an21345
Senior Member
Ba mình đứng thứ 3 (Thôi gọi là ông già đi vì mình cũng coi thường ổng lắm, báo thủ, ngoại tình, 2-3 dòng con là hiểu rồi), ổng học đại học công an (ổng hay trưng cái hình nhận bằng tốt nghiệp và bảo là cái ông trao bằng điểm ra trường không cao bằng ổng, ai biết đâu, mình cũng chẳng tin lắm, vì tính ổng sĩ diện y chang mấy người trên vậy đó). Học xong thì cũng như mấy người kia cũng vì quan hệ chạy chọt vô công an. Nghe bảo là thời ổng vô công an, người trong ngành bắt chứng minh gia cảnh, vì phía nội là 2 mang và xưa là địa chủ nên phải nhờ khá nhiều người thân, hàng xóm láng giềng,... để chứng minh gia cảnh. Tóm lại là khá mất thời gian và cuối cùng thì cũng được là thanh gương của cộng sản. Tính tình ổng thì sĩ diện hão lắm (các bạn cũng hiểu là anh chị ở trên có phần hết rồi nên ổng có cái mẹ gì đâu), gia trưởng đánh vợ con là best mẹ luôn. Đi ăn nhậu, ỉ mình làm đội trưởng công an giao thông thị trấn rồi ghi nợ (Các bạn hiểu cái chức nó cũng to vãi cả ra rồi đó, nếu là người ít học, không có cơ và số má cũng không dám đụng đâu). Và khi không đòi được nợ thì họ sẽ tới trực tiếp nhà mẹ mình, và gặp mẹ mình để đòi nợ rồi.
Nhà mình thì có 2 anh em, anh mình hơn mình 6 tuổi, anh mình và ông già thì tuổi con mèo, mình tuổi gà.
Mẹ mình thì buôn bán nhỏ ở chợ, bán bánh kẹo là chính. Cũng gọi là có thu nhập nuôi ông già đi học đại học, nhưng học hành gì toàn về báo, tốn tiền vô kể.
Hồi đó nhà mình nghèo, ba mẹ ở Đèo Rù Rì trong cái nhà cấp 4 sập xệ và sinh ra anh 1. Mẹ kể anh 1 hồi mới đẻ ra cứ khóc suốt và hay bị bóng đè, còn bị giật kinh phong nữa nên lớn lên não cũng có vấn đề. Đèo rù rì gần bệnh viện Ninh Hòa, chỗ này ít người ở và xung quanh toàn là mộ, nói chung là âm khí nhiều lắm. Mẹ kể ông già ngủ còn bị bóng đè nên lúc nào cũng thủ sẵn con dao dưới gối hết. Đến năm 1993 thì mẹ mình sắp sinh mình nên chuyển qua nhà mới ở trong thị trấn. Căn nhà nhỏ phần đầu nhưng to phần đuôi (người ta gọi là nở hậu), cũng vì mua ngôi nhà này từ 2 ông bà già bên cạnh mà gia đình làm nên ăn ra (2 cụ có căn nhà rất to xây sẵn và nhà mình mua lại rồi lấp bức tường thông giữa 2 nhà - kí ức năm 1995-2000). Ông già làm công an giao thông lâu lâu vẫn mang súng lục về nhà, lúc nhỏ mình có thấy mấy lần nhưng không có đạn thì phải.
Vì là đội trưởng công an giao thông nên ổng hay đem ảnh tai nạn giao thông về nhà, mình cũng xem khá là nhiều cảnh tai nạn mất não, tay chân, ruột gan rơi tứ tung,... Tóm lại là xem nhiều nên thấy nó cũng không có gì ám ảnh hay sợ hãi hết.
Có 1 lần đang xem đống ảnh tai nạn giao thông thì thấy trong trong quyển vở có 1 cái phong bì và 1 xấp tiền 50k (nói chung là cũng nhiều lắm), mình mới nói lại cho ông già và mẹ biết, thế là họ đem đi trả lại. Vì ông già làm đội trưởng và khi đó mới lên chức, lòng tốt của ổng còn nhiều, hay giúp đỡ người này người kia, giúp doanh nghiệp vận tải giảm thời gian thi hành án và bị giam xe tải, nên người ta rất thương mến và hay tặng quà cáp như: Mực tươi, khô, tôm, hải sản, trái cây,... Nói chung là nhiều lắm mấy fen, ở phía sau nhà mình có cái chuồng heo bỏ không, chắc là 2 cụ nhà bên xưa có nuôi heo, nhà mình thì không nuôi heo nên dọn là cái kho chứa đồ linh tinh.
