Chuyện kỳ bý, huyền hoặc trong quá trình khai hoang từ thế kỷ 19 của gia tộc em.

Status
Not open for further replies.
chuyện hay quá. nhưng mà người và ma k ở dc bên nhau thì sao mà duy truỳ dc nòi giống PP. thế thì làm gì có mẹ truyền cho con dc nhỉ. mà ngày vẫn đi học dc bt nữa chứ.

Ở quê em thì vẫn lấy chồng bình thường .. chỉ có điều là người ta dám lấy không thôi

Gửi từ Nhà xác bằng vozFApp
 
Nay khai trương nên hơi nhiều việc, giờ vẫn chưa xong nhưng cũng tranh thủ viết,để anh em đợi lâu, thông cảm nhé. Với xin cảm ơn bác Bắc Cung Bá Ngọc đã donate ủng hộ mình 100k nhé, cảm ơn bác rất nhiều đã quan tâm và luôn theo dõi thớt. Xin chúc bác và gia đình nhiều sức khỏe và gặp nhiều may mắn nhé.
 
Số là em với đứa bạn xưa học y chung với nhau, nhưng năm 2 nó lại có bầu với bạn trai rồi phải ngưng học lại để cưới rồi đẻ. Lúc đầu em xuống thăm thì vợ chồng nó đang ở nhà mẹ chồng ở Quận Tân Phú á. Nhà nhỏ xíu à, hẻm nhỏ nữa, nó kể bên chồng coi thường nó lắm, mẹ chồng mắng chửi suốt. Rồi lúc sau nó quay ra kinh doanh onl, cũng trật duột lắm, sau lúc đi Thái Lan lấy hàng vs mỹ phẩm về bán không biết được ai mách ấy, nó mang về một con Kumathong. Ai chưa biết nghe đến nghĩ đáng sợ lắm nhưng lúc em thấy thì lại là một con búp bê dễ thương lắm, nhìn là muốn ôm ngay á. Sau đấy nó mới sinh nên nó bắt con trai gọi búp bê là chị, cho ăn ngủ như thường á. Lần đầu tiên em thấy cho nó ăn mà nỗi cả da gà luôn, kiểu bày một ly sữa, cắm ống hút vào, rồi làm một tô cơm dầm kiểu cho bé ăn rồi để lên ngay kumathong, em thề luôn, ly sữa đầy miệng mà 2 chị em quay đi nói chuyện vài câu quay lại là vơi gần nữa á, còn cơm dầm để lát là thiu, nó chỉ vào chén bảo cà rốt còn tươi là con bé không chịu ăn nè, rồi quay qua trách giống như trẻ con thật á, nỗi cả da gà. Mà từ khi thỉnh về nó làm ăn được lắm luôn, đầu năm 2020 nó ra mua luôn 2 căn nhà hẻm xe hơi kế nhau, một căn mở shop, một căn làm kho hàng, nhân viên đông kịt á. Nó kể mỗi lần má chồng mà đánh hay chửi nó là y như rằng hôm sau bả bệnh ly bì, nó với chồng cũng li dị rồi, nhân tiện có vozer nào quan tâm không? Bạn em 96, cao 1m68, cũng coi như giàu à, cao ráo, xinh xắn, có một đứa con trai coi như mua 1 được 2😂 Không thì em để cho ông chủ thớt à.
Em bạn này ông nào không biết thì dính vào chứ biết rồi thì vái cả nón mà chạy xa. Nuôi mấy cái thứ bùa ngãi này mà giàu có nhanh chẳng qua là trích phước ăn trước thôi. Một thời gian sau hết rồi nó quật lại cho thì lúc đó lại ước là hồi xưa đừng dính vào.
 
Chương 12:
Giữa đêm trường, Lê Nghĩa gặp nguy.

Dưới trăng rằm, Sáu Nhơn hóa quỷ.


