Chap 6: Thổ lộ (2)
Hà Nội về đêm thật lạnh, dẫu đã mặc đến 4-5 lớp áo nhưng cái lạnh vẫn len lỏi khắp người, dẫu đã về được vài ngày nhưng tôi vẫn chưa quá quen với không khí nơi đây. Người tôi vô thức run lên, có lẽ Linh biết tôi lạnh, em không nói gì, vòng tay qua ôm sau đó tựa đầu vào lưng tôi.
Tôi không phản ứng lại, cũng có chút cứng người khi em làm thế, chỉ là em khiến cho trái tim của tôi thêm loạn nhịp khi mà hơi ấm từ em dần truyền sang khiến tôi thấy dễ chịu hơn.
Em ôm tôi, đôi tay nhỏ bé ấy vì lộ ra ngoài giữa cái thời tiết chỉ mười mấy độ C làm nó đỏ lên vì lạnh, xót thay cho người con gái sau lưng, tôi đưa tay trái ra, cầm nhẹ tay em mà đưa vào túi áo tôi.
- Em hâm thật, để vào đây cho ấm- tôi trách Linh, mắt vẫn không quên nhìn đường.
- Kệ em, em thấy ấm là được- Linh nói xong, em dụi đầu vào lưng tôi, nhẹ nhàng hít vào mùi hương trên người tôi lúc này.
Sợ em lạnh, tôi đi chậm lại, tay tôi cũng vô thức dần nắm chặt tay trái của em đang bên trong túi áo tôi. Thấy vậy, em càng ôm tôi chặt hơn, có lẽ tôi thật sự bị rung động bởi em.
Ngẫm nghĩ lại về quá khứ, có lẽ tôi biết Linh bắt đầu có cảm xúc với tôi vào năm mà em khoảng chừng 16-17 tuổi. Cách mà em nói chuyện, cách mà em hành xử với tôi khác hoàn toàn so với ngày trước. Trước mặt tôi em không còn nghịch ngợm như ngày bé nữa, em dần dần chú ý nhiều hơn về hình ảnh của mình.
Có lẽ tôi cũng nhận ra hình ảnh của em dần thay đổi, từ một cô bé đen nhẻm, nghịch ngợm. Giờ đây Linh đã lớn hơn, tuổi 16 dần giúp em bộc lộ hết vẻ đẹp của một người con gái, ánh mắt hút hồn, đôi môi hấp dẫn,… tất cả mọi đường nét trên cơ thể em đều tỏa ra sức sống mãnh liệt.
Cách mà em nhìn tôi cũng mỗi ngày một khác, không còn là ánh mắt nhìn về anh hàng xóm cạnh mà mà thay vào đó, em nhìn tôi dịu dàng hơn, thi thoảng em cũng lén nhìn tôi rồi lại ngượng ngùng quay đi mỗi khi tôi quay đầu nhìn lại.
- Anh đang nghĩ gì thế?- em ôm tôi mà hỏi.
- Không có gì, chỉ là nhớ hình ảnh của em hồi nhỏ, con nhóc đen nhẻm ngày nào giờ đã lớn xinh thế này rồi.
- Ơ nào, đừng nhắc em hồi bé mà- Linh phụng phịu- em ôm thế này liệu anh có thấy không thoải mái không?
Tôi chững lại, không biết phải trả lời ra sao, nếu như nói thật, tôi vẫn chưa quá sẵn sàng để bước vào mối quan hệ mới, tôi lại càng không muốn nói dối về những điều thật lòng trong tim. Đắn đo một lúc, tôi trả lời.
- Anh thích như thế này.
Nghe được câu trả lời của tôi, Linh vô thức ôm tôi chặt hơn, cảm nhận rõ nhịp đập trái tim của em càng lúc càng mãnh liệt hơn, tôi cũng thấy nhẹ lòng khi mà đã tự mình nói ra được điều bấy lâu nay tôi chưa từng thổ lộ ra.
- Thế mà em chẳng cảm nhận được đâu.
Tôi nghe em nói thế thì rút tay em ra khỏi túi áo, luồn vào bên trong chiếc áo len để đặt lên vị trí bên ngoài trái tim.
- Em cảm nhận được chưa? Tiếng tim đập khi một người nói thích một người.
Hà Nội tuy lạnh lắm, nhưng có lẽ tôi và em chẳng còn thấy như vậy nữa, tất cả lúc này thứ mà hai đứa cảm nhận được đều là sự hạnh phúc mà đối phương mang lại cho nhau.
Đã đến hồ Tây, hai chúng tôi cũng không nói với nhau quá nhiều thứ, tuy nhiên, mỗi khi đi qua một cặp đôi nào đó, em lại càng ôm tôi thêm chặt như muốn tuyên bố với thế giới rằng tôi là người tình của em. Lúc này, tôi cảm giác như thế giới chỉ thuộc về riêng hai chúng tôi vậy.
- Anh ơi, em muốn ngô nướng- giọng em thủ thỉ.
- Thế mình đi ăn thêm nhé- tôi trả lời sau đó dừng xe ở một quán ven đường. Mùi thơm của ngô và khoai khiến tôi lại có chút đói bụng dẫu tối nay đã ăn khá nhiều thứ.
Xuống xe, có lẽ vẫn chưa ôm tôi đủ, em lại chui vào trong chiếc áo măng tô của tôi mà ôm, tôi cảm nhận rõ mùi hương của em nơi lồng ngực mình. Có lẽ nhiều cặp đôi bên cạnh cũng chú ý đến dáng vẻ này của chúng tôi khi mà nhiều ánh mắt cứ đổ dồn vào nhìn.