Mấy món hải sản thì đem ra đây nhóm bếp than nướng ăn, nói chung là rất vui và hạnh phúc chỉ mỗi tội nhà hơi nghèo chưa có toilet thôi, vẫn đang xài bệ xí và phải dội nước khi đi vệ sinh. Nói sơ về căn nhà thứ 2 của gia đình mình, phía trước là con đường nhỏ, nhà cấp 4 có lợp ngói, tường gạch, có ăng ten tivi ở trước nhà, có vài chậu cây ở cái sân trong, sân cũng nhỏ đủ để đậu xe máy và xe đạp (thời này làm gì có 4 bánh hả các fen - giờ mình vẫn đang đi làm để mua 4 bánh nè, nhưng mấy con 4 bánh ghẻ thì dễ quá, mua con xịn tí mẹc bim chẳng hạn).
Mẹ mình năm 2005 đã mua 1 cái mỏ đá ở xã gần nhà ông ngoại mình để khai thác đá. Đây cũng là nguồn thu nhập chính và là cơ sở để mẹ mình có tích lũy đủ để mua căn nhà thứ 3. Nói chung là cũng phải nhờ danh tiếng ông già thì người ta mới không làm khó trong quá trình kinh doanh và vận tải đất đá.
Người anh lớn năm 2000-2005 sống rất kín tiếng, lầm lì và khép kín. Mình và anh trai rất hay đánh nhau. Có vẻ như là từ lúc sinh mình ra, mẹ dành hết tình cảm cho mình nên anh trai mới cảm thấy lạc lõng, phá phách để gây sự chú ý. Có 1 lần anh mình đi hái xoài nhà hàng xóm, lấy gạch ném xoài, ai ngờ gạch rơi vào đầu thằng hàng xóm. Hắn bị bệnh máu không đông, nên gia đình họ làm như chết tới nơi vậy. Thế là mẹ mình phải đem sữa và quà qua xin lỗi. Về sau thằng này còn xích mích với mình mấy chuyện hồi con nít, thế là mình nóng máu đem dao thái trong nhà ra chỉ thẳng mặt nó, vậy là nó chạy mất dép, về sau không dám làm khó mình nữa, anh trai mình chỉ đứng xem cho vui thôi. Mẹ mình có kể về chuyện ở căn nhà thứ 1 ở đèo rù rì, anh trai mình bị giật kinh phong nên trí não có vấn đề thần kinh. Năm 2005-2007, ông già và mẹ mình thấy anh trai học dốt quá nên nghe ai đó khuyên là cho vào Nguyễn Khuyến Sài Gòn để người ta rèn, anh trai cũng khóc lóc không muốn đi nhưng ông già bắt đi. Các bạn cũng nên biết là ở NK SG, người ta ép học sinh học ngày đêm để đạt thành tích, học sinh chỉ có ăn ngủ và học, không hề có ước mơ, hoài bão gì, cũng như thời gian để suy nghĩ về tương lai của bản thân. Thế là 2007-2009 đậu đại học KHTN SG khoa địa chất, ông già tự hào lắm. Gia đình gửi anh ở nhờ nhà người dì thứ 2 ở SG. Năm 2009, người dì thứ 2 làm nhà báo SGGP, người có học thức nhất bên phía ngoại mình, gia đình dì 2 cũng nhiều chuyện éo le lắm, mình sẽ kể sau nhé. Trong một hôm bị trộm đột nhập và đã mời công an phường đến xử lý, họ không tìm thấy bằng chứng là có trộm đột nhập, thấy anh trai toàn đi chơi không lo học, dì lên trường KHTN SG hỏi thăm tình hình học tập thì biết trường cho thôi học. Vậy là cả nhà mình ai cũng biết, và mẹ mình kéo ông anh về nhà, cho 1 năm ôn thi lại đại học. Giải thích đơn giản là năm 2008 là thời của đa cấp nên anh trai không tránh khỏi cơn lốc dạy làm giàu, thế là bỏ học.
Kể sơ một chút về chi tiết nội thất của ngôi nhà thứ 2, cửa nhà thì bằng gỗ, có 2 cánh cửa kép vào và cửa sổ gỗ có song sắt. Bên phòng khách thì có tủ thờ quan âm, tủ nhỏ dưới đất thờ ông địa, thời này bên nội ngoại có đủ nên chưa thờ ông bà.