Kể về chuyện cụ Lê Nghĩa, ông nhà vốn nghèo nhưng có truyền thống võ nghệ nhiều đời, từ nhỏ ông đã được cha luyện tập võ nghệ, côn pháp và các quyền thuật cổ. Kể rằng ngoài khi làm đồng án cụ Lê Nghĩa thường hay dùng dây thừng gai quấn vào cây to mà luyện tập đấm đá chặt móc nên tay chân ông cứng như sắt, đến mức một đấm có thể đứt cả vòng thừng, tay móc mạnh có thể lột cả mảng vỏ cây, thế thì thịt da nào chịu nỗi. Ông còn có sở trường ném dao, dao ông dùng là loại dao bầu vót nhọn mũi, mỗi khi tập ông đứng xa hàng chục mét mà ném dao vào thân chuối, dao cắm ngập đến tận chui. Sau khi lập gia đình, ông tạm đưa mẹ về ở nhà vợ một thời gian. Sau đấy cụ Hương Liêm thấy ông siêng năng và cũng có chí cầu tiến nên rất thương, tính đi tính lại ông cắt cho vợ chồng con rễ mảnh đất dựng nghiệp của mình tức miếng đất có ngôi miếu ven sông đã kể ở chương 6. Hai vợ chồng vui vẻ nhận lời và cùng khăn gói ra đấy cất nhà, làm lụng, sau thời gian đã có 2 người con trai, vẫn luôn hương khói cho ngôi miếu nhỏ. Tả qua chút, ngôi nhà hai vợ chồng ông ở khá đơn sơ, mái lợp lá dừa, vách dựng bằng các tấm gỗ mỏng dựa vào nhau nên không kín, các khe hở gió lùa vào mát rượi, nền thì móc đất sét bùn dưới ao lên nện lại nên không bằng phẳng mà gò lên từng cục nhỏ (kiểu nền này gọi là đất xương rồng tầm chục năm trước nhiều nhà nghèo ở xứ Bến Tre vẫn còn ạ, các bạn cứ tưởng tượng nó nỗi lên từng cục tròn tròn như kiểu tóc Phật tổ ấy). Từ nhà cụ ra đến mé sông là một khoảng đất hoang độ 100m, cây lá um tùm và ở giữa là ngôi miếu. Cuộc sống vốn bình yên là thế nhưng một đêm, sau khi đã cơm nước xong ông giục bà và các con lên giường ngủ sớm, không hiểu sao cả ngày nay mắt trái ông giật liên tục, trong mình trong mẩy cứ thấy bất an lắm tựa như sắp có chuyện gì xảy ra. Nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, đến giữa giờ hợi thì có biến. Số là trong nhà ông có nuôi 2 con chó mực tinh khôn lắm, đi rừng đi rẫy ông đều dẫn theo, gặp rắn rết hay thú dữ gì đều không sợ e sợ. Lúc ông đang nằm thiu thiu thì bỗng nghe cặp chó sủa dữ và phóng ra sau nhà về phía bờ sông, lúc đầu ông cũng không để tâm vì nghĩ chó sủa nhau hay sủa ma thôi, lát sau bỗng nghe một tiếng ẳng nhỏ rồi im bặt. Ông vội nhỏm dậy nhìn ra khe hở trên vách, đêm rằm tháng 8 nên trăng sáng vằng vặc, soi rõ phía mé sông có lố nhố độ hơn tá người đang từ thuyền bước lên, mình mặc đồ đen, tay cầm phảng dài, người đi đầu thân mặc bộ bà ba đen, đầu đội cái nón lá tơi, tay cầm trường côn, dưới chân là con chó mực đang nằm thôi thóp. Dáng hình người này vô cùng quen thuộc khiến cụ Nghĩa thảng thốt kêu lên: Sáu Nhơn.!
Người đến đúng là Sáu Nhơn, từ độ bị cụ Nghĩa đánh bại trên sông, làm hư chuyện tốt y đã nuôi mối huyết thù, đời y kể từ khi xuống núi làm cướp mọi chuyện đều hanh thông, cướp của giết người, đánh trả quan binh, thâu tóm địa bàn đều là chuyện nhỏ, lũ đàn em phục y võ nghệ xuất chúng, tài phép hơn người nên trung thành tuyệt đối. Nay đại thủ lĩnh của chúng lại bại dưới tay một tên nông dân vô danh tiểu tốt thì còn gì thể diện nữa, nên Sáu Nhơn quyết tâm phục thù, sau nhiều lần điều tra và biết cụ Nghĩa đã bỏ nhà về xứ Đại Điền y lập tức điểm ngay chục tên thuộc hạ thân tín, nai nịt khí giới gọn gàng đêm hôm tìm đến quyết phải phanh thây xẻ thịt cả nhà kẻ thù mới rữa hận được.
Về phần cụ Nghĩa biết là đã gặp đại nạn, mình một thân khinh công võ nghệ, để thoát khỏi bọn cướp không phải không được nhưng còn vợ và 2 con thì phải làm sao? Thời xưa đất rộng người thưa, nhà này cách nhà kia phải mấy mẫu đất, làm sao nhờ hàng xóm ứng cứu được. Còn đơn thân độc mã chống lại lũ hung đồ lang sói này thì khác nào lấy trứng chọi đá chứ? Giữa tình thế thập tử nhất sinh, cụ ứa nước mắt, ôm chặt vợ con vào lòng rồi mở cửa trước đẩy họ ra ngoài, dặn vợ đưa con chạy đi mình sẽ ở lại liều mạng cầm chân địch. Cụ bà lúc đầu khóc lóc dùng dằng mãi không chịu đi nhưng vì nghĩ đến hai con nhỏ nên cắn răng tay bồng tay kéo con chạy đi tìm người giúp. Ông chốt cửa, chạy vào rút cây côn lớn gác trên xà nhà, giắc thêm cây rựa dài vào lưng chuẩn bị nghênh địch.
Về băng cướp nghe trong nhà có động nên vội áp sát, nào ngờ nghe vút vút mấy tiếng, cổ họng 2 tên đi trước đã bị 2 con dao bầu cắm ngập lút cán, ngã ngược ra sau miệng trào bọt máu, giật giật mấy cái rồi xụi lơ. Cả bọn vội cảnh giác lui lại, Sáu Nhơn ra lệnh bao vây rồi ném lửa, căn nhà mái lá bắt lửa cháy bùng lên dữ dội. Ngay lúc ấy từ trong biển lửa một bóng hình cao lớn đạp tung vách xông ra, căn nhà sau lưng sụp đổ, ngọn lửa bùng lên. Trong khung cảnh bi tráng ấy, hình dáng kia đứng sừng sững như một vị chiến thần từ hồng hoang thượng cổ đã trở về. Băng cướp thấy cảnh đấy thì kinh hồn bạt vía, chưa kịp phản ứng gì người kia đã múa tít đại côn xông vào bọn cướp. Chỉ thấy trong tàn lửa, những đường côn quét ngang quật dọc, kẻ kia vỡ đầu, người nọ phọt óc, máu me vung vãi trên đất vô cùng kinh đảm. Băng cướp cũng không phải vừa, vội hò nhau vay chặt, giáo mác, đao kiếm cứ nhằm vào kẻ kia mà đâm chém. Ông Nghĩa dù lấy ít địch nhiều nhưng dựa vào một thân võ nghệ cộng với sức mạnh phi thường nên cũng tạm không rơi vào hạ phong, tay vừa quét ngang đại côn sang trái đánh bay hai người, chân đã đạp đất phóng mình sang phải, giơ trảo bấu vào yết hầu tên khác mà giật phăng, máu me tung tóe, thân pháp lanh lẹ, thoăn thoắt không ngừng. Lúc đấy bỗng ông nghe sau lưng đau nhói, ngoái lại thấy Sáu Nhơn tự lúc nào đã áp sát đâm một thanh đoản vào vai mình, ông vội nhoài người lộn ra trước thuận thế đá hồi một cước, Sáu Nhơn không né mà tung người nhảy lên cao, dùng toàn lực giáng xuống một đòn. Ông Nghĩa vội đưa ngang côn lên hòng chặn lại nhưng nghe rắc một tiếng, thanh côn trong tay gãy đôi, đại côn Sáu Nhơn giáng xuống đánh mạnh vào vai đau điếng, ông ngã lùi ra sau nhìn kẻ trước mặt mà lạnh người. Sáu Nhơn này quả là sức mạnh phi thường, một côn khi nãy đã bị mình cản lại phần nào mà lực vẫn mạnh như thế nếu chịu trực tiếp thì e là mạng này khó giữ. Ông rờ lại thì biết xương vai đã gãy nát, vũ khí đã mất, ông vội rút thanh rựa dài sau lưng quơ ngang phòng thủ rồi lui lại nhưng trước sau đều có địch, bọn cướp chỉ còn 6,7 tên lúc này đã đánh đến say máu, mắt đều đỏ lên, liên tục áp sát tấn công. Trong cơn hung hiểm thì từ bụi cây bỗng có tiếng gầm gừ rồi một con chó đen lớn nhảy ra, một tên cướp không kịp phản ứng đã bị nó đè xuống, hàm răng trắng nhởn cắn phập vào cuống họng mà nghiến, máu tuôn ra lênh láng trên đất. Thì ra khi Sáu Nhơn ra tay đánh chết con chó kia, con này biết nguy nên phóng tít vào bụi cây nhưng không bỏ chạy mà vẫn âm thầm quan sát chờ cơ hội rồi lao ra tấn công. Thấy bọn cướp đang hoang mang ông Liêm vội chớp thời cơ vùng dậy vung rựa dài chém mạnh vào đầu một tên đứng gần, lưỡi rựa đi rừng bén ngót lập tức chém bay một mảng cả đầu lẫn óc, tên này ngã ra chết tốt. Sau phút bất ngờ, Sáu Nhơn trấn tỉnh giơ côn giáng mạnh vào đầu con chó mực nhưng nó nhanh nhẹn nhảy ra, côn quá nhanh không kịp thu lại nên thành ra lại đánh vào đầu kẻ đang nằm trên đất, tên này cuống họng đã bị cắn đứt đang ngoắc ngoải nay lại ăn một côn của đầu lĩnh thì chết tốt. Thấy mình vô tình hạ sát đàn em, nhìn lại đám thuộc hạ thân tính đã chiến tử gần hết mà kẻ tử thù trước mặt vẫn còn chưa chịu chết, mắt Sáu Nhơn vằng đỏ, y gầm lên tức giận, bỗng lúc đấy y làm một việc khiến cả bọn sững sờ.
Sáu Nhơn chỉ dùng tay không mà bấu vào, xé toang lồng ngực kẻ đàn em đang nằm dưới đất, tay thọc sâu vào bứt ra trái tim còn đang nóng hổi, rĩ máu mà đưa lên miệng nhai ngấu nghiến. Sáu Nhơn mặt mày dính máu bê bết, hai mắt đỏ rực, miệng liên tục lẩm nhẩm những câu chú khó hiểu, không khí lúc này bỗng ngột ngạt, các luồng âm phong nỗi lên từng hồi, dưới ánh trăng mờ ảo, Sáu Nhơn bây giờ một thân hắc khí, mái tóc xõa tung, máu me ròng ròng nhìn như ác quỷ, vô cùng đáng sợ. Lũ đàn em nhận ra có chuyện chẳng lành, sau bao nhiêu năm cùng lăn lộn chúng đều biết thủ lĩnh ngoài võ nghệ siêu quần thì cũng tinh thông rất nhiều tà thuật như bùa Chà, bùa quỷ và đặc biệt là Thiên Linh Cái. Những phép thuật này vô cùng man rợ, tàn ác, phàm khi thi pháp thì hung hiểm vô cùng, nên cả bọn tức tốc vứt hết vũ khí mà chạy tứ tán hòng tìm đường sống kẻo bị tàn sát. Ông Nghĩa nhìn kẻ thù trước mắt cũng cảm giác được mối hiểm nguy, nhắm khó lòng đánh được nên cũng vội xoay người, nhắm hướng bờ sông chạy vội hòng thoát thân. Nào hay trong đám lá trước mặt từ lúc nào đã xuất hiện một cái đầu to oạch, đỏ lựng, đang ngoác miệng để lộ ra 4 cái răng nanh trắng hếu nhìn ông mà cười sằng sặc:
_Á há há há..... há..há há.....
...Còn tiếp...
Ra rồi, rốt cuộc cũng ra rồi :) Chương này Sáu Nhơn trổ bùa mạnh thế này cụ Nghĩa phàm nhân đánh đấm kiểu gì? Hóng chương sau cô Phấn xuất hiện chớ không thì ngỗm cả nút.
 
https://nongnghiep.vn/chuyen-bat-ma-ca-rong-thach-thuc-nhieu-the-he-thay-mo-d150973.html

Chuyện bắt ma cà rồng: Thách thức nhiều thế hệ thầy mo​

Chuyện ma cà rồng phong phú, ly kỳ và biến ảo ở mỗi địa phương, gây nên nỗi sợ kinh hoàng của nhiều thế hệ./ Tái thế hồn mo


Chuyện bắt ma cà rồng: Tái thế hồn mo

Nơi nào cuộc sống càng khó khăn và tăm tối thì ma cà rồng xuất hiện càng nhiều để hút máu người sống và cả người chết.
Bắt được một con ma cà rồng thì khó khăn vô cùng, nhiều thầy mo cao tay dùng mọi phép thuật cũng không bắt được. Bởi thế, ma cà rồng ẩn hiện trong tâm thức người dân và tồn tại cho tới tận ngày nay…

Đụng phải ma cà rồng​

Nhớ những năm tháng dạy học ở vùng cao tôi thức thâu đêm xem cúng và nghe người dân kể chuyện ma cà rồng. Đêm ở trên núi hoang vắng đến rợn người, khoảng chín giờ tối thì mọi gia đình đã tắt đèn đi ngủ.
Ngồi bên bếp lửa cháy bập bùng khi mờ khi tỏ, nhất là mùa đông gió lạnh mang hơi sương từ ngoài lọt qua kẽ liếp lùa vào nhà càng khiến câu chuyện hãi hùng hơn.
Tôi còn nhớ ông thầy mo Lò Văn Đanh sau khi kể chuyện ma cà rồng rồi khum hai bàn tay lên đầu hất hàm ra ngoài cửa sổ có hai con đom đóm xanh lè to bằng nắm tay trẻ em bay lập lòe.
Ông bảo: Ma cà rồng đấy, chắc nó vừa đứng dưới gầm sàn rình hút máu người bị chó cắn dữ quá nên nó dạt ra ngoài bờ ao kia. Hai tinh mắt của nó xanh lè đang ở trên trán, nó đang nhìn vào ngôi nhà này…
Nói xong ông rút khúc củi đang cháy dở khua loạn xạ rồi nhô đầu ra cửa sổ vừa khua khúc củi thành vòng tròn lửa, miệng thét lớn: "Tai ha! Tai ha!" (chết đi)… khiến mọi người sợ xanh mắt ngồi rúm lại với nhau.
18-59-53_h4

