tư nào?Tôi đang khóc vì chú tư
Gửi từ Nokia - 1080 bằng vozFApp
tư nào?Tôi đang khóc vì chú tư
Gửi từ Nokia - 1080 bằng vozFApp
Thương bạn, đọc xong nghĩ đến chị hai của mình thương rớt nc mắt.Em thấy mệt mỏi quá, nhiều khi muốn buông xuôi cho xong. Em 29t chưa lấy ck, em gái em 25t, lấy ck năm ngoái xách nhà em 70km, đã xây nhà ở quê. Bố mẹ già ko lương hưu. Mẹ em bị lẫn nặng. Lương em được 10tr 1 tháng. Em gái em và ck được tầm 20tr 1 tháng đang ở trọ, em ở cùng với bố mẹ. Vấn đề là từ khi em gái nghỉ thai sản rồi đi làm lại được 5 tháng rồi nhưng nó ko có góp tiền cho em chăm lo cho bố mẹ. Mọi chi tiêu từ trước tới giờ toàn phụ thuộc vào em, em gần như ko có tích cóp riêng. Đợt rồi mẹ em vào viện em chi tiêu hết. Rồi em nhận ra cả bố và em gái đều coi chuyện em chi tiền là đương nhiên. Kể cả việc chăm mẹ ở viện cũng chủ yếu là em. Bố em rất hợp em gái, luôn bảo đất vs nhà sau chia đôi cho 2 chị em. Từ năm em 22t đi làm đã lo chi tiêu cho gia đình và mua sắm sửa sang nhà cửa hết. Tháng 11 vừa rồi em bảo nó phải góp tiền cho em nuôi bố mẹ thì nó văn dài lắm, ý ko muốn góp vì khó khăn. E chửi căng thì mới đc 1tr. Tháng 12 này thì chưa thấy đâu. Em bế tắc lắm. Nhỡ em ko lấy chồng thì rồi đời em sẽ ra sao? Mà lúc lấy em cũng ko có đồng nào lo cưới xin thì làm thế nào? Mà tiền chi tiêu ăn uống, thuốc thang hàng tháng của bố và mẹ đã tiêu gần hết tiền lương của em rồi. Hiện giờ em rất sợ mình ốm vì mình ốm ko biết nhờ ai. Em đã nói mấy lần vs bố và em gái nhưng cứ bị lơ đi ko trả lời còn tiền chi tiêu thì em vẫn phải chi. Muốn bỏ đi để tự lo mà thương mẹ. Em đi thì bà ko biết thế nào. E cũng ko mang mẹ e đi được. Giờ bà bị tiểu đường lại rất cần sự chăm sóc. Chả nhẽ cuộc đời em lại cứ như này. Càng ngày e càng mất tự tin, rồi sợ khi có ai tìm hiểu, sợ rồi mình và gia đình sẽ là gánh nặng tội người ta
Vâng. E cũng từng nghĩ đến bán đất nhưng bố em ăn chơi lắm. Chỉ sợ đất thì mất được vài năm thì em lại vẫn gánh gồng thôi. Em gái thì giờ chỉ lo nhà nó, chả muốn giúp đỡ gì cho em mấy. Cứ nói đến tiền là nó bảo con ốm, ck ko kiếm được để thoái thác. Đùng cái nó bảo đang đi xem cbj mua con xe 300tr. Nghe xong tự nhiên e xin nghỉ nửa buổi ra quán cafe ngồi r nước mắt cứ rơi. Tiền em vẫn xoay sở được nhưng e cứ thấy bị đối xử bạc bẽo và lợi dụng quá
Thời buổi khó khăn, gái cũng phải để dành tiền lấy chồng saoEm thấy mệt mỏi quá, nhiều khi muốn buông xuôi cho xong. Em 29t chưa lấy ck, em gái em 25t, lấy ck năm ngoái xách nhà em 70km, đã xây nhà ở quê. Bố mẹ già ko lương hưu. Mẹ em bị lẫn nặng. Lương em được 10tr 1 tháng. Em gái em và ck được tầm 20tr 1 tháng đang ở trọ, em ở cùng với bố mẹ. Vấn đề là từ khi em gái nghỉ thai sản rồi đi làm lại được 