóa dưới trăng đêm có sức quyến rũ ghê gớm. Muốn quay lưng, chỉ bần thần, muốn dợm bước, chỉ chết lặng.

Nếu niềm vui mang đến cho ta sự thăng hoa thì nỗi buồn mang đến cho ta sự day dứt.

Thăng hoa có thể bay lên, tung tẩy. Còn day dứt, chỉ im lìm, tĩnh lặng.

Tôi không tài nào quay lưng được dù lý trí luôn thúc giục bên trong. Cứ thế, cứ thế… Thời gian trôi qua trong bao lâu tôi không đo đếm được…

Bất chợt em đứng lên, quay lại kẻ đang nhìn em say sưa trìu mến. Em tiến đến thật gần, hơi thở đã gần chạm vào nhau. Tôi nghe trái tim mình lạc nhịp. Chắc chắn em biết điều đó. Rồi em khe khẽ vừa đủ tôi nghe thấy : “V đi lạc đủ chưa?” Sau đó quay lưng. Bỏ lại tôi bơ vơ với thân xác chỉ còn trơ trọi. Vì tôi chưa hề đi lạc, cho đến khi nghe câu nói đó!

Quá mệt mỏi với bao công việc bề bộn suốt hai tuần qua, tôi về lều phụ, thả người xuống đống ba lô, phớt lờ mấy đứa bạn rủ chơi bài. Bây giờ trong lòng tôi chỉ lởn vởn những câu thơ vừa xuất hiện trong đầu.

Hôm nay ấy đeo kính

Tôi buốn thấy xốn xang

Đôi mắt tròn tinh nghịch

Đeo kính bỗng dịu dàng



Đến bên ấy tôi hỏi

Đôi mắt sao thế kia

Cúi đầu ấy đáp khẽ

Buồn không chỗ sẻ chia




Chợp mắt chỉ được chút. Tiếng còi tập trung làm tôi bật dậy như một phản xạ. Đội ngũ chơi trò chơi lớn đã tập trung đầy đủ. Chạy về hướng trại chỉ huy.

Mã morse và semaphore được anh Sanh với anh Mạnh đánh phía trên sân khấu. Đã phân công từ trước, lớp tôi nhanh chóng dịch ra bạch văn “Điểm danh đi về hướng nam.”

Băng hồ lội nước, quấn dây làm võng, hóa trang thương binh… đủ các kiểu “hành hạ” của anh Sanh bọn tôi mới về đến đích, kết thúc hành trình trò chơi lớn mệt nhoài.

Bóng nắng vừa quá cây sào, trời bỗng kéo mây. Cơn mưa bất chợt ào đến như muốn dội sạch bao muộn phiền bên dưới. Gió thổi lớn, vài tiểu trại thiếu kỹ thuật cắm bị bật gốc, gãy đổ. Dù trại tôi cản gió khá nhiều nhưng được hơn 20 cọc tre níu giữ nên chỉ lung lay chứ không sao.

Về đến lều phụ, thấy mấy đứa đang chơi trò họa sĩ mù cười tíu tít. Vào bên trong, Diệp đang đếm lại suất ăn sáng. Thấy tôi, em cười thật tươi :

  • Trò chơi lớn có được giải không bí thư?
Tôi chẳng biết nên vui hay nên bực.

Được nhìn thấy em rạng rỡ trước mặt tôi đã là một sự an ủi lớn. Như kẻ vừa rơi mất niềm vui bỗng nhìn thấy nụ cười, tôi không thể quay lưng với nụ cười đó :

  • Tối qua Diệp đi đâu V tìm không thấy?
Nét bối rối thoáng lên trong mắt, em nhẹ nhàng đáp :

  • Diệp có vài người bạn đến chơi nên ra ngoài. Lúc về tìm V thì thấy V bên bờ hồ với Thương nên Diệp ra căn-tin ngồi…
Em tìm tôi. Và em thấy tôi bên ai kia. Nếu là tôi, tôi thấy em bên người khác, liệu tôi sẽ như thế nào nhỉ?

  • Diệp ngồi với ai?
  • Một mình chứ với ai?
  • Không ngủ?
  • Có ngủ. Mà 3h Diệp mới ngủ.
Chợt thấy trong lòng dâng lên bao nỗi niềm day dứt. Rốt cuộc, tôi vẫn chơi vơi giữa dòng chảy cảm xúc luyến ái này. Càng nghĩ, tôi càng thấy mình có lỗi… với cả hai. Nhưng với Diệp nhiều hơn.

Trưa hôm đó, hội trại dần về cuối. Các trò chơi cũng đã hết. Chủ yếu dọn dẹp vệ sinh và chuẩn bị dự lễ bế mạc, trao thưởng, rồi dở trại.