Ma cà rồng thè lưỡi đỏ lòm hơn cả lưỡi ông đang thè ra đây
Theo lời kể của thầy mo và mọi người, ma cà rồng thường hiện hình trong những phụ nữ xinh đẹp, họ cũng lấy chồng sinh con làm ruộng nương như mọi người trong thôn bản không khác gì những phụ nữ bình thường khác.
Tuy nhiên, nếu là ma cà rồng thì trên đầu chỗ nằm của họ giấu một mẩu xương người ngâm trong ống nước vo gạo.
Đêm khuya ma cà rồng mới đi ăn, nơi chúng đến là những gia đình có người ốm sắp chết, những phụ nữ mới sinh, những đứa trẻ con xinh đẹp, hoặc những chỗ người dân vừa mổ gia súc, chúng đến để la liếm hút máu còn đọng lại trên mặt đất và các ngọn cỏ.
Người Khơ Mú Nghĩa Sơn (huyện Văn Chấn, Yên Bái) mấy chục năm trước đây bị coi là dân tộc hạ đẳng, thanh niên trai tráng bị các quan tạo dưới cánh đồng Mường Lò bắt xuống canh quan tài không cho ma cà rồng tới hút máu khi trong nhà của họ có người chết.
Họ để người chết mấy ngày làm ma, nước rỉ qua kẽ quan tài rơi xuống đầu những người đứng canh phía dưới.
Lúc người phụ nữ “hóa” thành ma cà rồng cầm vào tay ai thì người đó sau vài ngày trở nên xanh xao vàng vọt, người khô đét lại rồi chết.
Ông Lò Văn Biến (nghệ nhân sưu tầm, biên dịch chữ Thái cổ, ở TX. Nghĩa Lộ) kể: Hồi trẻ tôi đã vài lần đụng ma cà rồng trên đường đi. Khi thì nó hóa thành con lợn, khi lại hóa thành con trâu lao rầm rầm vào bụi rậm hay lội ùm ùm dưới ao. Khiếp! Lúc ấy mình chỉ có cách chạy thục mạng không để nó tóm được tay mình.
Thầy mo Lò Văn Phong đứng lên lấy một chiếc áo vắt bên cạnh bàn thờ giơ lên cho tôi xem: Đây là áo của cô gái 13 tuổi ở trên xã Nghĩa Phúc sau khi tôi cúng cho cô bé này khỏi bệnh, người nhà của cô bé mới mang áo gửi lại nhà tôi để mình giữ hộ. Giống như chuyện giữ vía, khi nào cô ấy chết thì đến đây lấy lại chiếc áo này mang về để người chết mang theo.
18-59-53_h1

Thầy mo Lò Văn Phong chỉ những bộ quần áo của người bệnh mà ông cúng khỏi gửi tại nhà ông
Tôi hỏi ông có bao nhiêu người mà ông đã cúng khỏi bệnh gửi lại quần áo ở gia đình ông?
Ông chỉ vào mấy bao tải đặt phía sau bàn thờ: Úi, không nhớ hết đâu, vài chục hay cả trăm cái đấy, đủ loại quần áo của người già, trẻ em và các dân tộc Thái, Mường, Dao, Mông… Mình phải giữ cho họ, khi nào họ chết thì tới đây tìm lại, nếu không thấy thì họ bắt đền mình đấy, không được để mất cái nào đâu.
18-59-53_h2

Ông Phong giơ chiếc áo của cô bé 13 tuổi ông vừa cúng khỏi gửi lại
"Mỗi năm tôi cho vào một chiếc bao tải để phía sau bàn thờ, nếu phải chuyển nhà thì cũng phải mang số quần áo đó đi. Đó là cái vía họ nhờ mình giữ hộ để ma tà không quấy nhiễu, làm họ ốm đau", thầy mo kể tiếp.

Thực và hư​

Trở lại câu chuyện bắt ma cà rồng, thầy mo Lò Văn Phong trầm ngâm một lúc quay sang nghệ nhân Lò Văn Biến: Nói thật với ông Biến và nhà báo nhé, suốt mấy chục năm đi cúng tôi bắt được rất nhiều ma, từ Phi Nọi đến Phi Luông, Phi Bá, Phi Nà… (ma lớn, ma bé, ma rừng, ma ruộng) tôi đều bắt được nhưng Phi Phông (ma cà rồng) thì chịu không thể nào bắt nổi.
18-59-53_h5

Chiếc áo ông chỉ mặc khi cúng Phi Luông (ma to)
Tôi hỏi ông mo Phong: Đã khi nào ông nhìn thấy ma cà rồng chưa? Ông khoát tay: Nhìn thấy chứ, ở cánh đồng Mường Lò này khối ma cà rồng. Mình biết là ma cà rồng đấy, nhưng không dám nói ra, vì mình không bắt được thì im lặng thôi. Nếu nói ra gây mất đoàn kết, sinh thù oán cho họ hàng, con cháu.
Đã bao giờ ông nhìn thấy ông mo bắt được ma cà rồng chưa? Ông Phong bất chợt trở lên hào hứng quay sang phía nghệ nhân Lò Văn Biến: Năm ấy là năm nào nhỉ, khi tôi và ông mới chín mười tuổi thôi, ông mo bản tôi đào một cái hố sâu đến đầu gối, xung quanh đóng cọc, rào bằng chỉ trắng như kết mạng nhện. Nơi đây để nhốt con ma cà rồng sau khi bắt được nó.
Hóa ra ma cà rồng chỉ xuất hiện khi cuộc sống đói kém ở cái thời mông muội xa xưa còn rất nhiều khó khăn và người dân ít hiểu biết.
Còn bây giờ ma cà rồng ít xuất hiện, nó chỉ còn là những câu chuyện truyền lại trong dân gian với rất nhiều điều kỳ bí đến nỗi không ít ông mo có nhiều phép thuật cũng bó tay.
Đêm ấy ông mo làm cúng ở nhà mình xong mới gọi quan tạo trong thôn bản tới cùng đến nhà con ma cà rồng kia. Khi tới nơi con ma cà rồng bật dậy, nó đốt một ngọn đèn sáng choang ở trên xà nhà. Ngọn đèn sáng đến nỗi lóa hết cả mắt không nhận ra ai với ai. Đó là con ma cà rồng muốn trốn thoát khỏi bàn tay của ông mo kia.
Ông mo mới phẩy tay ra lệnh cho Quân cả tạo han hóa thành con bướm lớn bay vào làm tắt ngọn đèn đang cháy. Con ma cà rồng mới thắp trên đầu hai ngọn đèn xanh lét rồi thè chiếc lưỡi đỏ lòm ra để uy hiếp thầy mo và quan tạo. Thầy mo vừa hoa hoa bó hương bắt quyết, tung ra các phép thuật dụi tắt hai ngọn đèn trên đầu con ma cà rồng, khi đó nó mới chịu ngồi xuống.
Thầy mo lôi chiếc bem trên đầu giường chỗ nằm của nó xuống mở tung ra thu hết số tiền bạc, vòng tay, vòng cổ, xà tích… rồi dẫn nó ra nhốt ở hố đất đã đóng cọc rào bằng chỉ trắng.
Tại đây ông mo dùng các phép thuật đuổi con ma cà rồng ra khỏi người phụ nữ cho đến khi người ấy gục xuống mới mang về nhà. Sau hôm đó người phụ nữ kia mới trở lại bình thường không đi làm hại những người trong thôn bản…

18-59-53_h6

Thầy mo (mặc áo đỏ) trong một lần cúng ma ngoài đồng
Trên đường trở về, một lần nữa tôi hỏi ông Lò Văn Biến thực hư câu chuyện ma cà rồng, ông Biến khẳng định: Có ma cà rồng thật đấy, chứ không phải nói chơi đâu. Ngày trước đói kém ma cà rồng đi ăn nhiều, bây giờ no đủ rồi ma cà rồng không mấy khi xuất hiện hại người như xưa nữa.

//////////
tịch thu tiền bạc của con ma xong k thấy trả lại nhỉ @@.
 
Trước mình đọc truyện hồi ký của người dân Cam kể thời Polpot đói kém quá có người ban đêm lén đâm mông con bò để hút máu.
 
"Thấy bọn cướp đang hoang mang ông Liêm vội chớp thời cơ vùng dậy vung rựa dài chém mạnh vào đầu một tên đứng gần, lưỡi rựa đi rừng bén ngót lập tức chém bay một mảng cả đầu lẫn óc, tên này ngã ra chết tốt."

Chắc thớt type nhanh nên sơ suất, đoạn này là ông Nghĩa chứ?
 
Ở quê em thì vẫn lấy chồng bình thường .. chỉ có điều là người ta dám lấy không thôi

Gửi từ Nhà xác bằng vozFApp
"Quái vật có thật, ma cũng có thật. Chúng sống chính bên trong con người chúng ta. Và đôi lúc, chúng thắng."
Tôi chả biết thế lực siêu nhiên các kiểu đáng sợ đến thế nào, nhưng đọc các vụ giết người, tra tấn, bắt nhốt hành hạ hấp diêm các kiểu, về độ tệ hại thì chỉ có thật và cực điểm. Ma mãnh, quái vật gì giết hay hành người chưa biết, nhưng ma với quái vật trong người thì quá nhiều rồi.
https://anninhthudo.vn/dau-long-nhung-vu-tham-an-do-ke-u-me-tin-nguong-gay-ra-post407400.antd
 
"Thấy bọn cướp đang hoang mang ông Liêm vội chớp thời cơ vùng dậy vung rựa dài chém mạnh vào đầu một tên đứng gần, lưỡi rựa đi rừng bén ngót lập tức chém bay một mảng cả đầu lẫn óc, tên này ngã ra chết tốt."

Chắc thớt type nhanh nên sơ suất, đoạn này là ông Nghĩa chứ?
Ôi, sơ xuất quá, mình đã chỉnh sửa, cám ơn bạn nhé.
 