5 tháng rồi nhưng nó ko có góp tiền cho em chăm lo cho bố mẹ. Mọi chi tiêu từ trước tới giờ toàn phụ thuộc vào em, em gần như ko có tích cóp riêng. Đợt rồi mẹ em vào viện em chi tiêu hết. Rồi em nhận ra cả bố và em gái đều coi chuyện em chi tiền là đương nhiên. Kể cả việc chăm mẹ ở viện cũng chủ yếu là em. Bố em rất hợp em gái, luôn bảo đất vs nhà sau chia đôi cho 2 chị em. Từ năm em 22t đi làm đã lo chi tiêu cho gia đình và mua sắm sửa sang nhà cửa hết. Tháng 11 vừa rồi em bảo nó phải góp tiền cho em nuôi bố mẹ thì nó văn dài lắm, ý ko muốn góp vì khó khăn. E chửi căng thì mới đc 1tr. Tháng 12 này thì chưa thấy đâu. Em bế tắc lắm. Nhỡ em ko lấy chồng thì rồi đời em sẽ ra sao? Mà lúc lấy em cũng ko có đồng nào lo cưới xin thì làm thế nào? Mà tiền chi tiêu ăn uống, thuốc thang hàng tháng của bố và mẹ đã tiêu gần hết tiền lương của em rồi. Hiện giờ em rất sợ mình ốm vì mình ốm ko biết nhờ ai. Em đã nói mấy lần vs bố và em gái nhưng cứ bị lơ đi ko trả lời còn tiền chi tiêu thì em vẫn phải chi. Muốn bỏ đi để tự lo mà thương mẹ. Em đi thì bà ko biết thế nào. E cũng ko mang mẹ e đi được. Giờ bà bị tiểu đường lại rất cần sự chăm sóc. Chả nhẽ cuộc đời em lại cứ như này. Càng ngày e càng mất tự tin, rồi sợ khi có ai tìm hiểu, sợ rồi mình và gia đình sẽ là gánh nặng tội người ta
Em thấy mệt mỏi quá, nhiều khi muốn buông xuôi cho xong. Em 29t chưa lấy ck, em gái em 25t, lấy ck năm ngoái xách nhà em 70km, đã xây nhà ở quê. Bố mẹ già ko lương hưu. Mẹ em bị lẫn nặng. Lương em được 10tr 1 tháng. Em gái em và ck được tầm 20tr 1 tháng đang ở trọ, em ở cùng với bố mẹ. Vấn đề là từ khi em gái nghỉ thai sản rồi đi làm lại được 5 tháng rồi nhưng nó ko có góp tiền cho em chăm lo cho bố mẹ. Mọi chi tiêu từ trước tới giờ toàn phụ thuộc vào em, em gần như ko có tích cóp riêng. Đợt rồi mẹ em vào viện em chi tiêu hết. Rồi em nhận ra cả bố và em gái đều coi chuyện em chi tiền là đương nhiên. Kể cả việc chăm mẹ ở viện cũng chủ yếu là em. Bố em rất hợp em gái, luôn bảo đất vs nhà sau chia đôi cho 2 chị em. Từ năm em 22t đi làm đã lo chi tiêu cho gia đình và mua sắm sửa sang nhà cửa hết. Tháng 11 vừa rồi em bảo nó phải góp tiền cho em nuôi bố mẹ thì nó văn dài lắm, ý ko muốn góp vì khó khăn. E chửi căng thì mới đc 1tr. Tháng 12 này thì chưa thấy đâu. Em bế tắc lắm. Nhỡ em ko lấy chồng thì rồi đời em sẽ ra sao? Mà lúc lấy em cũng ko có đồng nào lo cưới xin thì làm thế nào? Mà tiền chi tiêu ăn uống, thuốc thang hàng tháng của bố và mẹ đã tiêu gần hết tiền lương của em rồi. Hiện giờ em rất sợ mình ốm vì mình ốm ko biết nhờ ai. Em đã nói mấy lần vs bố và em gái nhưng cứ bị lơ đi ko trả lời còn tiền chi tiêu thì em vẫn phải chi. Muốn bỏ đi để tự lo mà thương mẹ. Em đi thì bà ko biết thế nào. E cũng ko mang mẹ e đi được. Giờ bà bị tiểu đường lại rất cần sự chăm sóc. Chả nhẽ cuộc đời em lại cứ như này. Càng ngày e càng mất tự tin, rồi sợ khi có ai tìm hiểu, sợ rồi mình và gia đình sẽ là gánh nặng tội người ta