Ai nấy đã mệt nhoài. Đến mức tín hiệu morse báo tập trung vang lên inh ỏi, ngoài lớp tôi rệu rã tập trung sớm ra, các lớp khác cứ nằm kềnh tại lều.

Có hơn 30 giải thưởng cho các khối lớp từ trò chơi nhỏ, đôi nhảy đẹp, văn nghệ, cổng lều trại cho tới các giải về kỷ luật, kiến thức, phát thanh, múa hát tập thể. Trong đó lớp tôi có đến 5 lần lên bục nhận phong bì.

Đến lúc công bố giải toàn đoàn, cô Ngọc gọi 5 lớp gồm 10/2. 11/3, 11/4, 11/8, 12/5 lên bục chuẩn bị. Tôi đứng giữa bí thư 11/3 và 11/8. Nhìn Linh với xấp phong bì trên tay, tôi hỏi :

  • Mấy giải vậy Linh?
  • Hihi, 2 giải nhất, 3 giải 3 nhé.
Xem lại đống phong bì trong tay mình. 3 giải nhất, 2 giải nhì, 1 giải ba. Liếc qua 11/3, thấy bí thư lớp nó cũng cầm xấp phong bì dày trục. Tôi hồi hộp đợi phần công bố.

Hai giải khuyến khích không cần nói cũng biết thuộc về 10/2 và 12/5. Vì chỉ vỏn vẹn 3 phong bì. Hơn nữa, khối 10 và 12 có sự chuẩn bị không được tốt như bọn tôi. Mấy bạn mới vô trường hẳn sẽ chưa thân lắm, khó đưa lớp đến vinh quang được. Còn các anh chị khối trên còn phải lo cho cuộc thi lớn nhất đời học sinh nữa.

Giải tiếp theo cũng không khó đoán. Dù vô cùng hồi hộp và hi vọng, Linh vẫn bước lên nhận giải ba trong sự tính toán của tôi.

Đỉnh điểm đã đến. Cô Ngọc dùng một loạt sự dẫn dắt để đẩy gay cấn lên cao trào “Sau 2 ngày 1 đêm đầy nỗ lực và cố gắng, đứng trên bục lúc này là 2 tập thể xuất sắc nhất trong toàn thể hội trại. Và bây giờ, xin chúc mừng lớp 11/3…”

Nghe đến đó, thằng bí thư bên cạnh tôi nhảy cẫng hét lên sung sướng. Nhưng lòng tin trong tôi vẫn chưa hề tắt đi khi cô Ngọc vẫn chưa nói hết câu. Tôi tin rằng… cô vẫn chưa nói hết câu.

  • Xin chúc mừng lớp 11/3 giành giải nhì toàn đoàn trong hội trại lần này. Và điều đó đồng nghĩa với lớp 11/4 là lớp xuất sắc giành được giải NHẤT TOÀN ĐOÀN!
3 chữ NHẤT TOÀN ĐOÀN được cô Ngọc hô to hết mức có thể. Không đợi tôi cầm lấy cờ đỏ và phong bì to bự, cả lớp tôi ùa lên sân khấu bế tôi nhất bổng, tung lên như tung một đứa trẻ, đứa trẻ lãnh đạo của tụi nó.

Cảm giác lúc đó, tôi thật không biết phải tả sao để toát lên hết được sự vỡ òa của cảm xúc, sự thăng hoa của giác quan, sự tung tẩy của tâm hồn. Đó là kết quả mà tôi cố công lên kế hoạch từ những ngày đầu tiên nhận được thông tin về hội trại. Là những cố gắng, nỗ lực gồng gánh lấp đầy hai vị trí trống của cô giáo chủ nhiệm và lớp trưởng. Đó là phần thưởng ngọt ngào mê tơi mà tôi đang đắm say, đang ngây ngất. – Đó là một đoạn điệp khúc, vì nó đã lặp đi, bây giờ tiếp tục lặp lại… Những giải thưởng, những sự tin tưởng, những sự khẳng định… Điệp khúc lên ngôi!
 
Last edited:
Chap 95 – Điệp khúc lên ngôi

Tôi ngồi một mình thơ thẩn bên bờ hồ, cạnh dòng sông lười uể oải.

Tiếng nước chảy êm như ru tiếng lòng tôi bềnh bồng, trôi vào vô định.

Những quyết định tôi đưa ra, tại thời điểm đó, chắc chắn tôi đã đúng. Vì nếu không nghĩ vậy, tôi đã không làm. Nhưng quan trọng ở tương lai, quyết định đó còn đúng hay không? Tôi không biết!

