Em thấy mệt mỏi quá, nhiều khi muốn buông xuôi cho xong. Em 29t chưa lấy ck, em gái em 25t, lấy ck năm ngoái xách nhà em 70km, đã xây nhà ở quê. Bố mẹ già ko lương hưu. Mẹ em bị lẫn nặng. Lương em được 10tr 1 tháng. Em gái em và ck được tầm 20tr 1 tháng đang ở trọ, em ở cùng với bố mẹ. Vấn đề là từ khi em gái nghỉ thai sản rồi đi làm lại được 5 tháng rồi nhưng nó ko có góp tiền cho em chăm lo cho bố mẹ. Mọi chi tiêu từ trước tới giờ toàn phụ thuộc vào em, em gần như ko có tích cóp riêng. Đợt rồi mẹ em vào viện em chi tiêu hết. Rồi em nhận ra cả bố và em gái đều coi chuyện em chi tiền là đương nhiên. Kể cả việc chăm mẹ ở viện cũng chủ yếu là em. Bố em rất hợp em gái, luôn bảo đất vs nhà sau chia đôi cho 2 chị em. Từ năm em 22t đi làm đã lo chi tiêu cho gia đình và mua sắm sửa sang nhà cửa hết. Tháng 11 vừa rồi em bảo nó phải góp tiền cho em nuôi bố mẹ thì nó văn dài lắm, ý ko muốn góp vì khó khăn. E chửi căng thì mới đc 1tr. Tháng 12 này thì chưa thấy đâu. Em bế tắc lắm. Nhỡ em ko lấy chồng thì rồi đời em sẽ ra sao? Mà lúc lấy em cũng ko có đồng nào lo cưới xin thì làm thế nào? Mà tiền chi tiêu ăn uống, thuốc thang hàng tháng của bố và mẹ đã tiêu gần hết tiền lương của em rồi. Hiện giờ em rất sợ mình ốm vì mình ốm ko biết nhờ ai. Em đã nói mấy lần vs bố và em gái nhưng cứ bị lơ đi ko trả lời còn tiền chi tiêu thì em vẫn phải chi. Muốn bỏ đi để tự lo mà thương mẹ. Em đi thì bà ko biết thế nào. E cũng ko mang mẹ e đi được. Giờ bà bị tiểu đường lại rất cần sự chăm sóc. Chả nhẽ cuộc đời em lại cứ như này. Càng ngày e càng mất tự tin, rồi sợ khi có ai tìm hiểu, sợ rồi mình và gia đình sẽ là gánh nặng tội người ta