Sinh nhật mình mỗi năm đều tổ chức ở phòng khách, gia đình mời hàng xóm khá đông nhưng vẫn đủ chỗ ngồi cho mọi người, cơ bản là ngồi dưới đất là chính. Mình cũng hay rủ mấy bạn hàng xóm qua nhà chơi đồ chơi. (Còn chơi trò con nít ôm ấp thì chắc các fen cũng biết rồi nhỉ khỏi kể nhé)
Đi qua 1 bức tường là tới phòng ba mẹ mình, có cái giường gỗ, nệm và tủ sắt chứa đồ. Không hiểu 2 vợ chồng sống kiểu gì mà mấy con chuột nó làm tổ ở ngay mấy cái tủ đầu giường luôn. Hồi 2003, ông già mở cái tủ đầu giường ra cái tổ chuột, xong đem ra sau nhà châm chút xăng đốt đám chuột con với cái tổ luôn. Từ đó không nghe phàn nàn về tiếng chuột ở đầu giường nữa, mấy con chuột nó đổi vị trí lên mái nhà luôn rồi.
Đi qua 1 cánh cửa nhỏ thì tới cái giếng trời, có 1 cái giếng nước, phòng tắm, chỗ này mình hay đánh răng rửa mặt mỗi ngày, còn để được cả xe đạp ở chỗ này. Xưa cái giếng được che bằng miếng gỗ, xong ông già lật miếng gỗ lên thấy con rít to bằng cổ tay. Thế là mang gậy ra đập nó mấy khúc, rơi xuống giếng. Mình chỉ nhớ sơ sơ thôi nhé, đừng ai nó là uống nước vô là thành chính quả. Mà cũng vì uống cái nước giếng lâu năm nên men răng mình nó không có trắng.
Đi qua 1 cái cửa nhỏ khác, tới được phòng ngủ của con cháu, có 2 cái giường ở 2 bên cửa sổ.
Khách khứa gì thì cũng gom về chỗ này hết. 1 cái giường nhìn ra giếng trời, 1 cái giường nhìn ra sân sau. Đêm khuya, trăng thanh gió mát, mở cửa sổ ngắm trăng sao, có ánh trăng chiếu qua cửa sổ, gió lùa vào phải gọi là thư thái. Trong phòng ngủ này có 1 cái tủ gỗ, chứa đồ cũ và đồ đang mặc, nói chung là tủ khá to. Có cái đồng hồ treo ở tường, cũng nhờ cái đồng hồ cơ mà mình tự học được cách xem giờ mà không cần ai chỉ, có thể xem là thành tựu đầu đời nhờ tự học.
Hồi nhỏ mình hay gọi tên húy của mấy cụ lắm, cảm giác nó rất là gần gũi, dù mẹ mình cứ la suốt. (la khác chửi nha mấy fen)
Qua 1 bức tường thông là tới nhà bếp, hồi 2000 là mình lớp 1 là có bếp ga rồi, có 1 cái tủ bếp gỗ và 1 cái bàn gỗ, 1 tủ chén bằng nhựa, theo mình nhớ là chưa có tủ lạnh thì phải. Nấu nướng gì thì ở đây hết, nhà mình có thuê 1 chị bà con giúp việc, ngày nào mẹ mình đi làm thì chị giúp việc sẽ nấu nướng, dọn nhà, đút cơm cho mình ăn, ... (Chắc sẽ có người vô chê lớp 1 rồi mà còn phải hầu cơm tận miệng, đút cho ăn. Thì hồi đó mình công tử bột mà.)
Qua 1 cái cửa gỗ thì tới sân sau, nhà kho (hồi xưa là chuồng gà heo gì đó, nhà mình mua lại nên cải tạo thành kho thui), nhà xí ở góc cuối cùng, có 1 cái nhà xí của chủ cũ để lại nhưng không dùng, sau này ông già mình cho thợ tới lấp cái hố xí luôn).
Vì đằng sau nhà là cái đám ruộng trồng rau muống, mấy fen hãy tưởng tượng là buổi tối xem phim ma, cương thi năm 2000 mà phải đi ra nhà xí (có bóng đèn sợi đốt nhé) để đi lớn thì nó kinh dị cỡ nào. Tiếng ếch nhái kêu, lâu lâu có rắn rết, nói chung là sợ chứ. Nhưng rồi cũng quen thôi.