Dù tôi đã đưa ra sự lựa chọn, song, ánh mắt của Thương vẫn chưa bao giờ làm tôi thấy nhẹ nhỏm. Và đặc biệt, trong một buổi tối như thế này, khi không có Diệp bên cạnh, việc mà lẽ ra nó phải như vậy, tôi bỗng thấy lòng mình cần đôi mắt kia, để tựa vào, để khuây khỏa.

Nếu tất cả đàn ông trên thế giới đều nói ra sự thật, thì nước mắt của phụ nữ sẽ hóa thành đại dương. Tất nhiên, ở nhiều khía cạnh, khi nói ngược lại, mệnh đề trên vẫn đúng. Ai cũng có những nỗi lòng chất chứa. Nói tôi ích kỷ cũng được, nói tôi mềm lòng nhẹ dạ cũng được, thậm chí nói tôi đa tình lãng tử cũng không sao. Vì mấy ai ngay thẳng đến tận cùng cốt cách tâm hồn. Hành động đưa ra vốn đã được bộ não cân nhắc sàn lọc đến mệt nhoài, chỉ có cảm xúc, cảm xúc là bất chợt, là vô vi.

Vậy nên tôi để cảm xúc của mình bay cao theo làn gió mát đang lung lay mấy khóm dừa cô độc.

Sau tiết mục khiêu vũ, tôi chạy qua cùng lớp cổ vũ văn nghệ cho ku Nhân, rồi thời trang, rồi múa lửa, tôi cứ tưởng Diệp cũng đâu đó quanh đây. Nhưng lúc về trại, muốn gặp em, vội tìm kiếm, mới biết em không còn trong trại nữa.

Em có thể ở đâu được chứ? Ít ra cũng phải nói với tôi một tiếng.

Nhưng không. Em đi trong im lặng. Và… tôi chẳng biết em đi đâu. Thậm chí đến “khả năng” thôi tôi cũng chả xác định được. Nên tôi không biết tìm ở đâu cả. Ước gì lúc đó cũng có điện thoại di động như bây giờ, có lẽ mọi chuyện sẽ khác, khác nhiều lắm. Vì nếu có điện thoại di động, không chắc tôi sẽ gặp Thương.

Em bỗng xuất hiện như thiên thần trong nỗi nhớ triền miên bao ngày ấp ủ. Thật nhẹ nhàng, em ngồi xuống bên tôi, không gần lắm, cũng chẳng xa. Đủ để với tay là chạm được vào nhau.

“Có một bận em ngồi xa tôi quá

Tôi nói thầm em xích lại gần hơn

Em xích lại thêm một chút tôi hờn

Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa

Tôi sắp giận em mỉm cười vội vã

Đến gần bên và mơn trớn “em đây”

Tôi vui liền nhưng cũng chợt buồn ngay

Vì như thế là vẫn còn … xa lắm”


Những câu thơ trong bài “Xa Cách” của Xuân Diệu làm lòng tôi bỗng thấy mênh mang. Gần 30ph trôi qua, hai đứa vẫn chẳng nói với nhau một lời. Ai đã đẩy em ra xa tôi chứ? Diệp ư? Không. Chính tôi. Chính tôi đã làm điều đó. Và Xuân Diệu đủ dũng cảm để tiến lại, kề bên tai, vì nói thầm thì phải kề bên tai chứ, và nói ai kia xích lại gần hơn. Còn tôi, tôi chẳng thể nào nữa. Tất cả như ly nước đã nghiêng đổ, không làm sao đầy lại được… Nên tôi không thể nào “sắp giận”, không thể nào “đến gần bên và mơn trớn”, cũng chẳng “vui liền” chỉ “chợt buồn ngay” mà thôi…

Tôi bất lực nhìn ngắm mái tóc dài được khép hết qua một bên vai. Chiếc kính lạ ở góc nghiêng không che được đôi mắt em dịu vợi. Đôi tay thon dài vẫn chống xuống thành hồ như buổi nào nói lời ly biệt.

Đó là một buổi tối buồn!

Người tôi thương ở đâu đó tôi không biết được. Còn người thương tôi, có lẽ vậy, đang ở trước mặt tôi đây, nhưng không tài nào ôm ấp, không tài nào gửi trọn vòng tay…

Không để tiếng lòng mình du dương theo cảm xúc. Tôi bối rối phủi đồ rồi đứng dậy, mặc cho những cuộn sóng đang thét gào trong tâm can.

Vẻ đẹp của một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời từ bàn tay tạo hóa dưới trăng đêm có sức quyến rũ ghê gớm. Muốn quay lưng, chỉ bần thần, muốn dợm bước, chỉ chết lặng.

