Ngày xưa tôi còn nhớ một câu chuyện trong lốc CGHL thế này:
Ông nội và một cậu bé đang đi trên đường vào mùa thu, lá vàng rất đẹp, bỗng thấy một chú chim nằm trong đống lá vàng, không biết là chú chim đã chết hay chưa nhưng chú chim không còn động đậy nữa.
Thấy vậy, chú bé bèn vồ lấy chú chim và đưa đến trước mặt ông nội và nói:
- Cháu đố ông, chú chim còn sống hay đã chết, nếu ông đoán sai, ông phải trả cho cháu 10 đô la!
Ông nội nghĩ vài giây rồi nói:
- Ta đoán nó đã chết rồi!
Cậu bé mở lòng bàn tay ra và chú chim ngay lập thức xoè cánh bay đi. Chú bé phấn khởi vì ông nội đã mở bóp ra và đưa cho chú bé tờ 10 đô mới cứng:
- Hoan hô! cháu thắng rồi!
Về đến nhà, chú bé đem chuyện này kể lại cho bố, ông bố trìu mến bảo chú bé:
- Thực ra con đã thua rồi đấy!
- Tại sao lại như vậy hả bố? - Chú bé ngơ ngác hỏi lại, tay vẫn nắm chặt tờ 10 đô la.
- Là vì - người bố ôn tồn giải thích - Ông nội con biết rằng có trả lời thế nào đi chăng nữa, con cũng sẽ làm ngươc lại để dành chiến thắng. Nếu ông nội con bảo rằng chú chim còn sống, con hẳn đã bóp chết chú chim, như vậy ông nội đã trả lời rằng chú chim đã chết để con thả chú chim ra. Điều này vừa giúp con tưởng rằng mình chiến thắng, vừa cứu mạng chú chim nhỏ tội nghiệp.
Chú bé cúi đầu xấu hổ, và chỉ vài giây sau, đã đem 10 đô trả lại ông nội, chú hôn lên trán ông nội và nói:
- Cảm ơn ông, ông đã giúp cháu không trở thành người xấu!
Mấy chục năm rồi vẫn nhớ như in, về sau có bản là chú bé và đức phật cũng na ná