Có mấy mùa mưa, lạnh phải chạy lẹ ra nhà xí rồi chạy lẹ vô.
Cái nhà kho có 1 bức tường ngăn cách để leo lên mái nhà, và từ đó là một loạt hành động trộm cắp ổi nhà 2 cụ hàng xóm, họ trồng cây để bán. Sau mình nhận thức được sau nhiều lần bị chửi thì mình không cắp vặt nữa. Mình hay leo lên mái nhà và nhìn sang nhà hàng xóm, nói chung là cũng thư thái lắm, cảnh quan trên cao nhìn xuống rất là khác so với nhìn ở phía dưới. Mình không có đột nhập nhà hàng xóm đâu nhé mấy fen, leo xuống nhà người ta là khỏi leo lên đó.
Giờ sẽ kể về căn nhà thứ 3, nhà này ở trung tâm thị trấn, năm 2007 mẹ mình có dẫn mình đi xem nhà. Nhà này rất là rộng và dài về phía sau, mẹ mình bảo là hồi đó mua mấy chục cây vàng. Ông chủ nào đòi bán bằng vàng chứ không chịu tiền mặt, nhiều người tới xem nhưng không hợp và chốt kèo nhanh như mẹ mình. Sau khi đã mua bán sang tên sổ đỏ thành công, thì mẹ mình bắt đầu đập nhà cũ này đi để xây nhà mới. Nhà có 1 trệt và 2 lầu, nhà mặt tiền, đường lớn 2 làn xe, cũng vì xây to như này mà nhiều người dòm ngó. Cụ thể là ông già làm đội trưởng, nên gái nó biết có tiền, cộng với tính sĩ diện, mê gái nên ăn mảnh đi đêm là điều dễ hiểu.
Nhà thứ 3, ở tầng trệt có 1 phòng khách để sofa, sinh nhật mình cũng tổ chức ở đây, tết thì có thuê đội múa lân tới. Nhà không có thang máy, chỉ có thang bộ thôi, rồi tới phòng ăn, nhà vệ sinh, bếp, tủ để bát đĩa, chỗ rửa bát. Phía sau nhà thì có vườn, nuôi chó trồng mấy cây nha đam, cây gió bầu. (ông già đem cái cây này ở chỗ nào về rồi bảo trồng sau này nó ra trầm hương nhưng chuyện đâu có dễ thế, tóm lại là tới giờ vẫn chưa có trầm hương nhé)
Lầu 1 thì có phòng khách, ở gần ban công, tết cô chú về chơi thì hát karaoke tại đây. Tiếp tới là phòng ngủ của mình, có bàn học, giường lớn. Phòng ngủ của 2 cụ ở cuối dãy, có máy lạnh và có phòng tắm ở trong, lúc này thì nhà đã có bồn cầu và bồn rửa mặt, vòi sen rồi, không còn mọi rợ như nhà thứ 2 đâu.
Lầu 2 thì có ban công, trồng cây cảnh, xích đu inox. Có 1 phòng thờ quan âm, ông bà, rồi tới phòng ngủ cho khách, cái máy tính năm 2005 crt nhà mình sắm ở nhà thứ 2 cũng đem qua đây luôn.
Mình hồi đó rất mê game và phá phách cái máy này, khi mà bị virus hay xóa nhầm folder windows là máy bị hư, ông già phải nhờ người quen ở NT ra sửa và cài win lại. Mình với cái desktop cũng bén
duyên từ đây, có thể nói cái desktop là cái giá trị nhất với mình, và cũng chỉ có mình nó hiểu mình nhất. (nghe như mấy thằng nghiện game phải không, tuổi thơ ai cũng có những lúc như vậy mà)
Bên ngoài phòng ngủ cho khách là chỗ phơi đồ và nhà vệ sinh. Có cái lỗ thông gió để leo lên mái nhà, mình cũng có leo lên mấy lần mà thấy hơi nguy hiểm nên cũng rất ít khi leo.