Nếu niềm vui mang đến cho ta sự thăng hoa thì nỗi buồn mang đến cho ta sự day dứt.

Thăng hoa có thể bay lên, tung tẩy. Còn day dứt, chỉ im lìm, tĩnh lặng.

Tôi không tài nào quay lưng được dù lý trí luôn thúc giục bên trong. Cứ thế, cứ thế… Thời gian trôi qua trong bao lâu tôi không đo đếm được…

Bất chợt em đứng lên, quay lại kẻ đang nhìn em say sưa trìu mến. Em tiến đến thật gần, hơi thở đã gần chạm vào nhau. Tôi nghe trái tim mình lạc nhịp. Chắc chắn em biết điều đó. Rồi em khe khẽ vừa đủ tôi nghe thấy : “V đi lạc đủ chưa?” Sau đó quay lưng. Bỏ lại tôi bơ vơ với thân xác chỉ còn trơ trọi. Vì tôi chưa hề đi lạc, cho đến khi nghe câu nói đó!

Quá mệt mỏi với bao công việc bề bộn suốt hai tuần qua, tôi về lều phụ, thả người xuống đống ba lô, phớt lờ mấy đứa bạn rủ chơi bài. Bây giờ trong lòng tôi chỉ lởn vởn những câu thơ vừa xuất hiện trong đầu.

Hôm nay ấy đeo kính

Tôi buốn thấy xốn xang

Đôi mắt tròn tinh nghịch

Đeo kính bỗng dịu dàng



Đến bên ấy tôi hỏi

Đôi mắt sao thế kia

Cúi đầu ấy đáp khẽ

Buồn không chỗ sẻ chia




Chợp mắt chỉ được chút. Tiếng còi tập trung làm tôi bật dậy như một phản xạ. Đội ngũ chơi trò chơi lớn đã tập trung đầy đủ. Chạy về hướng trại chỉ huy.

Mã morse và semaphore được anh Sanh với anh Mạnh đánh phía trên sân khấu. Đã phân công từ trước, lớp tôi nhanh chóng dịch ra bạch văn “Điểm danh đi về hướng nam.”

Băng hồ lội nước, quấn dây làm võng, hóa trang thương binh… đủ các kiểu “hành hạ” của anh Sanh bọn tôi mới về đến đích, kết thúc hành trình trò chơi lớn mệt nhoài.

Bóng nắng vừa quá cây sào, trời bỗng kéo mây. Cơn mưa bất chợt ào đến như muốn dội sạch bao muộn phiền bên dưới. Gió thổi lớn, vài tiểu trại thiếu kỹ thuật cắm bị bật gốc, gãy đổ. Dù trại tôi cản gió khá nhiều nhưng được hơn 20 cọc tre níu giữ nên chỉ lung lay chứ không sao.

Về đến lều phụ, thấy mấy đứa đang chơi trò họa sĩ mù cười tíu tít. Vào bên trong, Diệp đang đếm lại suất ăn sáng. Thấy tôi, em cười thật tươi :

  • Trò chơi lớn có được giải không bí thư?
Tôi chẳng biết nên vui hay nên bực.

Được nhìn thấy em rạng rỡ trước mặt tôi đã là một sự an ủi lớn. Như kẻ vừa rơi mất niềm vui bỗng nhìn thấy nụ cười, tôi không thể quay lưng với nụ cười đó :

  • Tối qua Diệp đi đâu V tìm không thấy?
Nét bối rối thoáng lên trong mắt, em nhẹ nhàng đáp :

  • Diệp có vài người bạn đến chơi nên ra ngoài. Lúc về tìm V thì thấy V bên bờ hồ với Thương nên Diệp ra căn-tin ngồi…
Em tìm tôi. Và em thấy tôi bên ai kia. Nếu là tôi, tôi thấy em bên người khác, liệu tôi sẽ như thế nào nhỉ?

  • Diệp ngồi với ai?
  • Một mình chứ với ai?
  • Không ngủ?
  • Có ngủ. Mà 3h Diệp mới ngủ.
Chợt thấy trong lòng dâng lên bao nỗi niềm day dứt. Rốt cuộc, tôi vẫn chơi vơi giữa dòng chảy cảm xúc luyến ái này. Càng nghĩ, tôi càng thấy mình có lỗi… với cả hai. Nhưng với Diệp nhiều hơn.

Trưa hôm đó, hội trại dần về cuối. Các trò chơi cũng đã hết. Chủ yếu dọn dẹp vệ sinh và chuẩn bị dự lễ bế mạc, trao thưởng, rồi dở trại.

