Nói bé thôi mấy th xịt tương ớt vào phở nó lại phun đầy tương ớt từ họng nhà nó ra bây giờKhông, từ xưa đến nay, thậm chí là ở các nước tư bản người ta vẫn có hình thức đó thôi, có nghĩa là để thưởng thức một thứ gì đó được coi là đáng giá đối với họ, họ sẵn sàng xếp hàng, đặt chỗ. Có trường hợp đặt chỗ đến 1 năm thậm chí là phải thông qua 1 bước sàng lọc rồi mới đến vòng đặt chỗ. Tất nhiên là so sánh quán ăn ở trong bài với những chỗ như vậy là khập khiễng, nhưng không khác nhau nhiều về mặt tâm lý.
Ăn sushi ở mấy quán của Nhật lại không quá vậy, đặt chỗ 3 tháng mỗi lần ăn hết 5 củ, người ngoài cuộc không hiểu được. Còn có đáng hay không thì chỉ họ mới biết, tôi ko ăn nên tôi cũng ko biết
Đợt này là khách ít đi nhiều rồi bác ạ, chứ bình thường thì khách ngồi kín gấp đôi số lượng khách kia bác ạ. Ý là tôi review cái không gian với cái lối đi nhà tôi ấy mà. Tầng 1 với ngồi ở sân còn chật hơn thế ấy chứqua
quán của bác phải x2 số bàn lên thì mới giống trong bài dc. chứ thế này còn thoán lắm
Phở gánh đấy cũng chỉ mới có tầm năm 2010 thui mai phen. Ngày xưa có 10k một bát, nổi là vì nó rẻ vkl. Nhưng không ngon, chỉ có phở chín. Chục năm mình ko ăn lại tưởng dẹp rồi ai ngờ thành địa điểm nổi tiếng.trc cái phơe gánh hàng trống bgia cứ rủ đi ăn tự bưng tự phục vụ hnao đông thì chỉ có ghế ngồi còn ăn là phải bưng chứ k để xg được
Sent from Samsung SM-N975U1 using vozFApp
Cũng bt thôi a, bên này có hàng trà sữa mới mở, cái cơ sở gốc của nó đc 1 sao michelin nên dân tình xếp hàng gãy cổ luôn. Thế nên chuyện xếp hàng để ăn và uống với tôi nó k xấu, miễn là phải có trật tự là đcXã hội lạ kỳ, chạy xe thì tranh thủ từng giây đến mức liều mạng nhưng lại rảnh rỗi đi xếp hàng cho một bữa ăn
Thực ra mấy thằng chê "khổ dâm" mới là mấy thằng ếch ngồi đáy giếng chả đi đến đâu, quanh năm suốt tháng ngồi nhà/ văn phòng order về ăn điều hòa coi đó là thượng đẳngquán ngon thì ngta ăn thôi . Mấy thằng vozer thì biết cái đ gì mà lên đây chửi hùa như hát hay . Chứ cứ như vozer cận đụt ngồi điều hoà , cầm quốc thoại xiaomi ngồi húp mì gói thì còn gọi đ gì gọi là trải nghiệm cuộc sống
Ra cái vẻ thượng đẳng đ phải lối mà đa số thấy cứ theo công thức " Quán ăn + Hà Nội " là phải đến 2 page có mấy cái từ như : khổ dâm, văn hiến , văn vở ....
Đ hiểu sao các anh tự ái bản thân hay có vấn đề gì về thần kinh k nhưng cứ phải auto chửi cho bằng đc.
p/s: tôi dân nam định nhé , k lại chửi tôi bảo vệ thủ đô
Thì bọn nhật khẩm dô số 1 mà. Nhớ có cái quán gì, từ lúc đặt tới lúc ăn cũng 30-40 hay 50 năm gì ấy. 50 năm nói thiệt ko biết t còn sống ko lấy gì mà ăn. Cuộc sống vô thường, sống nay, mai có khi lên bàn thờ ngồi rồi, rảnh mà đặt món ăn đợi 50 năm nữa thưởng thức. Mà đợi đc tới 50 năm sau t cũng quên mất vì già cả. Hay có khi viết di chúc lại cho cháu: ta có đặt bàn ở nhà hàng X. Tính từ lúc ta viết di chúc này, khi cháu thấy đủ 50 năm nhớ đi ăn hộ ta.Không, từ xưa đến nay, thậm chí là ở các nước tư bản người ta vẫn có hình thức đó thôi, có nghĩa là để thưởng thức một thứ gì đó được coi là đáng giá đối với họ, họ sẵn sàng xếp hàng, đặt chỗ. Có trường hợp đặt chỗ đến 1 năm thậm chí là phải thông qua 1 bước sàng lọc rồi mới đến vòng đặt chỗ. Tất nhiên là so sánh quán ăn ở trong bài với những chỗ như vậy là khập khiễng, nhưng không khác nhau nhiều về mặt tâm lý.
Ăn sushi ở mấy quán của Nhật lại không quá vậy, đặt chỗ 3 tháng mỗi lần ăn hết 5 củ, người ngoài cuộc không hiểu được. Còn có đáng hay không thì chỉ họ mới biết, tôi ko ăn nên tôi cũng ko biết
Đù má sáng nay 7h30 ngồi ăn bát phở ở vỉa hè, thoáng đãng ko đông đúc gì, có quạt mà ăn xong đổ mồ hôi. Sợ vl cái thời tiết oi bức nàyNghĩ đến cái cảnh trời hà nội 40 độ đứng chờ để ăn 1 bát bún ốc, thôi zin nhường các bác em sẽ đến vào 1 dịp khác
Gửi từ Xiaomi M2101K7AG bằng vozFApp