Cảm thấy mệt mỏi

Tôi đang khóc vì chú tư
qHv4LOd.gif
XmlUYSq.png
vhrzVxU.gif
gME8Wqx.png


Gửi từ Nokia - 1080 bằng vozFApp
tư nào?
 
Em thấy mệt mỏi quá, nhiều khi muốn buông xuôi cho xong. Em 29t chưa lấy ck, em gái em 25t, lấy ck năm ngoái xách nhà em 70km, đã xây nhà ở quê. Bố mẹ già ko lương hưu. Mẹ em bị lẫn nặng. Lương em được 10tr 1 tháng. Em gái em và ck được tầm 20tr 1 tháng đang ở trọ, em ở cùng với bố mẹ. Vấn đề là từ khi em gái nghỉ thai sản rồi đi làm lại được 5 tháng rồi nhưng nó ko có góp tiền cho em chăm lo cho bố mẹ. Mọi chi tiêu từ trước tới giờ toàn phụ thuộc vào em, em gần như ko có tích cóp riêng. Đợt rồi mẹ em vào viện em chi tiêu hết. Rồi em nhận ra cả bố và em gái đều coi chuyện em chi tiền là đương nhiên. Kể cả việc chăm mẹ ở viện cũng chủ yếu là em. Bố em rất hợp em gái, luôn bảo đất vs nhà sau chia đôi cho 2 chị em. Từ năm em 22t đi làm đã lo chi tiêu cho gia đình và mua sắm sửa sang nhà cửa hết. Tháng 11 vừa rồi em bảo nó phải góp tiền cho em nuôi bố mẹ thì nó văn dài lắm, ý ko muốn góp vì khó khăn. E chửi căng thì mới đc 1tr. Tháng 12 này thì chưa thấy đâu. Em bế tắc lắm. Nhỡ em ko lấy chồng thì rồi đời em sẽ ra sao? Mà lúc lấy em cũng ko có đồng nào lo cưới xin thì làm thế nào? Mà tiền chi tiêu ăn uống, thuốc thang hàng tháng của bố và mẹ đã tiêu gần hết tiền lương của em rồi. Hiện giờ em rất sợ mình ốm vì mình ốm ko biết nhờ ai. Em đã nói mấy lần vs bố và em gái nhưng cứ bị lơ đi ko trả lời còn tiền chi tiêu thì em vẫn phải chi. Muốn bỏ đi để tự lo mà thương mẹ. Em đi thì bà ko biết thế nào. E cũng ko mang mẹ e đi được. Giờ bà bị tiểu đường lại rất cần sự chăm sóc. Chả nhẽ cuộc đời em lại cứ như này. Càng ngày e càng mất tự tin, rồi sợ khi có ai tìm hiểu, sợ rồi mình và gia đình sẽ là gánh nặng tội người ta
Thương bạn, đọc xong nghĩ đến chị hai của mình thương rớt nc mắt.
 
Vâng. E cũng từng nghĩ đến bán đất nhưng bố em ăn chơi lắm. Chỉ sợ đất thì mất được vài năm thì em lại vẫn gánh gồng thôi. Em gái thì giờ chỉ lo nhà nó, chả muốn giúp đỡ gì cho em mấy. Cứ nói đến tiền là nó bảo con ốm, ck ko kiếm được để thoái thác. Đùng cái nó bảo đang đi xem cbj mua con xe 300tr. Nghe xong tự nhiên e xin nghỉ nửa buổi ra quán cafe ngồi r nước mắt cứ rơi. Tiền em vẫn xoay sở được nhưng e cứ thấy bị đối xử bạc bẽo và lợi dụng quá

Gia môn có đứa em gái thiệt là voai cớt.
Lo cho cha mẹ là điều hiển nhiên. Nhưng thớt nên có một quỹ riêng cho riêng mình. Vì nếu thớt không hạnh phúc thì cũng không có sức đâu mà lo cho cha mẹ. Thêm nữa là thớt cũng ko dư dả về tài chính nên càng phải có quỹ cho từng mục đích.
Chúc thớt tìm được điểm hài hòa giữa ba mẹ và bản thân. Dù gì thì thớt cũng biết là mình đã cố hết sức
beakWiy.png


Sent from Google Pixel 3a XL using vozFApp
 
Um... cũng kh biết động viên thým sao, chỉ mong là thým sẽ vẫn hiếu thảo được như vậy, chắc chắn là trong tương lai những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với thým, em hứa

Sent from Thành via nextVOZ
 
Game khó vc. Họp gia đình, yêu cầu: 1 là bán đất cho con tiền rồi con nuôi, 2 là bỏ mẹ đi nơi khác, cho em gái hết cả 2 ông bà già và mảnh đất.
 
