Chào các anh em, trước giờ chỉ tàu ngầm theo dõi diễn đàn đã lâu nhưng nay cho tôi xin lập topic này để trải lòng 1 chút. Anh em nào có gia đình rồi thì cho xin 1 lời tư vấn. Chứ tôi thấy tôi khổ lắm rồi, ko thể tìm được 1 ai để nói cả, thực sự muốn phát điên. Trước FA, cứ nghĩ lấy vợ về sẽ vui lắm đây, ko ngờ hiện tại lại thê thảm thế này. Mất ngủ mấy đêm rồi, trằn trọc nặng lòng kinh khủng.
Tôi cưới vợ năm 2015, hiện có 1 bé 3 tuổi. Nhà tôi là gia đình văn hóa Bắc truyền thống dù đã vào SG rất lâu. Bố tôi mất năm tôi 10 tuổi, cũng để lại tài sản và nhà cửa. Mẹ tôi dựa vào đó và 1 công việc gia công để nuôi tôi và anh trai hơn tôi 2 tuổi. Ko biết có phải do mẹ cũng khổ, chồng mất sớm nên có phần khắt khe và hơi đòi hỏi cao từ con dâu ko nữa. Do tôi lấy vợ trước anh trai nên cả nhà ở chung với mẹ hết. Vợ tôi thì ko thích vậy, cô ấy muốn ở riêng nhưng mẹ tôi ko đồng ý, bà nói khi nào anh lấy vợ thì mới tách riêng. Mà đòi tự ra riêng thì bà ko cho, bà nói mất mặt vì nhà của mẹ có mà phải cho con đi thuê nhà, họ hàng cười mẹ. Từ đó cũng có mâu thuẫn. Lúc này thì vợ chồng tôi đi làm về thì tự nấu ăn, còn mẹ thì nấu cho anh trai do vợ tôi ko thích nhờ vả phiên hà và cô ấy cũng khó ăn, chỉ muốn tự nấu ăn, nói là mẹ nấu lạt, ko hợp khẩu vị này nọ, mà nói ra thì cũng kỳ. Anh trai tôi thì là đàn ông nên ko gọn gàng việc nhà, hay bày ra xong ko dọn (ví dụ ăn trái cây gọt bỏ vứt đầy bồn rửa bát xong đi lên phòng luôn). Vợ tôi ko khéo lắm, nhiều lần như vậy nên ko muốn dọn, khó chịu ra mặt nhưng mẹ tôi thì lại nói "con dâu gì mà có tí việc nhà cũng khó chịu, dọn cho anh 1 tí mới đúng là con người". Rồi đủ thứ chuyện linh tinh như vậy nữa mà 2 người ghét nhau.
Đỉnh điểm nhất là khi vợ sinh con, do mẹ cái gì cũng can thiệp vào từ cách đòi phải chăm cháu theo ý bà rồi đủ thứ chuyện khác nên vợ có nói lại, mà nói cũng hỗn lắm, kiểu ức chế bùng phát. Thế rồi lúc đó bố mẹ vợ cũng qua nói chuyện, ầm ầm đủ thứ. Từ đó là vợ và mẹ đúng kiểu kẻ thù luôn, người này làm gì người kia cũng ko hài lòng rồi mang đi nói với tôi. Đi làm về tôi mệt kinh khủng mà còn phải nghe thêm việc nhà, tôi chỉ muốn bỏ đi quách cho xong nhưng con còn nhỏ, tôi phải ở lại, nhìn con mà chịu đựng sống. Tới giờ thì vừa xảy ra 1 chuyện lớn. Nhà tôi sửa nhà nên vợ con qua ngoại ở 1 tuần. Đáng lý thì chủ nhật sẽ về dọn nhà luôn thì đúng thứ 7 con tôi ốm sốt. Sáng CN nó khóc quấy ăn ói nên vợ tôi cũng chưa kịp về. Mẹ tôi thì ko biết cháu bệnh nên tầm 9h sáng gọi điện cho vợ tôi chửi um sùm, nói là lười biếng ko về, vợ tôi có thanh minh nói là con ốm chưa về dc, tí sẽ về thì bà lại nói ốm cũng phải về từ sớm mới đúng đạo con dâu. Mẹ vợ tôi thấy thế thì cũng vào nói chuyện rồi 2 bên chửi nhau qua lại luôn. Kết cục là mẹ tôi đuổi luôn con dâu, cấm ko cho về. Còn mẹ vợ thì bảo con gái ở lại luôn. Sau đó tôi biết chuyện thì mẹ tôi chửi tôi đến mức ko cho tôi nói 1 câu nào, bắt tôi bỏ vợ (mẹ tôi ít học nên nói năng toàn từ chợ búa khó nghe lắm). Tới hiện tại thì tôi về nhà vợ ở cùng vợ nhưng vẫn chạy qua chạy lại về mẹ. (Bố mẹ vợ tôi có căn nhà lớn, ông bà ở 2 tầng trên cùng, các tầng còn lại làm phòng cho thuê nên vợ chồng tôi tạm ở 1 phòng này. Tất cả ăn uống sinh hoạt đều riêng biệt, ko va chạm. Còn anh tôi hiện đã lấy vợ dc hơn 1 năm nhưng từ khi lấy vợ thì anh ở riêng bên nhà kia, mẹ vẫn ở với chúng tôi. Chị dâu mà mẹ cũng có xích mích nhưng ko năng như vợ tôi và mẹ)