Ai nấy đã mệt nhoài. Đến mức tín hiệu morse báo tập trung vang lên inh ỏi, ngoài lớp tôi rệu rã tập trung sớm ra, các lớp khác cứ nằm kềnh tại lều.

Có hơn 30 giải thưởng cho các khối lớp từ trò chơi nhỏ, đôi nhảy đẹp, văn nghệ, cổng lều trại cho tới các giải về kỷ luật, kiến thức, phát thanh, múa hát tập thể. Trong đó lớp tôi có đến 5 lần lên bục nhận phong bì.

Đến lúc công bố giải toàn đoàn, cô Ngọc gọi 5 lớp gồm 10/2. 11/3, 11/4, 11/8, 12/5 lên bục chuẩn bị. Tôi đứng giữa bí thư 11/3 và 11/8. Nhìn Linh với xấp phong bì trên tay, tôi hỏi :

  • Mấy giải vậy Linh?
  • Hihi, 2 giải nhất, 3 giải 3 nhé.
Xem lại đống phong bì trong tay mình. 3 giải nhất, 2 giải nhì. Liếc qua 11/3, thấy bí thư lớp nó cũng cầm xấp phong bì dày trục. Tôi hồi hộp đợi phần công bố.

Hai giải khuyến khích không cần nói cũng biết thuộc về 10/2 và 12/5. Vì chỉ vỏn vẹn 3 phong bì. Hơn nữa, khối 10 và 12 có sự chuẩn bị không được tốt như bọn tôi. Mấy bạn mới vô trường hẳn sẽ chưa thân lắm, khó đưa lớp đến vinh quang được. Còn các anh chị khối trên còn phải lo cho cuộc thi lớn nhất đời học sinh nữa.

Giải tiếp theo cũng không khó đoán. Dù vô cùng hồi hộp và hi vọng, Linh vẫn bước lên nhận giải ba trong sự tính toán của tôi.

Đỉnh điểm đã đến. Cô Ngọc dùng một loạt sự dẫn dắt để đẩy gay cấn lên cao trào “Sau 2 ngày 1 đêm đầy nỗ lực và cố gắng, đứng trên bục lúc này là 2 tập thể xuất sắc nhất trong toàn thể hội trại. Và bây giờ, xin chúc mừng lớp 11/3…”

Nghe đến đó, thằng bí thư bên cạnh tôi nhảy cẫng hét lên sung sướng. Nhưng lòng tin trong tôi vẫn chưa hề tắt đi khi cô Ngọc vẫn chưa nói hết câu. Tôi tin rằng… cô vẫn chưa nói hết câu.

  • Xin chúc mừng lớp 11/3 giành giải nhì toàn đoàn trong hội trại lần này. Và điều đó đồng nghĩa với lớp 11/4 là lớp xuất sắc giành được giải NHẤT TOÀN ĐOÀN!
3 chữ NHẤT TOÀN ĐOÀN được cô Ngọc hô to hết mức có thể. Không đợi tôi cầm lấy cờ đỏ và phong bì to bự, cả lớp tôi ùa lên sân khấu bế tôi nhất bổng, tung lên như tung một đứa trẻ, đứa trẻ lãnh đạo của tụi nó.

Cảm giác lúc đó, tôi thật không biết phải tả sao để toát lên hết được sự vỡ òa của cảm xúc, sự thăng hoa của giác quan, sự tung tẩy của tâm hồn. Đó là kết quả mà tôi cố công lên kế hoạch từ những ngày đầu tiên nhận được thông tin về hội trại. Là những cố gắng, nỗ lực gồng gánh lấp đầy hai vị trí trống của cô giáo chủ nhiệm và lớp trưởng. Đó là phần thưởng ngọt ngào mê tơi mà tôi đang đắm say, đang ngây ngất. – Đó là một đoạn điệp khúc, vì nó đã lặp đi, bây giờ tiếp tục lặp lại… Những giải thưởng, những sự tin tưởng, những sự khẳng định… Điệp khúc lên ngôi!

Tiếp đi thím. Fan Thương điểm danh
Przb5Yt.gif
Przb5Yt.gif
 
Chap 95 – Điệp khúc lên ngôi

Tôi ngồi một mình thơ thẩn bên bờ hồ, cạnh dòng sông lười uể oải.

Tiếng nước chảy êm như ru tiếng lòng tôi bềnh bồng, trôi vào vô định.

Những quyết định tôi đưa ra, tại thời điểm đó, chắc chắn tôi đã đúng. Vì nếu không nghĩ vậy, tôi đã không làm. Nhưng quan trọng ở tương lai, quyết định đó còn đúng hay không? Tôi không biết!