Sau khi bắt đầu đồng khởi mấy chén liền ai cũng bắt đầu ngà ngà say, chúng tôi bắt đầu câu chuyện:
-D:( Vừa nói vừa liếc mắt sang phía tôi) Thế nào ,lâu không gặp nàng ,chắc cũng được việc chứ hả ?
-Tôi : Cũng bình thường như mọi khi
-T: Hôm nay về sớm thế , mọi lần thấy chúng mày ngồi nói chuyện đến gần sáng mới về cơ mà ?
-G: Đúng đấy, mọi lần bọn tao phải nuôi muỗi đợi mày đến sáng.
Tôi: (Vừa cầm chén lên ) Thôi đồng khởi cái nữa rồi tao kể cho. Uống xong chén rượu, Tôi từ từ kể hết mấy chuyện xảy ra cho 3 người họ nghe .
-D : Cầm tay mà cũng không cho cầm á. Đâu đưa tay mày ra tao xem nào có bị chai quá không hả ?
-Tôi: Vừa giơ tay trái lên vừa nói : mày sờ xem, tay mềm như da em bé đây này.
-D : mặt D biến sắc khi thấy tay của tôi và hạ giọng nói: Không ổn rồi
  • Tôi +G+T : đồng thanh : Có gì mà không ổn
  • D : chúng mày thấy trên tay thằng H ( tôi ) có gì không ?
-G: ôi dào, mày làm như bọn tao là dân ở đâu đến không biết cái "chỉ buộc tay " này à .rồi cả lũ cười theo (kkkkk)
-D:Tỏ ra bí hiểm: Đấy mới là vấn đề . Buộc chỉ tay này là để chống tà ma và chỉ có ma mới sợ
-T: Thế chẳng lẽ em V là ma sao .haha
-G: mày chỉ được cái chém gió là giỏi thôi D ạ
-Tôi : Thôi uống tiếp nào. Bớt đùa đi mấy cha
-D: Tỏ vẻ mặt rất nghiêm túc nói nhỏ: chuyện này không đùa được đâu. Tao nghi em V là Phí Phông rồi.
Cả đám lạng im một lúc. Trong lúc đo tôi bắt đầu suy nghĩ. Bố D là thấy cúng giỏi ,mà nhà D ,mỗi D là con trai nên bố D sẽ truyền nghề lại cho D . Vậy thì D phải hiểu rất rõ mấy chuyện này. Tôi cũng đã từng nghe những câu chuyện về PP nhưng vẫn chưa gặp bao giờ nên cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Hôm nay nghe thằng D nói mà ớn lạnh cả sống lưng. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ bao lâu này mình bên canh PP mà mình không hề hay biết. Trong lúc đang tập trung suy nghĩ, thằng D nói tiếp
-D : chúng mày có thấy kì lạ không, em V xinh đẹp như thế mà trai bản đó không ai ngó ngàng . Nếu trong bản mình có một em xinh gái thế chúng mày có để yên cho trai bản khác đến tán như vậy không?
-G,T: ờ nhỉ. Lạ quá ta
-D: H, mày có thấy ban đêm em V xinh đẹp hơn lúc đến trường không?
Tôi lại bắt đầu nghĩ lại : Đúng là nàng càng về khuya càng trở nên xinh đẹp lạ thường, đôi mắt nàng càng to và sáng như đôi mắt con mèo trong đêm tối. 2 gò má nàng hồng hào như được bôi phấn. Cơ thể nàng toả ra một mùi hương hết sức quyễn rũ . Nhưng thời đấy làm gì có mĩ phẩm . Tại sao ban đêm nàng lại có thể đẹp đến lạ thường như vậy. Chẳng lẽ nàng là PP. Chưa dứt hết các suy nghĩ trong đầu , thằng D tiếp tục nói làm tôi chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man
-D: Lúc đi lên chỗ nàng về mày có thấy hay có con chó đen đi theo ,gần đến chỗ có nước thì con chó đó mất tích không?
Nghe đến đây tôi bắt đầu nổi da gà kinh ngạc. Tại sao D lại biết hết những sự việc đó như thể tôi đã kể cho hắn nghe vậy? Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng vì những câu hỏi,người thì run run vì sợ hãi.Thằng D thấy tôi im lạng lâu nên hỏi to. " Có hay không " ? Tôi gật đầu nhẹ và lắng nghe D nói : " Vậy thì em V chắc chắn là PP rồi. Trai bản không ai ngó ngàng đến em V vì họ đã biết chắc em là PP. Và PP khi về đêm thường sẽ trở nên xinh đẹp lạ thường. Nếu nàng đã yêu ai thì đêm về sẽ bám theo để ngủ cùng. V đã hoá thành chó theo chân mày đến nhà ,nhưng khi đến gần khu vực có nước v sợ mày té nước vào làm hiện nguyên hình nên lại biến mất. Chỉ tay này đã được làm phép ,ma thấy là khó chịu chứ đừng nói là chạm vào thì cả người sẽ nóng như lửa thiêu. Nghe D nói đến đây ,lí trí của tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục. Tôi sợ hãi đến mức không cầm chắc được cái chén , cái chén rơi xuống làm tất cả mọi người giật mình và cang thêm phần sợ hãi. Mọi người ai nẫy đều im lặng. D vẫn bình thản nói "Thôi , làm chén lấy lại tinh thần nào " tôi và T,G sợ quá nốc luôn mấy chén. Đến lúc hơi say, chúng tôi trở nên dũng cảm và bớt sợ hơn và tiếp tục câu chuyện:
-Tôi : Nếu mày nói em V là PP, vậy có cách nào kiểm chứng không?
-D : Có 2 cách. Cách thứ nhất là mày lên chơi ,dụ em V biến thành chó theo mày đến vùng có ruộng rồi tạt nước vào con chó đó. Nhưng cứ đến gần ruộng là em nó đã tránh trước rồi nên không được.
-Tôi: thế còn cách thứ 2
D: Cách này rễ, nhưng rất nguy hiểm ,nếu để em nó phát hiện ra mình thử em nó thì có thể liên quan đến tính mạng . Mày có giám thử không ?
-Tôi: Vì tôi cũng đã say nên vỗ ngực nói to : Tao sợ *éo gì mà không dám.! Mày cứ nói đi
-T: Được , Có chí khí
-D: Ta sẽ bắt con cá về nướng lên, nhưng chỉ nướng sơ qua cho nó vừa thơm vừa tanh. Sau đó bỏ vào túi quần, rồi đến gặp em nó. Nếu em nó liên tục hắt xì hơi và nuốt nước bọt thì em là PP chắc luôn.
Tôi: Rồi , 5 ngày sau chúng ta sẽ thử
Tôi nói xong rồi cả đám ngồi uống mấy chén ai cũng say nên cả đám ngủ lại nhà D đến trưa hôm sau mới dậy về nhà.
-----------------------------------
Trong mấy ngày đó tôi vô cùng phân vân. Liệu có thể thư xem nàng có là PP ,hay tất cả chỉ là sự trùng hợp. Và nếu nàng là pp thật thì lấy nhau có làm sao. Sau đó tôi lại nghĩ chẳng lẽ mình sẽ lấy một người chuyên đi hại người khác làm vợ sao ? Tôi không muốn tin vào những điều đó. Nhưng tôi cũng muốn chứng minh nàng không phải là PP , tôi muốn thấy những điều D nói không hề xảy ra. Nhưng tôi cũng sợ hãi ,tôi sợ tôi sẽ phải chấp nhận một sự thật đó, ...
Cuối cùng ngày thứ 5 mà tôi hẹn mấy thằng đã đến. Tuy sợ hãi và không muốn tiến hành kế hoặc nhưng vì lòng kiêu hãnh của một thằng con trai ,tôi đã gom hết lòng can đảm để làm việc mà mình không hề muốn thấy kết quả. Chúng tôi tụ tập ở nhà thằng D từ sớm để chuẩn bị dụng cụ và làm vài chén cho đỡ sợ. T,G hơi chần chừ, còn D thì rất bình tĩnh nói " mày cứ làm như tao dặn ,bọn tao sẽ đi ở dưới sàn hỗ trợ mày. Tao là thầy cúng tương lai thì sợ gì mấy con PP này. Được D khích nên mấy thằng T,G bớt sợ và cả nhóm chuẩn bị và lên đường. Lúc đó tầm 9h tối .
------------------------------------
Trên đường đi lên nhà nàng chúng tôi được D dặn là không được nhắc đến việc mà chúng tôi sắp làm để tránh bị lộ. Mất một khoảng thời gian đi bộ ,lượng men trong người tôi bắt đầu bị đào thải qua mồ hồi gần hết, tôi đã tỉnh nhẹ nên hơi sợ. Trước mắt chúng tôi là ngõ vào nhà nàng. Tôi hơi chần chừ thì được D khích lệ ,D nói " bọn tao ở dưới sàn yểm trợ ,mày không phải lo ". Sau đó Cầm lấy tay tôi ,D tháo chỉ buộc tay của tôi ra vì chỉ buộc tay sẽ làm pp không dám bộc lộ bản chất khiến kế hoặch đổ bể. Mấy thằng núp ngay dưới sàn nhà yểm trợ. Tôi lên ,xin phép bố mẹ nàng như bình thường sau đó gọi nàng ra ngồi bên nhà bếp tâm sự. Ngồi được một lúc tôi tôi thấy sắc mặt em thay đổi rõ rệt từ hồng hào chuyển thành đỏ bừng như người say rượu, sau đó em bắt đầu hắt xì hơi những cú đầu tiên khiên tôi bắt đầu run sợ ,nhưng nhớ đến lời D dặn, tuyệt đối phải giữ bình tĩnh không để nàng biết mình đang sợ . Nàng cũng đang dấu những biểu hiện khác thường của mình trước mắt tôi nên cũng chẳng để ý được rằng cả người tôi đang run lên vì sợ nàng.Ngồi lâu thêm tí nữa mức độ hắt xì hơi tăng lên, nàng liên tục nuốt nước bọt như thể một người nhịn đói cả tháng trời nhìn thấy thức ăn. Tôi cảm thấy kinh hãi vô cùng nhưng vẫn cố gắng kìm nén hơi thở gấp vì tim tôi đang đập mạnh. Tôi không còn giữ được bình tĩnh nên hỏi nàng " Hôm nay có vẻ như em không được khoẻ " .Nàng quay mặt về phía tôi ,đôi mắt tràn đầy sát khi như thể muốn nuốt tươi tôi, sau đó nói với giọng cáu gắt " hôm nay em mệt lắm ,anh đi về đi " .Tim tôi càng lúc càng đập mạnh ,tôi không nói được gì chỉ gật đầu cái rồi đi về.Nàng không để ý lắm đến việc tôi đang đi về mà anh mắt đang nhìn về phía xa, tôi không giám hỏi lại vì đang quá khiếp sợ. Tôi bước xuống cầu thang đưa ra ám hiệu cho mấy thằng bạn rút lui. Ra đến đầu ngó thằng D nói " Giờ chúng ta phải chạy nhanh ra khỏi bản này ngay "
-------------------------
Khi chạy qua hết bản ,chính là nơi hoang vu mà tôi kể trên. thằng D mới hỏi tôi " mày vứt con cá nướng đấy rồi chứ" Tôi ngạc nhiên hỏi lại " m bảo tôi vứt lúc nào?. D tiếp " thôi k xong rồi , Pp sẽ lần theo mùi cá đến đây và phát hiện ra chúng ta chọc nàng " D vừa rứt câu thì trên mấy cây to có tiếng xoạc xoạc như kiểu có đá rơi xuyên qua tán cây nhưng lai không thấy gì rới xuống đất. Chúng tôi bắt đầu hoảng loạn ,tôi thò tay móc con cá trong túi vứt ra, thằng D đọc mấy câu "bùa " rồi kêu chúng tôi chạy. Chúng tôi bắt đâu chạy tức tốc xuống núi ,đằng sau vẫn nghe như tiếng từng cây đổ ầm xuống ,rồi thi thoảng lại vang lên tiếng mèo tức giận kêu thét lên. Chúng tôi chạy như không biết mệt tức tốc về đến bản tôi và bắt đầu đi từ từ . D bảo giờ nàng đã biết tôi biết nàng là PP, nàng sẽ không tha cho tôi. Tôi phải về làm ngay lễ Sheen ngay nếu không sẽ bị PP tấn công và nguy hiểm đến mạng
---------------------------------
SHEEN là lễ trừ ma của người thái, tùy theo loại ma ,và mức độ mạnh của loại ma mà có nhiều nghi thức diễn ra có thể là trừ ma ,hoặc có thể là giải hoà với ma nếu ma quá mạnh.Hoặc có thể là buổi dâng lễ vật lên Ma ,dể ma không quẫy nhiễu đời sống con người.
------------------------------------
Tối hôm đó 4 thằng ai về nhà nẫy ngủ .Có lẽ vì chạy quá mệt nên mới chui vào giường được tí tôi đã chìm vào giấc ngủ. Đang ngủ được một lúc thì tôi cảm thấy cái gì đó lạnh ngắt chạm vào người tôi khiến tôi tỉnh giấc nhưng tôi lại không thể nào mở mắt được, toàn thân như đang bị vật gì đó đè nén xuống ,cổ họng khó thở ,tôi cố hét lên nhưng chảng phát ra âm thanh nào mặc kệ khuân miệng tôi đã mở hết mức. Có lúc tôi lại cảm thấy như bay lên khỏi chiếc giường...Chắc chắn là nàng .....,lúc về thằng D đã cảnh báo mình phải đặt bùa chống pp ngay kẻo nàng tìm đến để tấn công. Có lẽ nàng quá tức giận trước hành động "xúc phạm" mà tôi vừa làm.Tôi đã đánh thức phần ma đang được che dấu bao lâu nay của nàng. Khi phần ma này trỗi dậy trong pp sẽ không còn chỗ cho tình cảm ,nàng sẽ giết tất cả những ai làm nàng tức giận. Tôi cảm thấy nàng đang hút lấy từ tôi một thứ gì đó mà tôi không thể định hình được nó. Tôi chống cự nhưng vô nghĩa sau đó dần thả lỏng cơ thể vì mệt mỏi như thể chấp nhật đầu hàng , lúc này tai tôi vẫn nghe tiếng gáy bố tôi đang ngủ say bên zan nhà đối diện, tôi muốn hét lên " bố mẹ ơi cứu con " nhưng không ai nghe thấy. Đang lúc cơn hoảng sợ bao chùm và tuyệt vọng ,thì bất chợt có tiếng con mèo kêu gầm dữ dội làm bố mẹ tôi tỉnh giấc ,bố tôi thấy bất thường liền lấy đèn pin soi về phía tôi như thấy bóng đen đang nằm đè lên người tôi ,ông biết điều gì đang xảy ra vội lao ra bật công tác điện. Đèn sáng ,bóng đen biết mất trong tíc tắc, tôi nằm bất động trên giường,.Bố tôi chạy ra cầm con dao chuôi được làm bằng đồng để lên trên giường, ngay cạnh đầu tôi.Sau đó ông đi mời thầy về để làm lễ Sheen ngay trong đêm. Các thanh niên hàng xóm chung tay mổ lợn và chuẩn bị các lễ vật để làm lễ, đến gần sang cũng đã xong. Thầy làm Sheen cho tôi được một hồi lâu sau tôi mới tỉnh. Tôi thức dậy nhìn mọi thứ xung quanh,tôi như được hồi sinh từ cõi chết trở về. Ôi. Chú mèo , chính chú mèo tôi yêu quý đã cứu tôi. (Chú mèo rất thân với tôi. Lần nào tôi đi chơi về ngủ ,chú cũng đã ủ ấm sẵn cái giường đợi tôi. Hôm đó chắc chú cũng đi tìm bạn đời nên đã về muộn. Nếu chú về muộn tí thôi là tôi xong rồi. Mèo là loài động vật rất tinh mắt và chúng có thể thấy ma .)
Thầy làm lễ Sheen xong , buộc chỉ vào cổ tôi và nói " Súyt nữa chúng ta không kịp rồi ,cũng may. Con PP đó đã hút gần hết sinh khí của câụ. Bây giờ cậu có thể yên tâm, tôi đã làm phép chỉ cần ả ta đến gần cậu 1 bước là ả sẽ nóng như lửa thiêu,đau đớn đến không chịu được.Cậu hãy ít đi chơi đêm vì giờ cậu đang yếu. Bố mẹ tôi cũng cấm tuyệt tôi không được đi đâu chơi và phải quên hết những gì thuộc về nàng.
-----------
Tuy sợ nàng nhưng tôi vẫn muốn gặp nàng ,nhớ lại hình ảnh của nàng lúc còn là con người bình thường. Tôi thiết nghĩ một người bình thường khi tức giận cũng có thể làm ra những chuyện mà bản thân họ không kiểm soát được, huống chi là ma, nên tôi không trách nàng. Tôi muốn gặp nàng lần cuối để từ biệt nàng. Một phần vì tôi vẫn còn nhớ nàng, một phần tôi thấy tự tin khi đeo trên cổ lá bùa của thầy cúng nên tôi quyết định lên gặp nàng.
-----------
Đến nhà nàng tôi bước lên cầu thang, nhìn qua thấy nàng đã ngôi bên bếp lửa đợi săn, tôi hơi giật mình và có chút lo lắng thì nàng lên tiếng :
-Nàng :" Tại sao anh lại lên đây"
-Tôi :"a nhớ em. a muốn gặp em lần cuối" .Tôi nhìn kĩ vào mặt em, em đang khóc ,những giọt nước mắt lăn dài trên gò má ; em không lấy tay lau vì sợ tôi biết em đang khóc. Tôi muốn đến bên em, ôm lấy em ,lau những giọt nước mắt đó nhưng tôi không thể đến gần em thêm được nữa. Chỉ cần bước thêm bước nữa là tôi sẽ làm em đau.
-Tôi: "em có còn muốn giết anh nữa không"
-Nàng: "Em cũng không biết nữa, em không hiểu sao mình lại làm như vậy, tại sao em lại không phải là người bình thường như bao cô gái khác, tại sao ông trời lại cho chúng ta gặp nhau rồi yêu nhau và giờ lại bắt chúng ta phải xa nhau. Tại sao ,tại sao, tại sao..." Vừa nói em vừa nức nở khóc. Thấy em như vậy tim tôi đau thắt lại.Tôi lấy tay giật đứt đây chỉ buộc cổ vứt xuống gầm sàn chạy vào ôm lấy nàng. "Anh sẽ không từ bỏ em, anh sẽ bất chấp tất cả đến với em " .Nàng đẩy tôi ra "Em xin anh hãy quên em đi,Người và ma không thể bên nhau, như vậy là trái với ý trời, anh hãy tìm một người vợ tốt để bố mẹ anh không phiền lòng. Chúng ta đã hết duyên rồi. Đừng bao giờ quay về đây nữa, em không muốn lại làm hại chính người em yeu thương nhất". Nàng nói rứt câu thì cơn gió to từ đâu bay đến khiến tôi nhắm mắt lại, khi gió tắt tôi mở mắt ra thì đã thấy mình đứng giữa đường về nhà.Từ trên cao có tiếng vọng xuống " Đừng bao giơ đến tìm em nữa, Vĩnh biệt anh " . Tất cả những gì xảy ra với tôi trong thời gian vừa qua nó giống như một giấc mơ vậy. Cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì đó. Tôi hiểu được rằng nàng đã chọn con đường để tốt hơn cho cả hai. Tất cả như đã được ông trời viết sẵn kịnh bản và chúng tôi là nhân vật trong đó , không thể diễn khác đi.
-----------
Sau lần gặp cuối cùng đó, Tôi lên trên thành phố Sơn La học cấp 3 , Tôi dồn hết tâm trí vào việc học nên trái tim đã bình tâm trở lại. Thi thoảng về thăm nhà nhìn thấy chiếc khăn piêu mà nàng tặng tôi hồi đó ,tôi lại thấy nhớ nàng Nhưng càng trưởng thành tôi cũng hiểu ra rằng : " Những thứ không thuộc về mình ,mình càng muốn nắm giữ sẽ càng làm bản thân mình đau khô" . Nên tôi coi tất cả như một kỉ niệm đáng nhớ mà thôi.