Em thấy mệt mỏi quá, nhiều khi muốn buông xuôi cho xong. Em 29t chưa lấy ck, em gái em 25t, lấy ck năm ngoái xách nhà em 70km, đã xây nhà ở quê. Bố mẹ già ko lương hưu. Mẹ em bị lẫn nặng. Lương em được 10tr 1 tháng. Em gái em và ck được tầm 20tr 1 tháng đang ở trọ, em ở cùng với bố mẹ. Vấn đề là từ khi em gái nghỉ thai sản rồi đi làm lại được 5 tháng rồi nhưng nó ko có góp tiền cho em chăm lo cho bố mẹ. Mọi chi tiêu từ trước tới giờ toàn phụ thuộc vào em, em gần như ko có tích cóp riêng. Đợt rồi mẹ em vào viện em chi tiêu hết. Rồi em nhận ra cả bố và em gái đều coi chuyện em chi tiền là đương nhiên. Kể cả việc chăm mẹ ở viện cũng chủ yếu là em. Bố em rất hợp em gái, luôn bảo đất vs nhà sau chia đôi cho 2 chị em. Từ năm em 22t đi làm đã lo chi tiêu cho gia đình và mua sắm sửa sang nhà cửa hết. Tháng 11 vừa rồi em bảo nó phải góp tiền cho em nuôi bố mẹ thì nó văn dài lắm, ý ko muốn góp vì khó khăn. E chửi căng thì mới đc 1tr. Tháng 12 này thì chưa thấy đâu. Em bế tắc lắm. Nhỡ em ko lấy chồng thì rồi đời em sẽ ra sao? Mà lúc lấy em cũng ko có đồng nào lo cưới xin thì làm thế nào? Mà tiền chi tiêu ăn uống, thuốc thang hàng tháng của bố và mẹ đã tiêu gần hết tiền lương của em rồi. Hiện giờ em rất sợ mình ốm vì mình ốm ko biết nhờ ai. Em đã nói mấy lần vs bố và em gái nhưng cứ bị lơ đi ko trả lời còn tiền chi tiêu thì em vẫn phải chi. Muốn bỏ đi để tự lo mà thương mẹ. Em đi thì bà ko biết thế nào. E cũng ko mang mẹ e đi được. Giờ bà bị tiểu đường lại rất cần sự chăm sóc. Chả nhẽ cuộc đời em lại cứ như này. Càng ngày e càng mất tự tin, rồi sợ khi có ai tìm hiểu, sợ rồi mình và gia đình sẽ là gánh nặng tội người ta
Thời buổi khó khăn, gái cũng phải để dành tiền lấy chồng sao
Thôi ráng hốt anh nào giàu giàu cho đời đỡ khổ đi thím :sad:
 
Hiếu với cha mẹ là đúng, nhưng cũng phải thương bản thân mình. Gái 29 tuổi, tuổi xuân cũng gần hết. Đất bán được nhiều tiền thì bán thôi. Nếu bán được nhiều thì 1 phần cho cha, 1 phần để nuôi mẹ, 1 phần em gái, và thím. Mẹ thì thím kiếm bệnh viện dưỡng lão nào gửi vào, mẹ bệnh thì mình không chăm sóc bằng nhân viên dưỡng lão được đâu. Bệnh viện dưỡng lão sài gòn chi phí đâu hết tháng 13 triệu, chăm sóc người già rất tử tế, ở tỉnh thì có thể rẻ hơn. Bán đất thì dành khoảng 5 năm dưỡng lão cho mẹ trước. Phần còn lại mới chia mọi người. Nếu ít thì gửi lại cho cha để ổng lo phần đời còn lại

Mấy thằng loser voz cứ nghỉ gửi cha mẹ vào viện dưỡng là lão bất hiếu. Bọn này thì làm gì có tiền gửi cha mẹ ở viện dưỡng lão.

