Chương 411: Thâu Thiên Hoán Nhật Trận
Buổi tối gió rất lớn, làm tôi và Lý mặt rỗ run lẩy bẩy. Nếu không phải sớm đã nhờ Nhị Đản chuẩn bị cho mỗi người một bộ quần áo, hiện giờ chắc đã đông cứng rồi. Tôi không chờ nổi nữa, hỏi Lý mặt rỗ bao giờ thì nhị cữu hắn sẽ đi ra ngoài? Lý mặt rỗ nói bình thường đều là đến nửa đêm mười hai giờ, sắp tới rồi, còn mấy phút nữa thôi. Tôi vừa nghe thấy thì vội chuẩn bị sẵn sàng. Lý mặt rỗ cũng núp ở ngoài cửa, một lát sau đã có tiếng cửa phòng chuyển động kẽo kẹt. Người bước ra chính là nhị cữu của Lý mặt rỗ, lúc này lão lại y như lúc chúng tôi nhìn thấy buổi sáng hôm nay, hai mắt vô thần, vẻ mặt ngây ngốc, đi trên đường như một con rối. Đêm hôm khuya khoắt nếu có ai nhìn thấy thế nào cũng bị hù chết cho coi.
Lý mặt rỗ đi lên trước phất phất tay, xem lão có tỉnh lại không. Nhưng không có tác dụng, lão rõ ràng là bị quỷ nhập, dù có đá lão một cước cũng không tỉnh. Tôi và Lý mặt rỗ lặng lẽ đi theo, tư thế lão đi trên đường mặc dù mười phần quỷ dị, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, tôi và Lý mặt rỗ phải chạy hộc tốc mới miễn cưỡng theo kịp. Vốn nghĩ rằng lão sẽ đến thẳng khu mộ địa, nhưng không phải. Lão đưa chúng tôi lượn quanh thôn một vòng. Một vòng này làm tôi và Lý mặt rỗ mệt gần chết. Cuối cùng lão dừng lại ở một cái giếng cạn ngoài thôn, sau đó đột nhiên quỳ xuống, cất tiếng khóc thống khổ. Tiếng khóc cực kỳ quỷ dị, giống như sói trong núi đang gầm rú, bén nhọn mà chói tai, khiến người nghe vô cùng không thoải mái.
"Mẹ kiếp, con quỷ này muốn làm gì đây?" Lý mặt rỗ vừa che tai, vừa chuẩn bị đi về phía lão. Tôi kéo hắn lại hỏi "Ngươi muốn làm gì?" - "Ta nghe không nổi nữa, ta muốn một cước đá tỉnh nhị thúc, ngươi đừng cản ta." Lý mặt rỗ có vẻ vô cùng khó chịu, tưởng như còn nghe tiếp thì đầu hắn sẽ nổ tung. Tôi sao có thể để hắn đi? Vạn nhất chọc giận âm linh thì xong đời. Thấy tôi cảnh cáo, Lý mặt rỗ chỉ đành nhịn lại, nhưng nhìn hắn có vẻ rất thống khổ, trên trán mồ hôi lớn như hạt đậu. Sau đó tôi mới biết hắn chỉ cần nghe thấy thanh âm như tiếng sói tru thì sẽ bị khó chịu, cảm giác có thể nói là sống không bằng chết, như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trên người.
Thấy hành động của nhị cữu Lý mặt rỗ, tôi không khỏi nhíu mày. Tình cảnh này không giống như tôi nghĩ, nếu lão chỉ tới đây gào khóc, vậy bùn đất trong miệng lão là từ đâu? Dấu chân trong mộ địa phải giải thích thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không nghĩ ra. Lý mặt rỗ càng không ổn, sắc mặt hắn trắng bệch không chút huyết sắc, giống như bệnh nhân nguy kịch vậy. Tôi cũng không biết nên làm thế nào để giúp hắn, nhưng khi tôi đang khó nghĩ, nhị cữu Lý mặt rỗ đã ngừng khóc, bắt đầu đi lên phía trước. Tôi cũng không dám bỏ qua, mặc kệ Lý mặt rỗ mà đuổi theo. Lần này lão không đi vòng vèo nữa mà đi thẳng đến mộ địa. Nhìn thấy lão đi tới khu mộ địa, sự lo lắng trong lòng tôi đã tan biến, xem ra suy đoán của tôi vẫn chính xác.