Hồi năm 2009-2010, nhà bên cạnh bắt đầu xây lầu 1, nhà hàng xóm có các thành viên như sau: cô chú hàng xóm, 1 người con gái lớn tuổi hơn mình và 1 cô con gái bằng tuổi mình (cô bé này học cùng cấp 2 với mình luôn, hình như có crush mình, vì có hôm mình trèo qua nhà nó vô phòng nó chơi, nó chỉ mình cách đeo ba con sâu, tới giờ vẫn ấn tượng, ảo thật đấy)
Cô và chú hàng xóm cùng là kế toán, mẹ mình có thuê cô hàng xóm kê khai thuế mà cô này làm sai nhiều, bị thuế qua vặt tới lui suốt, làm mẹ mình phải tốn tiền thuế. Chú hàng xóm thì ở nhà vợ nuôi và trông con, nhà chú có nuôi con chó khá to, mình qua chơi cứ sợ nó đớp cho phát. (Chương khác mình sẽ kể về vụ bị chó dại cắn năm 2005 và bị tiêm 16 mũi chó dại nhé)
Lúc nhà hàng xóm xây xong, mình vẫn thường vượt thanh chắn ban công để leo qua nhà hàng xóm và nhìn ngắm những nhà bên cạnh, hóng mát, chill các kiểu. Tóm lại là một cảm giác rất thư thái và hạnh phúc.
Nhà mình thì có 2 anh em, anh mình hơn mình 6 tuổi, anh mình và ông già thì tuổi con mèo, mình tuổi gà.
Mẹ mình thì buôn bán nhỏ ở chợ, bán bánh kẹo là chính. Cũng gọi là có thu nhập nuôi ông già đi học đại học, nhưng học hành gì toàn về báo, tốn tiền vô kể.
Hồi đó nhà mình nghèo, ba mẹ ở Đèo Rù Rì trong cái nhà cấp 4 sập xệ và sinh ra anh 1. Mẹ kể anh 1 hồi mới đẻ ra cứ khóc suốt và hay bị bóng đè, còn bị giật kinh phong nữa nên lớn lên não cũng có vấn đề. Đèo rù rì gần bệnh viện Ninh Hòa, chỗ này ít người ở và xung quanh toàn là mộ, nói chung là âm khí nhiều lắm. Mẹ kể ông già ngủ còn bị bóng đè nên lúc nào cũng thủ sẵn con dao dưới gối hết. Đến năm 1993 thì mẹ mình sắp sinh mình nên chuyển qua nhà mới ở trong thị trấn. Căn nhà nhỏ phần đầu nhưng to phần đuôi (người ta gọi là nở hậu), cũng vì mua ngôi nhà này từ 2 ông bà già bên cạnh mà gia đình làm nên ăn ra (2 cụ có căn nhà rất to xây sẵn và nhà mình mua lại rồi lấp bức tường thông giữa 2 nhà - kí ức năm 1995-2000). Ông già làm công an giao thông lâu lâu vẫn mang súng lục về nhà, lúc nhỏ mình có thấy mấy lần nhưng không có đạn thì phải.
Vì là đội trưởng công an giao thông nên ổng hay đem ảnh tai nạn giao thông về nhà, mình cũng xem khá là nhiều cảnh tai nạn mất não, tay chân, ruột gan rơi tứ tung,... Tóm lại là xem nhiều nên thấy nó cũng không có gì ám ảnh hay sợ hãi hết.
Có 1 lần đang xem đống ảnh tai nạn giao thông thì thấy trong trong quyển vở có 1 cái phong bì và 1 xấp tiền 50k (nói chung là cũng nhiều lắm), mình mới nói lại cho ông già và mẹ biết, thế là họ đem đi trả lại. Vì ông già làm đội trưởng và khi đó mới lên chức, lòng tốt của ổng còn nhiều, hay giúp đỡ người này người kia, giúp doanh nghiệp vận tải giảm thời gian thi hành án và bị giam xe tải, nên người ta rất thương mến và hay tặng quà cáp như: Mực tươi, khô, tôm, hải sản, trái cây,... Nói chung là nhiều lắm mấy fen, ở phía sau nhà mình có cái chuồng heo bỏ không, chắc là 2 cụ nhà bên xưa có nuôi heo, nhà mình thì không nuôi heo nên dọn là cái kho chứa đồ linh tinh.
Mấy món hải sản thì đem ra đây nhóm bếp than nướng ăn, nói chung là rất vui và hạnh phúc chỉ mỗi tội nhà hơi nghèo chưa có toilet thôi, vẫn đang xài bệ xí và phải dội nước khi đi vệ sinh. Nói sơ về căn nhà thứ 2 của gia đình mình, phía trước là con đường nhỏ, nhà cấp 4 có lợp ngói, tường gạch, có ăng ten tivi ở trước nhà, có vài chậu cây ở cái sân trong, sân cũng nhỏ đủ để đậu xe máy và xe đạp (thời này làm gì có 4 bánh hả các fen - giờ mình vẫn đang đi làm để mua 4 bánh nè, nhưng mấy con 4 bánh ghẻ thì dễ quá, mua con xịn tí mẹc bim chẳng hạn).