Hoàn cảnh của thím cũng là thiệt thòi rồi, không ai chọn nơi mình sinh ra. Nhưng thím cũng phải sống vì mình. Cuộc sống mình chỉ có một. Nếu thím không quyết định, thời gian trôi nhanh, quá tuổi, sau này chỉ một mình, cuộc đời dài đăng đẵng mấy chục năm phía trước.
 
Hôm nay chăm mẹ xong thì công việc sếp báo ko ổn, em làm hỏng việc rồi. Rồi bố em vào trách em, gắt gỏng mà ko thèm nghe em nói. Em cứ như người trong mơ đi ra khỏi viện vậy. Rồi một cảm giác nghẹn nghẹn chỉ muốn khóc. Nghĩ ra mua cốc trà sữa uống cho tỉnh táo lại thì trên đường đi chỉ nghĩ đến cái chết. Muốn khóc. Rất muốn khóc. Cảm thấy rất sợ thế giới này. Mua trà sữa xong thì lại xảy ra một chuyện nữa. Ông anh thân rủ ra ăn thịt chó. Ra tới nơi lại thêm 2 ông nữa ko quen. Thế là nhất quyết đi về. Trên đường về thì vẫn bình thường nhưng sau khi bước qua cửa thì cứ khóc mãi mà ko ngừng được
 
mình với bạn bằng tuổi. hoàn cảnh mình gần giống bạn.
mình trai 29t mà còn thấy bế tắc nữa là bạn là gái. sau đỏ lên mà lừa đc trai giàu thì đỡ
còn mà tàng tàng thì thì cứ xác định đi là chữ hiếu ko vẹn đc. Hỏi có vozer nào chịu ở rể ko rồi xúc tạm.
 
Em thấy mệt mỏi quá, nhiều khi muốn buông xuôi cho xong. Em 29t chưa lấy ck, em gái em 25t, lấy ck năm ngoái xách nhà em 70km, đã xây nhà ở quê. Bố mẹ già ko lương hưu. Mẹ em bị lẫn nặng. Lương em được 10tr 1 tháng. Em gái em và ck được tầm 20tr 1 tháng đang ở trọ, em ở cùng với bố mẹ. Vấn đề là từ khi em gái nghỉ thai sản rồi đi làm lại được 5 tháng rồi nhưng nó ko có góp tiền cho em chăm lo cho bố mẹ. Mọi chi tiêu từ trước tới giờ toàn phụ thuộc vào em, em gần như ko có tích cóp riêng. Đợt rồi mẹ em vào viện em chi tiêu hết. Rồi em nhận ra cả bố và em gái đều coi chuyện em chi tiền là đương nhiên. Kể cả việc chăm mẹ ở viện cũng chủ yếu là em. Bố em rất hợp em gái, luôn bảo đất vs nhà sau chia đôi cho 2 chị em. Từ năm em 22t đi làm đã lo chi tiêu cho gia đình và mua sắm sửa sang nhà cửa hết. Tháng 11 vừa rồi em bảo nó phải góp tiền cho em nuôi bố mẹ thì nó văn dài lắm, ý ko muốn góp vì khó khăn. E chửi căng thì mới đc 1tr. Tháng 12 này thì chưa thấy đâu. Em bế tắc lắm. Nhỡ em ko lấy chồng thì rồi đời em sẽ ra sao? Mà lúc lấy em cũng ko có đồng nào lo cưới xin thì làm thế nào? Mà tiền chi tiêu ăn uống, thuốc thang hàng tháng của bố và mẹ đã tiêu gần hết tiền lương của em rồi. Hiện giờ em rất sợ mình ốm vì mình ốm ko biết nhờ ai. Em đã nói mấy lần vs bố và em gái nhưng cứ bị lơ đi ko trả lời còn tiền chi tiêu thì em vẫn phải chi. Muốn bỏ đi để tự lo mà thương mẹ. Em đi thì bà ko biết thế nào. E cũng ko mang mẹ e đi được. Giờ bà bị tiểu đường lại rất cần sự chăm sóc. Chả nhẽ cuộc đời em lại cứ như này. Càng ngày e càng mất tự tin, rồi sợ khi có ai tìm hiểu, sợ rồi mình và gia đình sẽ là gánh nặng tội người ta

Giờ cố kiếm tấm chồng k thì sau này mẹ mất, tuổi xuân qua thì khó lấy chồng.