Dù tôi đã đưa ra sự lựa chọn, song, ánh mắt của Thương vẫn chưa bao giờ làm tôi thấy nhẹ nhỏm. Và đặc biệt, trong một buổi tối như thế này, khi không có Diệp bên cạnh, việc mà lẽ ra nó phải như vậy, tôi bỗng thấy lòng mình cần đôi mắt kia, để tựa vào, để khuây khỏa.

Nếu tất cả đàn ông trên thế giới đều nói ra sự thật, thì nước mắt của phụ nữ sẽ hóa thành đại dương. Tất nhiên, ở nhiều khía cạnh, khi nói ngược lại, mệnh đề trên vẫn đúng. Ai cũng có những nỗi lòng chất chứa. Nói tôi ích kỷ cũng được, nói tôi mềm lòng nhẹ dạ cũng được, thậm chí nói tôi đa tình lãng tử cũng không sao. Vì mấy ai ngay thẳng đến tận cùng cốt cách tâm hồn. Hành động đưa ra vốn đã được bộ não cân nhắc sàn lọc đến mệt nhoài, chỉ có cảm xúc, cảm xúc là bất chợt, là vô vi.

Vậy nên tôi để cảm xúc của mình bay cao theo làn gió mát đang lung lay mấy khóm dừa cô độc.

Sau tiết mục khiêu vũ, tôi chạy qua cùng lớp cổ vũ văn nghệ cho ku Nhân, rồi thời trang, rồi múa lửa, tôi cứ tưởng Diệp cũng đâu đó quanh đây. Nhưng lúc về trại, muốn gặp em, vội tìm kiếm, mới biết em không còn trong trại nữa.

Em có thể ở đâu được chứ? Ít ra cũng phải nói với tôi một tiếng.

Nhưng không. Em đi trong im lặng. Và… tôi chẳng biết em đi đâu. Thậm chí đến “khả năng” thôi tôi cũng chả xác định được. Nên tôi không biết tìm ở đâu cả. Ước gì lúc đó cũng có điện thoại di động như bây giờ, có lẽ mọi chuyện sẽ khác, khác nhiều lắm. Vì nếu có điện thoại di động, không chắc tôi sẽ gặp Thương.

Em bỗng xuất hiện như thiên thần trong nỗi nhớ triền miên bao ngày ấp ủ. Thật nhẹ nhàng, em ngồi xuống bên tôi, không gần lắm, cũng chẳng xa. Đủ để với tay là chạm được vào nhau.

“Có một bận em ngồi xa tôi quá

Tôi nói thầm em xích lại gần hơn

Em xích lại thêm một chút tôi hờn

Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa

Tôi sắp giận em mỉm cười vội vã

Đến gần bên và mơn trớn “em đây”

Tôi vui liền nhưng cũng chợt buồn ngay

Vì như thế là vẫn còn … xa lắm”


Những câu thơ trong bài “Xa Cách” của Xuân Diệu làm lòng tôi bỗng thấy mênh mang. Gần 30ph trôi qua, hai đứa vẫn chẳng nói với nhau một lời. Ai đã đẩy em ra xa tôi chứ? Diệp ư? Không. Chính tôi. Chính tôi đã làm điều đó. Và Xuân Diệu đủ dũng cảm để tiến lại, kề bên tai, vì nói thầm thì phải kề bên tai chứ, và nói ai kia xích lại gần hơn. Còn tôi, tôi chẳng thể nào nữa. Tất cả như ly nước đã nghiêng đổ, không làm sao đầy lại được… Nên tôi không thể nào “sắp giận”, không thể nào “đến gần bên và mơn trớn”, cũng chẳng “vui liền” chỉ “chợt buồn ngay” mà thôi…

Tôi bất lực nhìn ngắm mái tóc dài được khép hết qua một bên vai. Chiếc kính lạ ở góc nghiêng không che được đôi mắt em dịu vợi. Đôi tay thon dài vẫn chống xuống thành hồ như buổi nào nói lời ly biệt.

Đó là một buổi tối buồn!

Người tôi thương ở đâu đó tôi không biết được. Còn người thương tôi, có lẽ vậy, đang ở trước mặt tôi đây, nhưng không tài nào ôm ấp, không tài nào gửi trọn vòng tay…

Không để tiếng lòng mình du dương theo cảm xúc. Tôi bối rối phủi đồ rồi đứng dậy, mặc cho những cuộn sóng đang thét gào trong tâm can.

Vẻ đẹp của một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời từ bàn tay tạo hóa dưới trăng đêm có sức quyến rũ ghê gớm. Muốn quay lưng, chỉ bần thần, muốn dợm bước, chỉ chết lặng.

Nếu niềm vui mang đến cho ta sự thăng hoa thì nỗi buồn mang đến cho ta sự day dứt.