Mẹ mình năm 2005 đã mua 1 cái mỏ đá ở xã gần nhà ông ngoại mình để khai thác đá. Đây cũng là nguồn thu nhập chính và là cơ sở để mẹ mình có tích lũy đủ để mua căn nhà thứ 3. Nói chung là cũng phải nhờ danh tiếng ông già thì người ta mới không làm khó trong quá trình kinh doanh và vận tải đất đá.
Người anh lớn năm 2000-2005 sống rất kín tiếng, lầm lì và khép kín. Mình và anh trai rất hay đánh nhau. Có vẻ như là từ lúc sinh mình ra, mẹ dành hết tình cảm cho mình nên anh trai mới cảm thấy lạc lõng, phá phách để gây sự chú ý. Có 1 lần anh mình đi hái xoài nhà hàng xóm, lấy gạch ném xoài, ai ngờ gạch rơi vào đầu thằng hàng xóm. Hắn bị bệnh máu không đông, nên gia đình họ làm như chết tới nơi vậy. Thế là mẹ mình phải đem sữa và quà qua xin lỗi. Về sau thằng này còn xích mích với mình mấy chuyện hồi con nít, thế là mình nóng máu đem dao thái trong nhà ra chỉ thẳng mặt nó, vậy là nó chạy mất dép, về sau không dám làm khó mình nữa, anh trai mình chỉ đứng xem cho vui thôi. Mẹ mình có kể về chuyện ở căn nhà thứ 1 ở đèo rù rì, anh trai mình bị giật kinh phong nên trí não có vấn đề thần kinh. Năm 2005-2007, ông già và mẹ mình thấy anh trai học dốt quá nên nghe ai đó khuyên là cho vào Nguyễn Khuyến Sài Gòn để người ta rèn, anh trai cũng khóc lóc không muốn đi nhưng ông già bắt đi. Các bạn cũng nên biết là ở NK SG, người ta ép học sinh học ngày đêm để đạt thành tích, học sinh chỉ có ăn ngủ và học, không hề có ước mơ, hoài bão gì, cũng như thời gian để suy nghĩ về tương lai của bản thân. Thế là 2007-2009 đậu đại học KHTN SG khoa địa chất, ông già tự hào lắm. Gia đình gửi anh ở nhờ nhà người dì thứ 2 ở SG. Năm 2009, người dì thứ 2 làm nhà báo SGGP, người có học thức nhất bên phía ngoại mình, gia đình dì 2 cũng nhiều chuyện éo le lắm, mình sẽ kể sau nhé. Trong một hôm bị trộm đột nhập và đã mời công an phường đến xử lý, họ không tìm thấy bằng chứng là có trộm đột nhập, thấy anh trai toàn đi chơi không lo học, dì lên trường KHTN SG hỏi thăm tình hình học tập thì biết trường cho thôi học. Vậy là cả nhà mình ai cũng biết, và mẹ mình kéo ông anh về nhà, cho 1 năm ôn thi lại đại học. Giải thích đơn giản là năm 2008 là thời của đa cấp nên anh trai không tránh khỏi cơn lốc dạy làm giàu, thế là bỏ học.
Kể sơ một chút về chi tiết nội thất của ngôi nhà thứ 2, cửa nhà thì bằng gỗ, có 2 cánh cửa kép vào và cửa sổ gỗ có song sắt. Bên phòng khách thì có tủ thờ quan âm, tủ nhỏ dưới đất thờ ông địa, thời này bên nội ngoại có đủ nên chưa thờ ông bà.
Sinh nhật mình mỗi năm đều tổ chức ở phòng khách, gia đình mời hàng xóm khá đông nhưng vẫn đủ chỗ ngồi cho mọi người, cơ bản là ngồi dưới đất là chính. Mình cũng hay rủ mấy bạn hàng xóm qua nhà chơi đồ chơi. (Còn chơi trò con nít ôm ấp thì chắc các fen cũng biết rồi nhỉ khỏi kể nhé)
Đi qua 1 bức tường là tới phòng ba mẹ mình, có cái giường gỗ, nệm và tủ sắt chứa đồ. Không hiểu 2 vợ chồng sống kiểu gì mà mấy con chuột nó làm tổ ở ngay mấy cái tủ đầu giường luôn. Hồi 2003, ông già mở cái tủ đầu giường ra cái tổ chuột, xong đem ra sau nhà châm chút xăng đốt đám chuột con với cái tổ luôn. Từ đó không nghe phàn nàn về tiếng chuột ở đầu giường nữa, mấy con chuột nó đổi vị trí lên mái nhà luôn rồi.