Gửi từ Samsung SM-G955U bằng vozFApp
 
Hôm nay chăm mẹ xong thì công việc sếp báo ko ổn, em làm hỏng việc rồi. Rồi bố em vào trách em, gắt gỏng mà ko thèm nghe em nói. Em cứ như người trong mơ đi ra khỏi viện vậy. Rồi một cảm giác nghẹn nghẹn chỉ muốn khóc. Nghĩ ra mua cốc trà sữa uống cho tỉnh táo lại thì trên đường đi chỉ nghĩ đến cái chết. Muốn khóc. Rất muốn khóc. Cảm thấy rất sợ thế giới này. Mua trà sữa xong thì lại xảy ra một chuyện nữa. Ông anh thân rủ ra ăn thịt chó. Ra tới nơi lại thêm 2 ông nữa ko quen. Thế là nhất quyết đi về. Trên đường về thì vẫn bình thường nhưng sau khi bước qua cửa thì cứ khóc mãi mà ko ngừng được
khổ thân em.
cũng chưa biết khuyên em ntn nữa.
hiện tại anh thấy nên họp gia đình.
1. nên xem bố mẹ có tiền tiết kiệm không? số tiền là bn . lấy tiền đó lo cho bố mẹ trước.
2. 2 chị em sẽ chia đôi tiền lo cho mẹ. cả 2 đều dc bố mẹ đẻ ra, nuôi lớn thì nên chia đều ra. giả sử khó khăn quá thì chia lệch tý, vd 40-60 chả hạn.
ông bà k có lg hưu nhưng chắc chắn sẽ có tiền tiết kiệm.
còn vấn đề hợp ai thì giờ đau ốm phải cưa đôi hết.
khả năng là do em trước giờ cứ lo sắm sửa nhà cửa, nên từ đó họ ỷ lại, rằng đó là trách nghiệm và nghĩa vụ của em
nó giống với câu chuyện cho trẻ con kẹo, mỗi ngày cho 1 cái, rồi tới 1 ngày ko cho nữa nó sẽ chửi mình ý.
 
Cố lên bạn tôi ơi. Đời người luôn có những giai đoạn khó khăn, đầy bế tắc tới nghẹt thở..... nhưng qua cơn bỉ cực tới hồi thái lại và không có gì là mãi mãi cả. Nên bạn hãy luôn cứ hy vọng và đừng đánh mất niềm tin bạn tôi nhé.
 
mình cũng bằng tuổi thớt,giờ cũng không có gì trong tay cả,hoàn cảnh trước đây nhiều lúc nước mắt nó tự chảy mà không hiểu tại sao,hiện tại thì cố gắng thôi,bạn hãy ích kỷ lên một tí bạn ạ,bố mẹ cũng phải chăm sóc thôi,nhưng có chừng mực,người ta ko nghĩ cho mình thì tại sao mình lại hạ mình trước họ,cuộc sống là cho đi nhận lại thôi
 
mình với bạn bằng tuổi. hoàn cảnh mình gần giống bạn.
mình trai 29t mà còn thấy bế tắc nữa là bạn là gái. sau đỏ lên mà lừa đc trai giàu thì đỡ
còn mà tàng tàng thì thì cứ xác định đi là chữ hiếu ko vẹn đc. Hỏi có vozer nào chịu ở rể ko rồi xúc tạm.
Cám ơn thím. Em cười được rồi
 
Nhiều người đẻ ra đứa con như thể là công cụ để nuôi mình về già, nghĩ mà ngán ngẩm. Vợ t cũng phải đều đặn gửi tiền về nuôi 2 obz. Mà lạ kỳ người gì đâu mới 50 tuổi hơn khoẻ phây phây mà chỉ ngồi nhà phè phỡn để con nuôi, người thì ngày nhậu 3 bữa, người thì đi chùa sớm tối.
Nhiều khi nghĩ mà thương vợ nếu mà không có mình hốt về chăm lo thì với 2 cục nợ trên lưng thì chắc cũng không khá hơn bạn thớt dc. Thiết nghĩ bạn thớt nên dẹp bớt mặc cảm mà kiếm cho mình một người chồng tử tế. Đàn ông giờ nhiều người sống cũng thoáng, việc vợ phải dành phần lớn thu nhập lo cho bố mẹ thì ngta vẫn chấp nhận dc thôi. Bạn không thử kiếm làm sao mà có cơ hội được.
 