Thăng hoa có thể bay lên, tung tẩy. Còn day dứt, chỉ im lìm, tĩnh lặng.

Tôi không tài nào quay lưng được dù lý trí luôn thúc giục bên trong. Cứ thế, cứ thế… Thời gian trôi qua trong bao lâu tôi không đo đếm được…

Bất chợt em đứng lên, quay lại kẻ đang nhìn em say sưa trìu mến. Em tiến đến thật gần, hơi thở đã gần chạm vào nhau. Tôi nghe trái tim mình lạc nhịp. Chắc chắn em biết điều đó. Rồi em khe khẽ vừa đủ tôi nghe thấy : “V đi lạc đủ chưa?” Sau đó quay lưng. Bỏ lại tôi bơ vơ với thân xác chỉ còn trơ trọi. Vì tôi chưa hề đi lạc, cho đến khi nghe câu nói đó!

Quá mệt mỏi với bao công việc bề bộn suốt hai tuần qua, tôi về lều phụ, thả người xuống đống ba lô, phớt lờ mấy đứa bạn rủ chơi bài. Bây giờ trong lòng tôi chỉ lởn vởn những câu thơ vừa xuất hiện trong đầu.

Hôm nay ấy đeo kính

Tôi buốn thấy xốn xang

Đôi mắt tròn tinh nghịch

Đeo kính bỗng dịu dàng



Đến bên ấy tôi hỏi

Đôi mắt sao thế kia

Cúi đầu ấy đáp khẽ

Buồn không chỗ sẻ chia




Chợp mắt chỉ được chút. Tiếng còi tập trung làm tôi bật dậy như một phản xạ. Đội ngũ chơi trò chơi lớn đã tập trung đầy đủ. Chạy về hướng trại chỉ huy.

Mã morse và semaphore được anh Sanh với anh Mạnh đánh phía trên sân khấu. Đã phân công từ trước, lớp tôi nhanh chóng dịch ra bạch văn “Điểm danh đi về hướng nam.”

Băng hồ lội nước, quấn dây làm võng, hóa trang thương binh… đủ các kiểu “hành hạ” của anh Sanh bọn tôi mới về đến đích, kết thúc hành trình trò chơi lớn mệt nhoài.

Bóng nắng vừa quá cây sào, trời bỗng kéo mây. Cơn mưa bất chợt ào đến như muốn dội sạch bao muộn phiền bên dưới. Gió thổi lớn, vài tiểu trại thiếu kỹ thuật cắm bị bật gốc, gãy đổ. Dù trại tôi cản gió khá nhiều nhưng được hơn 20 cọc tre níu giữ nên chỉ lung lay chứ không sao.

Về đến lều phụ, thấy mấy đứa đang chơi trò họa sĩ mù cười tíu tít. Vào bên trong, Diệp đang đếm lại suất ăn sáng. Thấy tôi, em cười thật tươi :

  • Trò chơi lớn có được giải không bí thư?
Tôi chẳng biết nên vui hay nên bực.

Được nhìn thấy em rạng rỡ trước mặt tôi đã là một sự an ủi lớn. Như kẻ vừa rơi mất niềm vui bỗng nhìn thấy nụ cười, tôi không thể quay lưng với nụ cười đó :

  • Tối qua Diệp đi đâu V tìm không thấy?
Nét bối rối thoáng lên trong mắt, em nhẹ nhàng đáp :

  • Diệp có vài người bạn đến chơi nên ra ngoài. Lúc về tìm V thì thấy V bên bờ hồ với Thương nên Diệp ra căn-tin ngồi…
Em tìm tôi. Và em thấy tôi bên ai kia. Nếu là tôi, tôi thấy em bên người khác, liệu tôi sẽ như thế nào nhỉ?

  • Diệp ngồi với ai?
  • Một mình chứ với ai?
  • Không ngủ?
  • Có ngủ. Mà 3h Diệp mới ngủ.
Chợt thấy trong lòng dâng lên bao nỗi niềm day dứt. Rốt cuộc, tôi vẫn chơi vơi giữa dòng chảy cảm xúc luyến ái này. Càng nghĩ, tôi càng thấy mình có lỗi… với cả hai. Nhưng với Diệp nhiều hơn.

Trưa hôm đó, hội trại dần về cuối. Các trò chơi cũng đã hết. Chủ yếu dọn dẹp vệ sinh và chuẩn bị dự lễ bế mạc, trao thưởng, rồi dở trại.

Ai nấy đã mệt nhoài. Đến mức tín hiệu morse báo tập trung vang lên inh ỏi, ngoài lớp tôi rệu rã tập trung sớm ra, các lớp khác cứ nằm kềnh tại lều.