Gửi từ Nhà xác bằng vozFApp
Truyện này làm tôi nhớ đến succubus và incubus
Succubus thì đi hút trung tình đàn ông lúc đêm, còn incubus thì lấy trung tình đó nhét vào phụ nữ, một cách để lấp liếm hấp diêm và ngoại tình dẫn đến mang thai ngoài ý muốn.
Châu Âu thời đêm trường trung cổ cũng có một đoạn thời gian thảm sát "phù thủy". Những người phụ nữ bị đổ cho là phù thủy thì mười phần chết đến 9.99 phần, vì đã bị "đấu tố" thì kiểu gì cũng bị đem ra treo cổ hay hỏa thiêu.
Căn bản là việc đổ tội cho một hai cá nhân, mà thường là phụ nữ, cho rằng họ là một thế lực siêu nhiên đen tối, đã là trò lừa tôn giáo tín ngưỡng từ thủa xa xưa nhất của loài người.
Một cách để nắm giữ quyền lực của đám đang sai khiến lũ dân đen ngu ngốc qua công cụ thánh thần và mê tín. Mùa màng thất bát, thiên tai, dịch bệnh, hãy đổ cho một vài mụ phù thủy, một vài con ma cà rồng, chứ không phải do sự mê muội và ngu dốt của chính đám người đó, cũng như phân hóa giàu nghèo hay đảm bảo quyền lực địa vị của đám thầy tu, giáo hoàng, hay ở câu "truyện" trên là của đám thầy cúng, thầy bùa.
Thật hài hước là dù ở giai đoạn nào, con người vẫn bị lừa bởi những truyện như thế, vẫn đem vài cá nhân ra làm "vật tế thần", vật hy sinh, mà ở đây là những người phụ nữ bị đổ cho là phù thủy, là ma cà rồng.
Có lẽ cũng đầy người hiểu đấy, nhưng đổ thừa và có đứa hi sinh vẫn tốt hơn là tự thân vận động, hay tự động não để suy nghĩ xem tại sao không có lý giải nào hợp lý hơn, hay đi điều tra, tìm hiểu mất công mất sức.
Dịch bệnh chết bao nhiêu người, chắc tại phù thủy cả.
Nhà nghèo, bị bệnh, ma cà rồng hết.
Ngu, lười nên thích đổ tại, để đứa khác dắt mũi, và thế là sinh ra mấy truyện phù thủy, ma cà rồng. Để rồi nhiều người bị tội oan, phải làm vật hi sinh. Gustave le Bon nói rồi, đám đông có mấy thằng có lý trí, chỉ đi theo bản năng động vật như đám súc vật.
Nói tự ái lại dân trí thấp.
 