Vấn đề đang xảy ra là giờ mẹ tôi và vợ ko thèm nói với nhau nữa rồi. Bên tôi có việc gì thì chỉ có tôi (và con) về thôi chứ vợ tôi ko về. Vợ nói mẹ đuổi vô cớ, cậy nhà đuổi nên cô ấy có tự trọng của cô ấy, ko bao giờ về. Còn mẹ thì có cái lý của mẹ là vợ từ ngày xưa hỗn hào, đuổi là đúng, bà ko cần. Vợ tôi học cũng tới DH, có việc làm lương tầm 15 triệu/tháng nhưng EQ cực thấp, giận lên là mặt tăm mày tía, nói ko nể gì ai, dùng từ đôi khi chợ búa. Vợ cũng ko xinh đẹp gì, hiện tại thì gầy trơ xương, chỉ là biết cơm nước việc nhà thôi dù nấu tôi ăn ko ngon lắm và nhiều khi cũng bắt tôi làm việc nhà cùng.
Mấy ngày trước mẹ có gọi tôi về nói chuyện, nói là đàn ông con trai ko thể nhập nhằng, ko rõ ràng như vậy được. Giờ ở với vợ hoặc về với mẹ với họ hàng. Tôi hiện chưa nói gì nhưng suy nghĩ mấy hôm nay, tôi thấy ly dị vợ thì tôi nuôi con, ko để cô ấy phải khổ thì có được ko? Chứ tôi ko thể bất kỳ dịp giỗ Tết gì của họ hàng cũng ko góp mặt được, mà góp mặt chỉ có con ko có vợ người ta lại hỏi, tôi biết làm sao. Làm thằng đàn ông đó là nỗi nhục. Thà rằng 2 vợ 3 vợ cũng ko sao nhưng cái kiểu dở dương như này tôi thấy cũng nhục quá. Mình còn họ hàng, còn mẹ, sao có thể vì vợ mà bỏ tất cả được chứ. Nghĩ thì con mình sẽ thiệt thòi 1 chút nhưng tôi sẽ bù đắp cho nó thật nhiều. Như vậy ổn đúng ko?
Tôi cưới vợ năm 2015, hiện có 1 bé 3 tuổi. Nhà tôi là gia đình văn hóa Bắc truyền thống dù đã vào SG rất lâu. Bố tôi mất năm tôi 10 tuổi, cũng để lại tài sản và nhà cửa. Mẹ tôi dựa vào đó và 1 công việc gia công để nuôi tôi và anh trai hơn tôi 2 tuổi. Ko biết có phải do mẹ cũng khổ, chồng mất sớm nên có phần khắt khe và hơi đòi hỏi cao từ con dâu ko nữa. Do tôi lấy vợ trước anh trai nên cả nhà ở chung với mẹ hết. Vợ tôi thì ko thích vậy, cô ấy muốn ở riêng nhưng mẹ tôi ko đồng ý, bà nói khi nào anh lấy vợ thì mới tách riêng. Mà đòi tự ra riêng thì bà ko cho, bà nói mất mặt vì nhà của mẹ có mà phải cho con đi thuê nhà, họ hàng cười mẹ. Từ đó cũng có mâu thuẫn. Lúc này thì vợ chồng tôi đi làm về thì tự nấu ăn, còn mẹ thì nấu cho anh trai do vợ tôi ko thích nhờ vả phiên hà và cô ấy cũng khó ăn, chỉ muốn tự nấu ăn, nói là mẹ nấu lạt, ko hợp khẩu vị này nọ, mà nói ra thì cũng kỳ. Anh trai tôi thì là đàn ông nên ko gọn gàng việc nhà, hay bày ra xong ko dọn (ví dụ ăn trái cây gọt bỏ vứt đầy bồn rửa bát xong đi lên phòng luôn). Vợ tôi ko khéo lắm, nhiều lần như vậy nên ko muốn dọn, khó chịu ra mặt nhưng mẹ tôi thì lại nói "con dâu gì mà có tí việc nhà cũng khó chịu, dọn cho anh 1 tí mới đúng là con người". Rồi đủ thứ chuyện linh tinh như vậy nữa mà 2 người ghét nhau.