Đi qua 1 cánh cửa nhỏ thì tới cái giếng trời, có 1 cái giếng nước, phòng tắm, chỗ này mình hay đánh răng rửa mặt mỗi ngày, còn để được cả xe đạp ở chỗ này. Xưa cái giếng được che bằng miếng gỗ, xong ông già lật miếng gỗ lên thấy con rít to bằng cổ tay. Thế là mang gậy ra đập nó mấy khúc, rơi xuống giếng. Mình chỉ nhớ sơ sơ thôi nhé, đừng ai nó là uống nước vô là thành chính quả. Mà cũng vì uống cái nước giếng lâu năm nên men răng mình nó không có trắng.
Đi qua 1 cái cửa nhỏ khác, tới được phòng ngủ của con cháu, có 2 cái giường ở 2 bên cửa sổ.
Khách khứa gì thì cũng gom về chỗ này hết. 1 cái giường nhìn ra giếng trời, 1 cái giường nhìn ra sân sau. Đêm khuya, trăng thanh gió mát, mở cửa sổ ngắm trăng sao, có ánh trăng chiếu qua cửa sổ, gió lùa vào phải gọi là thư thái. Trong phòng ngủ này có 1 cái tủ gỗ, chứa đồ cũ và đồ đang mặc, nói chung là tủ khá to. Có cái đồng hồ treo ở tường, cũng nhờ cái đồng hồ cơ mà mình tự học được cách xem giờ mà không cần ai chỉ, có thể xem là thành tựu đầu đời nhờ tự học.
Hồi nhỏ mình hay gọi tên húy của mấy cụ lắm, cảm giác nó rất là gần gũi, dù mẹ mình cứ la suốt. (la khác chửi nha mấy fen)
Qua 1 bức tường thông là tới nhà bếp, hồi 2000 là mình lớp 1 là có bếp ga rồi, có 1 cái tủ bếp gỗ và 1 cái bàn gỗ, 1 tủ chén bằng nhựa, theo mình nhớ là chưa có tủ lạnh thì phải. Nấu nướng gì thì ở đây hết, nhà mình có thuê 1 chị bà con giúp việc, ngày nào mẹ mình đi làm thì chị giúp việc sẽ nấu nướng, dọn nhà, đút cơm cho mình ăn, ... (Chắc sẽ có người vô chê lớp 1 rồi mà còn phải hầu cơm tận miệng, đút cho ăn. Thì hồi đó mình công tử bột mà.)
Qua 1 cái cửa gỗ thì tới sân sau, nhà kho (hồi xưa là chuồng gà heo gì đó, nhà mình mua lại nên cải tạo thành kho thui), nhà xí ở góc cuối cùng, có 1 cái nhà xí của chủ cũ để lại nhưng không dùng, sau này ông già mình cho thợ tới lấp cái hố xí luôn).
Vì đằng sau nhà là cái đám ruộng trồng rau muống, mấy fen hãy tưởng tượng là buổi tối xem phim ma, cương thi năm 2000 mà phải đi ra nhà xí (có bóng đèn sợi đốt nhé) để đi lớn thì nó kinh dị cỡ nào. Tiếng ếch nhái kêu, lâu lâu có rắn rết, nói chung là sợ chứ. Nhưng rồi cũng quen thôi.
Có mấy mùa mưa, lạnh phải chạy lẹ ra nhà xí rồi chạy lẹ vô.
Cái nhà kho có 1 bức tường ngăn cách để leo lên mái nhà, và từ đó là một loạt hành động trộm cắp ổi nhà 2 cụ hàng xóm, họ trồng cây để bán. Sau mình nhận thức được sau nhiều lần bị chửi thì mình không cắp vặt nữa. Mình hay leo lên mái nhà và nhìn sang nhà hàng xóm, nói chung là cũng thư thái lắm, cảnh quan trên cao nhìn xuống rất là khác so với nhìn ở phía dưới. Mình không có đột nhập nhà hàng xóm đâu nhé mấy fen, leo xuống nhà người ta là khỏi leo lên đó.