Cuối cùng nơi lão tới cũng chính là nơi mà tôi đến lúc ban ngày, lão quỳ xuống trước bia mộ, nhét đất vào miệng ăn như rồng như hổ, thỉnh thoảng phát ra tiếng rộp rộp như đang nhai sáp nến. Thấy cảnh này, tôi không rét mà run. Lý mặt rỗ vỗ vai mới làm tôi tỉnh lại. Tôi lúng túng sờ mũi, nói "Ngươi lấy đồ vật ra, chúng ta chuẩn bị một chút, ta lại cảnh cáo ngươi lần nữa, pháp thuật này ta mới dùng lần đầu tiên, không thành công cũng đừng trách ta." Lý mặt rỗ liên tục gật đầu, sau đó lấy những thứ tôi cần ra. Tôi theo trí nhớ bày thảo dược thành một vòng tròn, sau đó đặt cái hũ ở trung tâm vòng tròn, sau đó ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Lý mặt rỗ thấy tôi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, liền buồn bực hỏi "Trương gia tiểu ca, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi mau mau thi triển pháp thuật cứu người a, nhị cữu mà còn ăn nữa, bụng sẽ phình ra mất..." Tôi tức giận nhìn hắn, giải thích: “Pháp thuật này muốn thi triển phải chờ lúc thiên thời địa lợi nhân hoà, trong đó thiên thời là phải ở lúc không có trăng sáng, hiện giờ mặt trăng trên cao, pháp thuật khẳng định sẽ thất bại.” Thâu Thiên Hoán Nhật chính là vì che mắt âm linh, thừa cơ đánh tráo, cho nên phải đợi khi mặt trăng bị che khuất. Cũng may tối nay gió lớn, cách đó không xa lại có một đám mây đen. Nếu không tính sai, chỉ cần chờ thêm một khắc, mặt trăng sẽ bị che khuất.
Lý mặt rỗ nghe tôi nói vậy mới không quấy rầy nữa, chuẩn bị đi ngăn cản lão già đang ăn đất. Chỉ là hắn vừa chạm vào tay lão đã hét thảm một tiếng, lộn nhào một cái chạy về phía tôi. "Trương gia tiểu ca, thật sự là làm ta sợ muốn chết, ngươi không biết nhị cữu thế nào đâu." Lý mặt rỗ nói. Vừa rồi, khi Lý mặt rỗ đi ngăn cản nhị cữu hắn, lão dường như sức lực rất mạnh mẽ, Lý mặt rỗ dùng hết sức từ khi còn bú mẹ để lay lão mà không được. Mà tay lão lại không hề có hơi ấm, sờ như một khối băng. Nghe Lý mặt rỗ miêu tả như thế, tôi không khỏi nhíu mày, đây không phải là đặc điểm của người chết sao? Lão còn sống, vì sao tứ chi lại lạnh buốt? Nhưng tôi cũng không kịp nghĩ nữa, lúc này mặt trăng đã bị mây đen che khuất. Tôi biết thời gian không thể chậm trễ, vội vàng bảo Lý mặt rỗ lấy máu chó đen ra.
Máu chó đen chỉ có non nửa bát, lúc cầm trên tay tôi có thể ngửi được một mùi tanh tưởi. Tôi dựa theo ký ức, dùng ngón tay thấm máu vẽ lên trên mặt đất một đồ hình. Gần mười phút sau mới hoàn thành, còn may là trước khi mặt trăng xuất hiện đã vẽ xong, nếu không hết thảy sẽ phí công vô ích. Chờ mặt trăng xuất hiện lần nữa, trận pháp dưới chân phát ra hồng quang nhàn nhạt, mặc dù không quá rõ ràng nhưng nhìn kỹ vẫn thấy được. Thấy vậy, tôi lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ. Thâu Thiên Hoán Nhật đã thành công, căn cứ theo mô tả trên sách, chỉ có thành công mới phát ra hồng quang. "A? nhị cữu đã không ăn đất nữa rồi, chờ một chút, vì sao nhị cữu lại đi về phía chúng ta?" Lý mặt rỗ đột nhiên hoảng sợ nói. Chẳng lẽ là pháp thuật xảy ra vấn đề gì?
Tôi nghĩ thầm không phải chứ, hết thảy đều giống như trên sách miêu tả mà. Để an toàn, tôi vội vàng kéo Lý mặt rỗ lui về sau vài chục bước, kết quả lại phát hiện, lão già không phải đi về phía chúng tôi mà là đi về phía cái hũ trong trận pháp. Lão ôm lấy cái hũ, đầu tiên là dùng mũi ngửi ngửi, sau đó ôm thật chặt, như sợ cái hũ sẽ mọc cánh bay mất. Tôi khẽ gật đầu, xem ra Thâu Thiên Hoán Nhật thực sự đã thành công. "Trương gia tiểu ca, giờ chúng ta phải làm gì?" Lý mặt rỗ thấy cảnh này cũng nhẹ nhàng thở ra. "Đào ngôi mộ kia ra, sau đó chôn cái hũ xuống, rồi để cho nhị cữu ngươi dập đầu trước mộ phần ba cái là không sao." Tôi thản nhiên nói.
Nói thật, tôi mới lần đầu gặp được chuyện đơn giản như vậy, thật có chút không quen. Nhưng trong lòng tôi cũng rất buồn bực, chuyến này ra tay quá nửa là không kiếm được tiền, dù sao cái bình đồng đã mất, nhưng cũng chẳng có cách nào, coi như làm từ thiện đi. Nhà nhị cữu Lý mặt rỗ đến ăn no còn khó, tôi cũng không thể mở miệng đòi tiền. "Thật sự phải đào ra?" Lý mặt rỗ nuốt nước miếng một cái, thấy tôi nặng nề gật đầu, hắn cũng chỉ đành chấp nhận. Sau khi đào một cái hố nhỏ, Lý mặt rỗ cuống quít chôn cái hũ xuống. Sau đó dưới sự trợ giúp của tôi, cưỡng chế nhị cữu hắn dập đầu ba cái, lúc này mới xong việc. Nhìn đồng hồ đã bốn giờ sáng, chúng tôi đưa lão về nhà.