Đỉnh điểm nhất là khi vợ sinh con, do mẹ cái gì cũng can thiệp vào từ cách đòi phải chăm cháu theo ý bà rồi đủ thứ chuyện khác nên vợ có nói lại, mà nói cũng hỗn lắm, kiểu ức chế bùng phát. Thế rồi lúc đó bố mẹ vợ cũng qua nói chuyện, ầm ầm đủ thứ. Từ đó là vợ và mẹ đúng kiểu kẻ thù luôn, người này làm gì người kia cũng ko hài lòng rồi mang đi nói với tôi. Đi làm về tôi mệt kinh khủng mà còn phải nghe thêm việc nhà, tôi chỉ muốn bỏ đi quách cho xong nhưng con còn nhỏ, tôi phải ở lại, nhìn con mà chịu đựng sống. Tới giờ thì vừa xảy ra 1 chuyện lớn. Nhà tôi sửa nhà nên vợ con qua ngoại ở 1 tuần. Đáng lý thì chủ nhật sẽ về dọn nhà luôn thì đúng thứ 7 con tôi ốm sốt. Sáng CN nó khóc quấy ăn ói nên vợ tôi cũng chưa kịp về. Mẹ tôi thì ko biết cháu bệnh nên tầm 9h sáng gọi điện cho vợ tôi chửi um sùm, nói là lười biếng ko về, vợ tôi có thanh minh nói là con ốm chưa về dc, tí sẽ về thì bà lại nói ốm cũng phải về từ sớm mới đúng đạo con dâu. Mẹ vợ tôi thấy thế thì cũng vào nói chuyện rồi 2 bên chửi nhau qua lại luôn. Kết cục là mẹ tôi đuổi luôn con dâu, cấm ko cho về. Còn mẹ vợ thì bảo con gái ở lại luôn. Sau đó tôi biết chuyện thì mẹ tôi chửi tôi đến mức ko cho tôi nói 1 câu nào, bắt tôi bỏ vợ (mẹ tôi ít học nên nói năng toàn từ chợ búa khó nghe lắm). Tới hiện tại thì tôi về nhà vợ ở cùng vợ nhưng vẫn chạy qua chạy lại về mẹ. (Bố mẹ vợ tôi có căn nhà lớn, ông bà ở 2 tầng trên cùng, các tầng còn lại làm phòng cho thuê nên vợ chồng tôi tạm ở 1 phòng này. Tất cả ăn uống sinh hoạt đều riêng biệt, ko va chạm. Còn anh tôi hiện đã lấy vợ dc hơn 1 năm nhưng từ khi lấy vợ thì anh ở riêng bên nhà kia, mẹ vẫn ở với chúng tôi. Chị dâu mà mẹ cũng có xích mích nhưng ko năng như vợ tôi và mẹ)
Vấn đề đang xảy ra là giờ mẹ tôi và vợ ko thèm nói với nhau nữa rồi. Bên tôi có việc gì thì chỉ có tôi (và con) về thôi chứ vợ tôi ko về. Vợ nói mẹ đuổi vô cớ, cậy nhà đuổi nên cô ấy có tự trọng của cô ấy, ko bao giờ về. Còn mẹ thì có cái lý của mẹ là vợ từ ngày xưa hỗn hào, đuổi là đúng, bà ko cần. Vợ tôi học cũng tới DH, có việc làm lương tầm 15 triệu/tháng nhưng EQ cực thấp, giận lên là mặt tăm mày tía, nói ko nể gì ai, dùng từ đôi khi chợ búa. Vợ cũng ko xinh đẹp gì, hiện tại thì gầy trơ xương, chỉ là biết cơm nước việc nhà thôi dù nấu tôi ăn ko ngon lắm và nhiều khi cũng bắt tôi làm việc nhà cùng.
Mấy ngày trước mẹ có gọi tôi về nói chuyện, nói là đàn ông con trai ko thể nhập nhằng, ko rõ ràng như vậy được. Giờ ở với vợ hoặc về với mẹ với họ hàng. Tôi hiện chưa nói gì nhưng suy nghĩ mấy hôm nay, tôi thấy ly dị vợ thì tôi nuôi con, ko để cô ấy phải khổ thì có được ko? Chứ tôi ko thể bất kỳ dịp giỗ Tết gì của họ hàng cũng ko góp mặt được, mà góp mặt chỉ có con ko có vợ người ta lại hỏi, tôi biết làm sao. Làm thằng đàn ông đó là nỗi nhục. Thà rằng 2 vợ 3 vợ cũng ko sao nhưng cái kiểu dở dương như này tôi thấy cũng nhục quá. Mình còn họ hàng, còn mẹ, sao có thể vì vợ mà bỏ tất cả được chứ. Nghĩ thì con mình sẽ thiệt thòi 1 chút nhưng tôi sẽ bù đắp cho nó thật nhiều. Như vậy ổn đúng ko?