Truyện này làm tôi nhớ đến succubus và incubus
Succubus thì đi hút trung tình đàn ông lúc đêm, còn incubus thì lấy trung tình đó nhét vào phụ nữ, một cách để lấp liếm hấp diêm và ngoại tình dẫn đến mang thai ngoài ý muốn.
Châu Âu thời đêm trường trung cổ cũng có một đoạn thời gian thảm sát "phù thủy". Những người phụ nữ bị đổ cho là phù thủy thì mười phần chết đến 9.99 phần, vì đã bị "đấu tố" thì kiểu gì cũng bị đem ra treo cổ hay hỏa thiêu.
Căn bản là việc đổ tội cho một hai cá nhân, mà thường là phụ nữ, cho rằng họ là một thế lực siêu nhiên đen tối, đã là trò lừa tôn giáo tín ngưỡng từ thủa xa xưa nhất của loài người.
Một cách để nắm giữ quyền lực của đám đang sai khiến lũ dân đen ngu ngốc qua công cụ thánh thần và mê tín. Mùa màng thất bát, thiên tai, dịch bệnh, hãy đổ cho một vài mụ phù thủy, một vài con ma cà rồng, chứ không phải do sự mê muội và ngu dốt của chính đám người đó, cũng như phân hóa giàu nghèo hay đảm bảo quyền lực địa vị của đám thầy tu, giáo hoàng, hay ở câu "truyện" trên là của đám thầy cúng, thầy bùa.
Thật hài hước là dù ở giai đoạn nào, con người vẫn bị lừa bởi những truyện như thế, vẫn đem vài cá nhân ra làm "vật tế thần", vật hy sinh, mà ở đây là những người phụ nữ bị đổ cho là phù thủy, là ma cà rồng.
Có lẽ cũng đầy người hiểu đấy, nhưng đổ thừa và có đứa hi sinh vẫn tốt hơn là tự thân vận động, hay tự động não để suy nghĩ xem tại sao không có lý giải nào hợp lý hơn, hay đi điều tra, tìm hiểu mất công mất sức.
Dịch bệnh chết bao nhiêu người, chắc tại phù thủy cả.
Nhà nghèo, bị bệnh, ma cà rồng hết.
Ngu, lười nên thích đổ tại, để đứa khác dắt mũi, và thế là sinh ra mấy truyện phù thủy, ma cà rồng. Để rồi nhiều người bị tội oan, phải làm vật hi sinh. Gustave le Bon nói rồi, đám đông có mấy thằng có lý trí, chỉ đi theo bản năng động vật như đám súc vật.
Nói tự ái lại dân trí thấp.
Mình thấy những thằng " nhân danh khoa học" mới là những thằng nguy hiểm nhất vì theo lý lẽ thì khi chưa chứng minh là không có thật thì không thể phủ nhận hoàn toàn. Ba cái khoa học thế kỷ 19 đem ra khè xưa rồi Diễm ơi.
 

Có hay không những con Ma cà rồng ở miền núi?​

Cập nhật lúc 17:12, Thứ Sáu, 14/03/2003 (GMT+7)
,
(VietNamNet) - Vào những năm đầu của thế kỷ XX, những bản người dân tộc Thái vùng Tây Bắc luôn bị hoành hành dữ dội bởi "Pi pjồng" - "Ma cà rồng". Chính quyền thực dân Pháp luôn bất lực khi tìm cách trấn an. Dưới sự cai trị hà khắc và sự vơ vét tham lam của thực dân Pháp, một số người mẹ đã phải "biến" thành "ma cà rồng" để thực hiện trọn vẹn thiên chức làm mẹ của mình.

Pi Pjồng - con ma của chế độ thực dân


"Ma cà rồng" trong tiếng Thái được gọi là "Pi pjồng". Đó là một con ma đáng sợ nhất của các cô gái Thái, nhất là các thiếu nữ xinh đẹp chưa chồng. Trong trí tưởng tượng của nhiều nền văn hóa lớn trên thế giới, "ma cà rồng" là một loại ma luôn luôn đói máu, cho nên nó hút máu người và máu động vật, chính vì vậy mà nó được hình dung như một bộ xương khô phủ chiếc áo choàng đen và đôi chân dài khẳng khiu. Trong thế giới phương Tây, không thiếu gì những huyền thoại kinh hoàng về "ma cà rồng", thậm chí con ma này còn giúp ngành điện ảnh phương Tây hốt bạc với những bộ phim kinh dị. Nhưng "ma cà rồng" thực sự chỉ tồn tại trong văn học, trong tín ngưỡng. Không một chứng cứ khoa học nào xác định sự tồn tại thực của nó.

Đối với người Thái hồi đầu thế kỷ XX, "ma cà rồng" tồn tại thực sự và là nỗi khiếp đảm cho cả bản làng. Từ người Thái Đen ở Sơn La, người Thái Trắng ở Lai Châu, người Thái Mai Châu ở Hòa Bình đều có chung nỗi lo sợ. Những gia đình có con gái lớn luôn nớm nớp lo âu. Vi Thị Ẳm (Thái Đen, Sơn La) lấy chồng được hơn một năm. Cô có mang 6 tháng nhưng người gầy rộc, hai mắt trũng sâu, thân hình tiều tụy. Vì một lý do nào đó, chị bỗng đột nhiên rời nhà vào lúc chạng vạng tối và tìm bắt những con nhái núi. Khi bắt được, chị không ngần ngừ mà đút luôn cả con nhái sống vào miệng. Nỗi kinh hoàng đổ xuống bản làng. Vi Thị Ẳm đã trở thành "ma cà rồng". Gia đình chị phải cho chị ở riêng không thì chị sẽ hút hết máu tất cả mọi người. Vi Thị Ẳm ngơ ngác, hiền lành không phản ứng gì. Nhưng mỗi buổi chạng vạng là chị lại đi tìm bắt nhái núi.

Con "ma cà rồng" Mạt Thị Ý trái lại còn rất trẻ, mới 15 tuổi. Một bữa Mạt Thị Yý đeo ống đi lấy nước ở suối. Đám trai bản nhìn theo bước chân cô đi và thấy có những giọt máu tươi loang lổ. Cha mẹ Mạt Thị Ý phải mang con vào rừng và cất chòi cho con ở vì nếu không trai làng sẽ đến đốt nhà. Nhưng thực chất những giọt máu tươi đó là do không biết giữ vệ sinh cho nên Mạt Thị Ý đã bị "rong kinh".