Có hơn 30 giải thưởng cho các khối lớp từ trò chơi nhỏ, đôi nhảy đẹp, văn nghệ, cổng lều trại cho tới các giải về kỷ luật, kiến thức, phát thanh, múa hát tập thể. Trong đó lớp tôi có đến 5 lần lên bục nhận phong bì.

Đến lúc công bố giải toàn đoàn, cô Ngọc gọi 5 lớp gồm 10/2. 11/3, 11/4, 11/8, 12/5 lên bục chuẩn bị. Tôi đứng giữa bí thư 11/3 và 11/8. Nhìn Linh với xấp phong bì trên tay, tôi hỏi :

  • Mấy giải vậy Linh?
  • Hihi, 2 giải nhất, 3 giải 3 nhé.
Xem lại đống phong bì trong tay mình. 3 giải nhất, 2 giải nhì. Liếc qua 11/3, thấy bí thư lớp nó cũng cầm xấp phong bì dày trục. Tôi hồi hộp đợi phần công bố.

Hai giải khuyến khích không cần nói cũng biết thuộc về 10/2 và 12/5. Vì chỉ vỏn vẹn 3 phong bì. Hơn nữa, khối 10 và 12 có sự chuẩn bị không được tốt như bọn tôi. Mấy bạn mới vô trường hẳn sẽ chưa thân lắm, khó đưa lớp đến vinh quang được. Còn các anh chị khối trên còn phải lo cho cuộc thi lớn nhất đời học sinh nữa.

Giải tiếp theo cũng không khó đoán. Dù vô cùng hồi hộp và hi vọng, Linh vẫn bước lên nhận giải ba trong sự tính toán của tôi.

Đỉnh điểm đã đến. Cô Ngọc dùng một loạt sự dẫn dắt để đẩy gay cấn lên cao trào “Sau 2 ngày 1 đêm đầy nỗ lực và cố gắng, đứng trên bục lúc này là 2 tập thể xuất sắc nhất trong toàn thể hội trại. Và bây giờ, xin chúc mừng lớp 11/3…”

Nghe đến đó, thằng bí thư bên cạnh tôi nhảy cẫng hét lên sung sướng. Nhưng lòng tin trong tôi vẫn chưa hề tắt đi khi cô Ngọc vẫn chưa nói hết câu. Tôi tin rằng… cô vẫn chưa nói hết câu.

  • Xin chúc mừng lớp 11/3 giành giải nhì toàn đoàn trong hội trại lần này. Và điều đó đồng nghĩa với lớp 11/4 là lớp xuất sắc giành được giải NHẤT TOÀN ĐOÀN!
3 chữ NHẤT TOÀN ĐOÀN được cô Ngọc hô to hết mức có thể. Không đợi tôi cầm lấy cờ đỏ và phong bì to bự, cả lớp tôi ùa lên sân khấu bế tôi nhất bổng, tung lên như tung một đứa trẻ, đứa trẻ lãnh đạo của tụi nó.

Cảm giác lúc đó, tôi thật không biết phải tả sao để toát lên hết được sự vỡ òa của cảm xúc, sự thăng hoa của giác quan, sự tung tẩy của tâm hồn. Đó là kết quả mà tôi cố công lên kế hoạch từ những ngày đầu tiên nhận được thông tin về hội trại. Là những cố gắng, nỗ lực gồng gánh lấp đầy hai vị trí trống của cô giáo chủ nhiệm và lớp trưởng. Đó là phần thưởng ngọt ngào mê tơi mà tôi đang đắm say, đang ngây ngất. – Đó là một đoạn điệp khúc, vì nó đã lặp đi, bây giờ tiếp tục lặp lại… Những giải thưởng, những sự tin tưởng, những sự khẳng định… Điệp khúc lên ngôi!
Ít ra Thương đợi hoài k đc còn lên tiếng phá đi sự yên lặng, còn Diệp chỉ biết quay đi với nỗi niềm của riêng mình. Bước vào cs của Thương sẽ dễ hơn vs Diệp.
 
Còn lâu nữa mới có chap :p
Sao vậy thím?

Đang hóng thím xử lý tiếp như thế nào?
Diệp trầm tính quá hỉ, thấy người mình thương ngồi tâm tình với người khác, cô ấy chỉ lặng lẻ biến mất, rồi hôm sau chỉ nhẹ nhàng nói với thím thấy thím ngồi với người khác, nói mình khó ngủ.

Diệp chưa lên tiếng xác nhận gì với thím vì thấy thím đa tình quá thôi. Với có lẻ, cô ấy có vấn đề riêng gì đó?
 
Back
Top