Rồi bố em vào trách em, gắt gỏng mà ko thèm nghe em nói.
Em lo lắng cho nhà nhiều quá rồi, nên họ nghĩ là chuyện đương nhiên. Đời là vậy, mình giúp họ vô điều kiện bao lần thì họ coi ấy là bt, nhưng chỉ 1 lần làm phật ý họ thôi là họ ghét bỏ, thậm chí coi khinh mình. Em phải sống vì em đã thì mới sống vì người khác đc. Anh đoán là bố mẹ em làm tự do hay nông, ko có lương hưu hay bảo hiểm nên nhà mới kẹt vậy. H họp gđ, thống nhất các bên về chi tiêu. Bố mẹ em ốm thì có em chăm tiền chăm nom, em ốm ai sẽ lo cho em? Bố mẹ thì già rồi, tiền tiết kiệm cũng chẳng có. Em gái em? Mơ đi. Em phải thương cho mình thì mới thương người khác đc, bản thân em còn stress mệt mỏi vậy. Mà em lấy chồng trừ chồng cực thoáng ra còn ko thì cũng chẳng ai thích 1 người vợ suốt ngày phải lăn xả vào lo cho nhà ngoại cả công sức tiền bạc đến sức cùng lực kiệt, mà bỏ bê chồng với bên nội cả. Nhìn lại em đi, đã bao lâu rồi em mua đc 1 món giá trị hay du lịch tự do cho bản thân thoải mái.
 
Thấy bình thường đéo có gì phải suy nghĩ,thà như 2 vợ chồng kia nó ở chung nhà phải nuôi thêm thì còn chửi nó được.Còn cái đoạn ông già kêu chia đất cho 2 đứa tôi thấy đúng chứ có mẹ gì mà thấy hụt hẫng blabla,đéo phải nuôi thì phải có phần hơn.

Nghĩa vụ & trách nhiệm báo hiếu chứ đéo phải là đánh đổi thiệt hơn được mất ,còn con em sống sao thì do obz đéo biết dạy con.
 
Vâng. E cũng từng nghĩ đến bán đất nhưng bố em ăn chơi lắm. Chỉ sợ đất thì mất được vài năm thì em lại vẫn gánh gồng thôi. Em gái thì giờ chỉ lo nhà nó, chả muốn giúp đỡ gì cho em mấy. Cứ nói đến tiền là nó bảo con ốm, ck ko kiếm được để thoái thác. Đùng cái nó bảo đang đi xem cbj mua con xe 300tr. Nghe xong tự nhiên e xin nghỉ nửa buổi ra quán cafe ngồi r nước mắt cứ rơi. Tiền em vẫn xoay sở được nhưng e cứ thấy bị đối xử bạc bẽo và lợi dụng quá
bạn cũng bằng tuổi tôi, mà tôi còn chưa phải lo chuyện bố mẹ già cả (có chế độ), gia đình vợ con đấy, nhiều lúc đã thấy stress rồi:shame:
bây giờ giải pháp là bạn lấy chồng đi, ko cần ở rể gì cả, rồi 2 cặp vc ngồi lại bàn bạc việc chăm sóc, chu cấp cho bố mẹ, bạn cứ sống với ông bà rồi cô em lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu bạn, chỉ lo vụn vén bên nhà chồng thôi:ops:
 
giờ bạn nên gả đi ra riêng ở như em gái bạn mà lo cho cuộc sống bản thân, chứ độc thân về già ko ai lo thì mệt đấy. ông trời ko tiệt đường ai đâu, cứ thay đổi sẽ có lối thoát chứ ôm khư khư như bây giờ ko ổn tí nào. bạn tốt thì mẹ bạn mới tốt dc, cứ thay đổi tự nhiên sẽ có cách ứng phó.
 
Back
Top