- Nãy ôm anh vẫn chưa đủ à? Nay bạo quá đấy nhé- tôi trêu em.
- Ôm anh có thêm bao lâu cũng không đủ.
Tiếng mời chào đon đả của cô bán đồ nướng làm tôi chú ý hơn và đưa em vào ngồi, đốm lửa cháy ở đây như làm không khí ấm hơn, tôi nắm tay em, đưa ra gần ngọn lửa mà sưởi.
- Hai đứa đẹp đôi quá, cô bán hàng ở đây cũng nhiều năm mà chưa thấy ai xinh như người yêu cháu đâu- cô bán hàng tay vừa thêm đồ vào nướng vừa khen.
- Cháu cảm ơn ạ- Linh cười- thế chỉ mỗi cháu xinh chứ người yêu cháu thì không đẹp trai ạ.
- Tất nhiên là đẹp rồi, nhìn hai đứa làm cô nhớ lại hồi trẻ với chồng, lúc nào cũng ngọt ngào như hai đứa đây này.
Tôi nghe em và cô bán hàng nói chuyện, chờ được đồ, tôi lại bóc ngô cùng khoai ra để em chọn, nhìn cái bóng dáng nhỏ bé ấy cười nói vui vẻ mà ăn, bất giác tôi nghĩ hóa ra cảm giác yêu một ai đó không quá tệ như tôi từng nghĩ trước đây. Linh vừa ăn, thi thoảng không quên chìa ra đút cho tôi ăn. Thấy tôi không ăn ngay khi em đút thì Linh lại phụng phịu muốn được đút cho tôi ăn bằng được, hết cách, tôi phải chiều theo ý của em để làm em vui.
Ăn xong, tôi đưa em lên chợ hoa Quảng Bá, nơi này về đêm vẫn rất đẹp và lung linh. Tôi nghĩ lại bao nhiêu năm qua mua cho em không biết bao nhiêu thứ nhưng có lẽ thứ duy nhất tôi chưa tặng là một bó hoa.
- Em thích cái này chứ?- tôi tặng Linh một bó hoa cúc họa mi.
Linh cười tươi, vẻ mặt hạnh phúc lộ lên thấy rõ, nhận bó hoa từ tôi mà em trực tiếp ôm vào lòng. Thấy nụ cười em lúc này, tôi vô thức rút điện thoại ra muốn lưu trữ lại khoảnh khắc này. Thấy tôi đưa điện thoại lên, em đưa điện thoại của mình ra, ngỏ ý rằng máy em chụp đẹp hơn.
Chụp cho em vài bức ảnh, tấm nào Linh cũng hài lòng và khen tay nghề của tôi, làm sao có thể không tốt cho được khi mà hai năm qua tôi đã chụp không biết bao nhiêu cảnh đẹp của khắp mọi nơi trên đất nước này.
- Anh ơi, nắm tay em để em chụp chung cho hai đứa mình một bức nhé- Linh kéo tay áo tôi nũng nịu.
Tôi gật đầu, sau khi em chụp xong thì lập tức đưa cho tôi xem đồng thời gửi qua facebook cho tôi nữa.
Lúc này cũng đã muộn, tôi ngỏ ý để hai đứa trở về. Trên đường em không ngừng hát, tay vẫn ôm chặt tôi.
“Hãy bên em thật gần nhé anh
Để cảm nhận những yêu thương từ trong trái tim này dành hết cho người.
Hãy trao em nụ hôn đắm say ngọt ngào như phút giây ban đầu
Ngày nắng xanh ngời nguyện ước có nhau trọn đời.”
Tiếng hát của em như bay theo gió, giọng ca trong trẻo ấy khiến tôi mê say, có lẽ tôi không muốn bỏ lỡ em, tôi thực sự muốn em là của riêng mình ngay lúc này, ngay bây giờ.
- Đến nhà rồi, em về nghỉ ngơi đi mai anh qua gọi nhé- tôi dừng xe trước cổng nhà Linh sau đó tháo mũ bảo hiểm giúp em.
- Em sợ mẹ em khóa cửa, hay là…- nói đến đây, giọng em lí nhí khiến tôi không nghe rõ.
- Nãy em dặn mẹ là tối có về mà, chắc mẹ em không khóa cửa đâu- tôi xoa đầu em, lúc này trên mặt Linh thất vọng thấy rõ- thôi em vào nghỉ đi kẻo mệt mai còn đi nữa đó.
Nhìn theo bóng dáng em chậm rãi đi vào nhà, tôi có chút không nỡ. Tuy rằng hôm nay hai chúng tôi chưa có bất kì ai tỏ tình hay nói lời yêu chính thức nhưng về cơ bản đều xác định được cảm xúc dành cho nhau. Mỉm cười, tôi về nhà và trèo lên giường, tim vẫn chưa ngừng lại cảm giác phấn khích.
Lướt dạo facebook một vòng, tôi nhìn thấy em đăng ảnh hai đứa nắm tay trên story với dòng cap “người đặc biệt’’, tôi nở nụ cười. Không biết liệu tôi có thật sự đặc biệt với em như những gì tôi nghĩ hay không nữa.
Nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Linh trên facebook, tôi chúc lại em sau đó cất điện thoại đi ngủ. Có lẽ từ ngày mai, thế giới này sẽ lại đẹp hơn nhiều rồi.