Hầu như ở mỗi bản người Thái đều có một người phụ nữ, hay một cô gái trẻ chưa chồng biến thành "ma cà rồng". Họ là nỗi lo lắng, kinh sợ cho gia đình và bản làng dù họ rất hiền lành. Những tiếng đồn về Pi Pjồng như thế khiến chính quyền thực dân Pháp phải chú ý đến. Để "trấn áp" con "ma cà rồng", bác sĩ Chales Meriuac đã lặn lội lên bản Thái Mai Châu để nghiên cứu trực tiếp về loại ma kỳ lạ này. Trong tạp chí Đông Pháp, một tạp chí nghiên cứu của Pháp xuất bản bằng tiếng Việt ở Hà Nội, năm 1926, bác sĩ Chales Meriuac cho rằng, những biểu hiện của "ma cà rồng" ở những bản người Thái Tây Bắc là có thật! Nhưng không phải là một "con ma" linh thiêng ghê gớm, mà có thể phân tích nó dựa trên các cơ sở khoa học. Đây không phải là một loại "ma" mà là một loại bệnh "ma cà rồng". Chales Meriuac cho rằng, căn bệnh này xuất hiện chủ yếu do các cô gái và phụ nữ nhiễm phải một thứ vi trùng lạ vào mùa mưa. Hơn nữa, do người Thái sống gần những nơi ẩm thấp nên sức đề kháng rất kém. Chales Meriuac cho rằng, loại vi trùng khủng khiếp này tấn công vào hệ thần kinh của những người phụ nữ, chỉ hoành hành một thời gian rồi "tự động" biến ra khỏi cơ thể con người. Tác giả công bố nghiên cứu của mình và tuyên bố y học hiện đại thời bấy giờ chưa tìm được loại thuốc kháng sinh đề kháng loại vi trùng này. Rõ ràng bài báo chỉ mục đích duy nhất là trấn an người dân. Nhưng chính quyền thực dân vẫn không "trấn" nổi "ma cà rồng".
Sau khi bài báo xuất hiện, những con "ma cà rồng" vẫn tiếp tục hoành hành ở những bản người Thái. Hơn nữa, nếu đó chỉ là do một thứ vi trùng lạ gây ra thì tại sao đàn ông, trẻ nhỏ không bị nhiễm mà chỉ có phụ nữ có chồng mới mắc phải? Bài báo không những không dẹp nổi căn bệnh "ma cà rồng", nó còn gây tác hại một cách không thể lường trước được. Dường như chỉ cần chính "quan Tây" công nhận là có căn bệnh "ma cà rồng" là ngay lập tức số lượng các thiếu nữ biến thành "ma cà rồng" tăng vọt lên. Nhiều gia đình sợ hãi mời thầy về dán bùa trấn ma ở ngay cầu thang, nhưng con gái họ vẫn cứ nhiễm phải căn bệnh "ma cà rồng".

Pi Pjồng - bóng ma nhiều mặt!

Lường Thị Ún lấy chồng đã được 2 đứa con, chị và 2 con đều khỏe mạnh không có biểu hiện khác lạ nào. Sự việc xảy ra khi Lường Thị Ún mang thai đứa con thứ 3. Người chị gầy rộc, mất ngủ liên miên. Một hôm, chờ cho 2 đứa con nhỏ ngủ, chị ra khỏi nhà và bắt đầu tìm bắt những con nhái núi, những con thằn lằn bỏ vào miệng. Tiếng đồn về con "ma cà rồng" Lường Thị Ún nhanh chóng xuất hiện. Hai đứa con bị bố cấm lại gần mẹ. Chị im lặng và tiếp tục bắt ếch nhái để ăn. Người chồng không dám ngăn chị và cũng không dám đuổi chị ra khỏi nhà vì sợ chị sẽ ăn thịt mình! Sau khi bắt hết những con nhái quanh nhà, chị đi xa hơn. Cái thai mỗi ngày một lớn nhưng người mẹ vì một lý do nào đó vẫn không thể ở yên được. Một đêm giá lạnh, khi chị đi cách nhà hơn 5 km để tìm nhái thì chị sinh con, mẹ con chị may mắn được dân bản ở đó cứu thoát. Lạ thay cùng với sự ra đời của đứa con bầu bĩnh, con "ma cà rồng" cũng biến khỏi người chị, Lường Thị Ún trở lại là một người mẹ tần tảo như bao người mẹ khác. Khi đêm xuống, chị không còn ra khỏi nhà để tìm nhái hay thằn lằn nữa.

Những trường hợp đi bắt nhái hay ăn lá rừng chỉ rơi vào những trường hợp phụ nữ đang mang thai. Theo con số thống kê của Meriuac thì 100% "ma cà rồng" hay đi bắt thằn lằn, nhái đều là phụ nữ có chồng và đang mang thai. Mạt Thị Ơn lấy chồng được hơn 10 năm nhưng mới mang thai lần đầu tiên. Gia đình phải mổ nhiều trâu, lợn, gà cho thầy cúng mới "xin" được đứa con này. Mang thai đến tháng thứ 2 thì Mạt Thị Ơn không thể ngồi yên một chỗ. Dịp nào gia đình mổ gà chị đều sấn đến và uống hết bát tiết vừa cắt ra. Buổi tối chị cũng ra khỏi nhà, nhưng không đi bắt nhái mà tìm xuống suối. Chị bắt những con cá nhỏ và nuốt sống.

Theo bài báo, những biểu hiệu của bà mẹ có mang như thế là do họ thiếu sức đề kháng vi trùng mạnh. Nhưng dù có phân tích khoa học đến đâu thì chính quyền thực dân cũng không thể giấu giếm được một điều là chất lượng cuộc sống của người dân bấy giờ quá kém, đời sống nghèo nàn kiệt quệ. Những người mẹ thiếu dinh dưỡng trầm trọng vừa do làm lụng vất vả, vừa do phải mang thai. Bản năng người mẹ đã thúc đẩy họ từ trong vô thức. Họ phải tìm mọi cách để kiếm nguồn dinh dưỡng để nuôi mình và nuôi bào thai. Không có con ma nào "tà ám" họ cả. Tất cả những phụ nữ này, sau khi sinh con đều trở lại cuộc sống bình thường. Dưới sự cai trị hà khắc và sự vơ vét tham lam của thực dân Pháp, một số người mẹ đã phải "biến" thành "ma cà rồng" để thực hiện trọn vẹn thiên chức làm mẹ của mình.

Đó là những phụ nữ mắc bệnh "ma cà rồng" thực sự. Nhưng có một số "ma cà rồng" là những thiếu nữ xinh đẹp, hay con nhà khá giả không ra khỏi nhà ban đêm, không bắt nhái, không hút tiết cũng biến thành "ma cà rồng"!

Khà Thị Ớt (Mai Hạ, Hòa Bình) là một thiếu nữ xinh đẹp nổi tiếng khắp các bản Thái trong vùng. Cô tròn 16 tuổi, nhiều trai bản ao ước có được cô trong nhà mình. Trong bản có một gia đình thường xuyên nhận muối của Pháp về bán. Ông ta muốn hỏi Ớt cho con trai của mình. Gia đình cô không đồng ý vì gia đình kia có quan hệ với Tây. Ông ta dọa: Mày không đồng ý sẽ bị biến thành "ma cà rồng". Một buổi sáng cả dân bản chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng. Xung quanh nhà cô gái có rất nhiều xác thú và gà vịt. Con vật nào cũng bị đứt ở cổ và máu chảy ra, tiếng đồn về con "ma cà rồng" Khà Thị Ớt loan ra. Người dân chứng kiến cảnh những con vật chết như thế cũng không hiểu thế nào. Gia đình buôn muối hò dân bản mang củi đến đốt nhà cô gái để xua ma đi. Khà Thị Ớt phải bỏ bản ra đi đến sống ở bản khác.

Những con "ma cà rồng" bị "rong kinh" như Mạt Thị Ý thì dễ sống hơn. Do đời sống thiếu thốn và điều kiện vệ sinh thấp kém nên những thiếu nữ "bị" như thế khá nhiều. Số cô gái này thường rơi vào những gia đình nghèo và họ có nhan sắc bình thường.

Nhưng còn một loại "ma cà rồng" được chính thầy cúng tạo ra. Khà Thị Ưng, 16 tuổi, là con một, cha mẹ cô mới mới tích cóp được một con trâu làm vốn. Khà Thị Ưng đang ăn cơm với bố mẹ thì nghe thấy tiếng léo nhéo ở đầu nhà. Đám thanh niên kéo đến đòi đuổi con "ma cà rồng" Khà Thị Ưng ra rừng không cho sống ở bản nữa. Cha mẹ sợ hãi lùi lại. Cô khóc lóc thanh minh. Cha mẹ thương con nhưng sợ đành bàn nhau đưa con vào rừng và cất chòi cho ở. Đúng lúc họ định đưa con đi thì thầy cúng xuất hiện. Ông ta bảo có thể đuổi con ma này đi được. Nếu mời thầy cúng tức là gia đình phải mổ trâu. Thương con gia đình quyết định mời thầy. Thầy cúng loay hoay một hồi rồi "múa may" rồi vác một đùi sau mang về. Khà Thị Ưng được "đuổi ma" đi. Cô sống yên ổn.
Một con ma tưởng tượng nào đó đã khiến cho các thầy cúng trục lợi. Hơn nữa dù gia đình không tin con gái mình bị "ma cà rồng", nhưng để cho con gái có thể lấy chồng được thì họ vẫn phải mời thầy về trừ ma. Một số gia đình nghèo không có bạc, trâu bò để mời thầy về thì gia đình họ vừa khó sống trong bản, và con gái của họ cũng không thể lấy chồng được.

...Mặt trời đã xua đi những bóng ma

Bây giờ, vào các bản Thái ở Sơn La, Lai Châu hay ở Hòa Bình, câu chuyện về con "ma cà rồng" chỉ còn đọng lại trong ký ức của người già. Nhưng trong những thập niên đầu của thế kỷ XX, chính quyền thực dân Pháp đã bất lực trong việc "trấn áp" con "ma cà rồng" nguy hại này. Ngay cả những cố gắng phân tích bằng khoa học thì cũng chỉ làm cho nạn "ma cà rồng" tăng lên, những đôi vợ chồng trẻ, những gia đình có con gái lớn nơm nớp lo sợ bóng ma sẽ ụp xuống gia đình mình.