Giờ sẽ kể về căn nhà thứ 3, nhà này ở trung tâm thị trấn, năm 2007 mẹ mình có dẫn mình đi xem nhà. Nhà này rất là rộng và dài về phía sau, mẹ mình bảo là hồi đó mua mấy chục cây vàng. Ông chủ nào đòi bán bằng vàng chứ không chịu tiền mặt, nhiều người tới xem nhưng không hợp và chốt kèo nhanh như mẹ mình. Sau khi đã mua bán sang tên sổ đỏ thành công, thì mẹ mình bắt đầu đập nhà cũ này đi để xây nhà mới. Nhà có 1 trệt và 2 lầu, nhà mặt tiền, đường lớn 2 làn xe, cũng vì xây to như này mà nhiều người dòm ngó. Cụ thể là ông già làm đội trưởng, nên gái nó biết có tiền, cộng với tính sĩ diện, mê gái nên ăn mảnh đi đêm là điều dễ hiểu.
Nhà thứ 3, ở tầng trệt có 1 phòng khách để sofa, sinh nhật mình cũng tổ chức ở đây, tết thì có thuê đội múa lân tới. Nhà không có thang máy, chỉ có thang bộ thôi, rồi tới phòng ăn, nhà vệ sinh, bếp, tủ để bát đĩa, chỗ rửa bát. Phía sau nhà thì có vườn, nuôi chó trồng mấy cây nha đam, cây gió bầu. (ông già đem cái cây này ở chỗ nào về rồi bảo trồng sau này nó ra trầm hương nhưng chuyện đâu có dễ thế, tóm lại là tới giờ vẫn chưa có trầm hương nhé)
Lầu 1 thì có phòng khách, ở gần ban công, tết cô chú về chơi thì hát karaoke tại đây. Tiếp tới là phòng ngủ của mình, có bàn học, giường lớn. Phòng ngủ của 2 cụ ở cuối dãy, có máy lạnh và có phòng tắm ở trong, lúc này thì nhà đã có bồn cầu và bồn rửa mặt, vòi sen rồi, không còn mọi rợ như nhà thứ 2 đâu.
Lầu 2 thì có ban công, trồng cây cảnh, xích đu inox. Có 1 phòng thờ quan âm, ông bà, rồi tới phòng ngủ cho khách, cái máy tính năm 2005 crt nhà mình sắm ở nhà thứ 2 cũng đem qua đây luôn.
Mình hồi đó rất mê game và phá phách cái máy này, khi mà bị virus hay xóa nhầm folder windows là máy bị hư, ông già phải nhờ người quen ở NT ra sửa và cài win lại. Mình với cái desktop cũng bén
duyên từ đây, có thể nói cái desktop là cái giá trị nhất với mình, và cũng chỉ có mình nó hiểu mình nhất. (nghe như mấy thằng nghiện game phải không, tuổi thơ ai cũng có những lúc như vậy mà)
Bên ngoài phòng ngủ cho khách là chỗ phơi đồ và nhà vệ sinh. Có cái lỗ thông gió để leo lên mái nhà, mình cũng có leo lên mấy lần mà thấy hơi nguy hiểm nên cũng rất ít khi leo.
Hồi năm 2009-2010, nhà bên cạnh bắt đầu xây lầu 1, nhà hàng xóm có các thành viên như sau: cô chú hàng xóm, 1 người con gái lớn tuổi hơn mình và 1 cô con gái bằng tuổi mình (cô bé này học cùng cấp 2 với mình luôn, hình như có crush mình, vì có hôm mình trèo qua nhà nó vô phòng nó chơi, nó chỉ mình cách đeo ba con sâu, tới giờ vẫn ấn tượng, ảo thật đấy)
Cô và chú hàng xóm cùng là kế toán, mẹ mình có thuê cô hàng xóm kê khai thuế mà cô này làm sai nhiều, bị thuế qua vặt tới lui suốt, làm mẹ mình phải tốn tiền thuế. Chú hàng xóm thì ở nhà vợ nuôi và trông con, nhà chú có nuôi con chó khá to, mình qua chơi cứ sợ nó đớp cho phát. (Chương khác mình sẽ kể về vụ bị chó dại cắn năm 2005 và bị tiêm 16 mũi chó dại nhé)
Lúc nhà hàng xóm xây xong, mình vẫn thường vượt thanh chắn ban công để leo qua nhà hàng xóm và nhìn ngắm những nhà bên cạnh, hóng mát, chill các kiểu. Tóm lại là một cảm giác rất thư thái và hạnh phúc.