khổ thân em.Hôm nay chăm mẹ xong thì công việc sếp báo ko ổn, em làm hỏng việc rồi. Rồi bố em vào trách em, gắt gỏng mà ko thèm nghe em nói. Em cứ như người trong mơ đi ra khỏi viện vậy. Rồi một cảm giác nghẹn nghẹn chỉ muốn khóc. Nghĩ ra mua cốc trà sữa uống cho tỉnh táo lại thì trên đường đi chỉ nghĩ đến cái chết. Muốn khóc. Rất muốn khóc. Cảm thấy rất sợ thế giới này. Mua trà sữa xong thì lại xảy ra một chuyện nữa. Ông anh thân rủ ra ăn thịt chó. Ra tới nơi lại thêm 2 ông nữa ko quen. Thế là nhất quyết đi về. Trên đường về thì vẫn bình thường nhưng sau khi bước qua cửa thì cứ khóc mãi mà ko ngừng được
Cám ơn thím. Em cười được rồimình với bạn bằng tuổi. hoàn cảnh mình gần giống bạn.
mình trai 29t mà còn thấy bế tắc nữa là bạn là gái. sau đỏ lên mà lừa đc trai giàu thì đỡ
còn mà tàng tàng thì thì cứ xác định đi là chữ hiếu ko vẹn đc. Hỏi có vozer nào chịu ở rể ko rồi xúc tạm.
Em lo lắng cho nhà nhiều quá rồi, nên họ nghĩ là chuyện đương nhiên. Đời là vậy, mình giúp họ vô điều kiện bao lần thì họ coi ấy là bt, nhưng chỉ 1 lần làm phật ý họ thôi là họ ghét bỏ, thậm chí coi khinh mình. Em phải sống vì em đã thì mới sống vì người khác đc. Anh đoán là bố mẹ em làm tự do hay nông, ko có lương hưu hay bảo hiểm nên nhà mới kẹt vậy. H họp gđ, thống nhất các bên về chi tiêu. Bố mẹ em ốm thì có em chăm tiền chăm nom, em ốm ai sẽ lo cho em? Bố mẹ thì già rồi, tiền tiết kiệm cũng chẳng có. Em gái em? Mơ đi. Em phải thương cho mình thì mới thương người khác đc, bản thân em còn stress mệt mỏi vậy. Mà em lấy chồng trừ chồng cực thoáng ra còn ko thì cũng chẳng ai thích 1 người vợ suốt ngày phải lăn xả vào lo cho nhà ngoại cả công sức tiền bạc đến sức cùng lực kiệt, mà bỏ bê chồng với bên nội cả. Nhìn lại em đi, đã bao lâu rồi em mua đc 1 món giá trị hay du lịch tự do cho bản thân thoải mái.Rồi bố em vào trách em, gắt gỏng mà ko thèm nghe em nói.
bạn cũng bằng tuổi tôi, mà tôi còn chưa phải lo chuyện bố mẹ già cả (có chế độ), gia đình vợ con đấy, nhiều lúc đã thấy stress rồiVâng. E cũng từng nghĩ đến bán đất nhưng bố em ăn chơi lắm. Chỉ sợ đất thì mất được vài năm thì em lại vẫn gánh gồng thôi. Em gái thì giờ chỉ lo nhà nó, chả muốn giúp đỡ gì cho em mấy. Cứ nói đến tiền là nó bảo con ốm, ck ko kiếm được để thoái thác. Đùng cái nó bảo đang đi xem cbj mua con xe 300tr. Nghe xong tự nhiên e xin nghỉ nửa buổi ra quán cafe ngồi r nước mắt cứ rơi. Tiền em vẫn xoay sở được nhưng e cứ thấy bị đối xử bạc bẽo và lợi dụng quá