Những năm sau Cách mạng Tháng Tám, Phòng Văn hóa - Thông tin Khu tự trị Tây Bắc nhận được rất nhiều thông tin về "ma cà rồng". Lò Văn Sĩ là một cán bộ của Phòng, anh có một người vợ ở bản Thái cách thị xã Sơn La 1km. Vợ chồng anh có 2 đứa con. Một hôm có người ở bản lên báo rằng vợ anh đã biến thành "ma cà rồng". Phòng cử anh về bản. Chị đang có mang, cơ thể suy nhược trầm trọng. Anh Lò Văn Sĩ định dìu vợ thì bị người bản kéo lại. Họ nhất quyết không để anh gần vợ vì sợ chị sẽ cắn cổ anh chết. Trước đông đảo dân bản, Lò Văn Sĩ nói rõ thực chất về căn bệnh của vợ và con "ma cà rồng" là không có thực. Sau đó anh dìu vợ vào nhà và chăm sóc vợ. Dân bản kháo nhau Lò Văn Sĩ đã học được thuật trị con ma đấy.

Năm 1960, Phòng nhận được tin báo ở Lai Châu có một bản người Thái chuẩn bị thiêu một con "ma cà rồng". Cả bản chất củi xung quanh một cô gái xinh đẹp đang khóc lóc. Dân bản không cho cán bộ lại gần vì sợ con ma sẽ hút máu và khỏe lên sẽ làm hại dân bản. Nhờ cán bộ, cô gái đã được cứu sống.

Do được dạy cách ăn ở cho hợp vệ sinh và chất lượng cuộc sống cũng tăng lên mỗi ngày, những dấu hiệu bệnh "ma cà rồng" không còn xuất hiện nữa. Vả lại, do luật pháp cấm những trò mê tín dị đoan, các ông thầy cúng cũng không còn hoành hành như trước. Những tin đồn về "ma cà rồng" do kẻ xấu tung ra đã bị chính quyền dẹp ngay. Người phụ nữ Thái được sống yên bình không lo âu nữa. Chị vợ của Lò Văn Sĩ năm nay đã ngoài 70 tuổi cười lộ hàm răng đã nhuộm đen: "Pi pjồng" á! Nó chết lâu lắm rồi. Muốn xem con gái Thái múa xòe thì đến mà xem".​

https://vietnamnet.vn/psks/phongsu/2003/3/5541/
 
Mình thấy những thằng " nhân danh khoa học" mới là những thằng nguy hiểm nhất vì theo lý lẽ thì khi chưa chứng minh là không có thật thì không thể phủ nhận hoàn toàn. Ba cái khoa học thế kỷ 19 đem ra khè xưa rồi Diễm ơi.
Thưa anh tôi chưa nói cái gì "nhân danh khoa học". thậm chí tôi còn đồng ý có những hiện tượng siêu nhiên chưa lý giải được. Nhưng mấy cái truyện giả thần giả quỷ, thầy bùa thầy cúng đem bảo người này người kia là quái vật, là ma quỷ để lùa dân như câu truyện của anh trên thì chả khác gì truyện phù thủy. Còn anh có vấn đề đọc hiểu hay sao nhưng bảo "ba cái khoa học thế kỷ 19" chứng tỏ anh lềnh hiểu tôi đang nói cái gì. "Đêm trường trung cổ" anh có thể tự đi tìm hiểu để biết tại sao nó lại được gọi là thời kỳ đen tối, kéo tụt văn minh nhân loại, "Dark Age" khi mà lũ giả thần giả thánh, nhân danh thánh thần đi giết chóc. Việc đổ lỗi cho vài cá nhân là quái vật rồi đem đi giết hay cô lập ko phải là chuyện xưa nay hiếm. Tôi đồng ý việc nhìn nhận các hiện tượng siêu nhiên và nghiên cứu đầy đủ, cặn kẽ, nhưng dăm ba cái trò mê tín, bịa đặt để lợi dụng lấy lợi cho mình và hại người thì tôi phản đối. Tôi nêu ý kiến thế thôi, tôi chả phải "nhân danh khoa học" cái mie gì.
 
Thưa anh tôi chưa nói cái gì "nhân danh khoa học". thậm chí tôi còn đồng ý có những hiện tượng siêu nhiên chưa lý giải được. Nhưng mấy cái truyện giả thần giả quỷ, thầy bùa thầy cúng đem bảo người này người kia là quái vật, là ma quỷ để lùa dân như câu truyện của anh trên thì chả khác gì truyện phù thủy. Còn anh có vấn đề đọc hiểu hay sao nhưng bảo "ba cái khoa học thế kỷ 19" chứng tỏ anh lềnh hiểu tôi đang nói cái gì. "Đêm trường trung cổ" anh có thể tự đi tìm hiểu để biết tại sao nó lại được gọi là thời kỳ đen tối, kéo tụt văn minh nhân loại, "Dark Age" khi mà lũ giả thần giả thánh, nhân danh thánh thần đi giết chóc. Việc đổ lỗi cho vài cá nhân là quái vật rồi đem đi giết hay cô lập ko phải là chuyện xưa nay hiếm. Tôi đồng ý việc nhìn nhận các hiện tượng siêu nhiên và nghiên cứu đầy đủ, cặn kẽ, nhưng dăm ba cái trò mê tín, bịa đặt để lợi dụng lấy lợi cho mình và hại người thì tôi phản đối. Tôi nêu ý kiến thế thôi, tôi chả phải "nhân danh khoa học" cái mie gì.
Mấy cuộc thập tự chinh chết đéo bằng 1 góc người Trung Quốc chém giết nhau đâu anh. Ba cái kiến thức của anh từ thế kỷ 19 rồi update đi. Đêm trường Trung Cổ của anh nó tạo ra hệ thống đại học ngày nay đó, update kiến thức giùm cái. Trả thớt cho người ta kể chuyện đi. Cần gì pm tôi.
 
Mấy cuộc thập tự chinh chết đéo bằng 1 góc người Trung Quốc chém giết nhau đâu anh. Ba cái kiến thức của anh từ thế kỷ 19 rồi update đi. Đêm trường Trung Cổ của anh nó tạo ra hệ thống đại học ngày nay đó, update kiến thức giùm cái. Trả thớt cho người ta kể chuyện đi. Cần gì pm tôi.
Anh đang lạc đề hơi quá xa rồi đấy, tôi ko bàn Thập tự Chinh với hệ quả đại học của Đêm Trường Trung Cổ, tôi đang nói đến khía cạnh đưa ra những truyện quỷ thần, đổ tội cho vài cá nhân là phù thủy, ma quỷ để đem ra giết với mục đích giữ vững, củng cố quyền lực tôn giáo, chứ so thập tự chinh cái gì ở đây vậy anh? Đang bàn luận truyện đổ tội cá nhân là ma quỷ mà anh lôi sang thập tự chinh, chém giết với Trung Quốc gì ở đây, xong bảo tôi "nhân danh khoa học", anh quote hộ tôi lại xem đoạn nào tôi "nhân danh khoa học" dùm phát. Có nhân danh thì tôi xin nhân danh sự thật, chứ ko phải mấy truyện đổ tội phù thủy để giết người, cô lập người nhằm thu lợi ích, tiền bạc, quyền lực, anh trên post một bài rõ dài rồi đấy, tôi quote lại cho anh đọc cho tỉnh.

Mà thôi post dài anh lại khó đọc hiểu, vào dùm cái link này đọc cho thủng rồi hãy quote tôi:
https://vietnamnet.vn/psks/phongsu/2003/3/5541/
 
Anh đang lạc đề hơi quá xa rồi đấy, tôi ko bàn Thập tự Chinh với hệ quả đại học của Đêm Trường Trung Cổ, tôi đang nói đến khía cạnh đưa ra những truyện quỷ thần, đổ tội cho vài cá nhân là phù thủy, ma quỷ để đem ra giết với mục đích giữ vững, củng cố quyền lực tôn giáo, chứ so thập tự chinh cái gì ở đây vậy anh? Đang bàn luận truyện đổ tội cá nhân là ma quỷ mà anh lôi sang thập tự chinh, chém giết với Trung Quốc gì ở đây, xong bảo tôi "nhân danh khoa học", anh quote hộ tôi lại xem đoạn nào tôi "nhân danh khoa học" dùm phát. Có nhân danh thì tôi xin nhân danh sự thật, chứ ko phải mấy truyện đổ tội phù thủy để giết người, cô lập người nhằm thu lợi ích, tiền bạc, quyền lực, anh trên post một bài rõ dài rồi đấy, tôi quote lại cho anh đọc cho tỉnh.

Mà thôi post dài anh lại khó đọc hiểu, vào dùm cái link này đọc cho thủng rồi hãy quote tôi:
https://vietnamnet.vn/psks/phongsu/2003/3/5541/
thủng gì anh, nếu anh đã nói đến "sự thật" thì anh phải biết vài trường hợp, vài bài báo định hướng dư luận đại diện cho "sự thật" á, mắc cười. Vài ông thầy mo làm sai tức mấy ông Giáo Hoàng bên Tây cũng giống vậy? Con gà làm tội thì con vịt cũng phải chịu tội vì nó có lông giống nhau? Tôi chả thấy anh có lí lẽ gì cả đừng nói sự thật ở đây anh ạ. Mấy cuộc Inquisitor cũng éo có con số thật cả triệu người như như bọn bốc phét nhồi vào đầu những người như anh đâu. Vội tin thế? Kiểm chứng đi.
Rồi đang nói mấy chuyện này anh mượn cớ để đá đểu tôn giáo? Chấm dứt nhé.
 
Status
Not open for further replies.
Back
Top