Chuyện mất phương hướng ở tuổi 25

louiswisper

Senior Member
Một chiều rảnh lên tâm sự chút chuyện tuổi 25.
[Cảnh báo wall of text]
Tldr:Ổn quá, cứ trung trung thì sẽ không tìm được lối ra mà bứt phá đâu các thím ạ :beat_brick:

Hiện tại mình là 1 người mà nhìn từ bên ngoài vào thì cảm thấy rất ổn, học hành, gia đình, công việc nhìn lên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống thì cũng không ai bằng mình. Tuy nhiên bên trong thật sự là mất phương hướng hoàn toàn.:(

Hiện giờ thật sự mọi thứ đều rất ổn, ổn đến mức mà mình không hiểu nổi thật sự mình giỏi cái gì, thật sự mình muốn cái gì. Mọi thứ nó cứ bình bình như thế. Do hoàn cảnh nên mình cũng mang nhiều tấm mặt nạ, mình chơi được cả hội mấy đứa ở quê làm ruộng đi công nhân, mình chơi được cả với hội tiến sĩ khoa học, hàn lâm, chơi cả với người nghèo, người giàu, mỗi người mình lại đem ra 1 bộ mặt khác nhau nên thật sự nhiều khi quên mất bản thân là người như thế nào.
Sắp tới mình sẽ tốt nghiệp thạc sĩ tại nước ngoài với 2 công bố khoa học (Báo SCI Q1), kết thúc 8 năm ở đây. Một công việc lương $2000 đang đợi ở nhà, 1 cơ hội đi học tiến sĩ ở Mỹ cũng đang mở, mà bản thân không có chút quyết đoán nào, không biết mình thực sự có sức, có lực, có thật sự muốn cái nọ cái kia không.:beat_brick:

Cuộc đời mình ngắn gọn, từ một gia đình truyền thống công an nghèo (Bố mình làm trong bộ, k ăn ngoài luồng, mẹ mình trước còn phải đi bán trà đá vỉa hè) có được mỗi tài sản là căn nhà mặt phố ở Ba Đình lol, nhưng mà nhà đắt quá bán k ai mua thì làm gì có tác dụng gì đâu :LOL:) Rồi lâu dần tích lũy khấm khá, bản thân mình cũng tự cố gắng vào được trường chuyên, rồi kiếm học bổng toàn phần đi du học. Vậy mới nói, mình chơi được cả với dân nghèo lẫn người giàu, loại người ngoài quán trà đá đến người nghiên cứu khoa học hay kiểu công chúa hoàng tử xài đồ hiệu xe sang,..
Học xong về Việt Nam, cũng đi xe 4 bánh (nửa tiền bố mẹ cho), cũng có nhà chung cư (bố mẹ mua để dành), đi xa làm thiết kế nhà máy và quy trình an toàn cho các cty Hàn Quốc cũng $1500, gặp đủ các thể loại Bí thư tỉnh ủy,Chủ tịch tỉnh, giám đốc sở đầu tư các thứ cho đến mấy anh dân tộc xin vào làm công nhân nhà xưởng,... mình chơi được hết, xong 1 project 2 project lại được sếp nói là tranh thủ chưa có project đi học thạc sĩ đi về tăng lương, thế là mình lại đi. Đi học cũng ổn, tiền được giáo sư cấp học bổng bao nuôi, làm nghiên cứu, được giáo sư giới thiệu thẳng qua Mỹ, lúc học cũng leo lên được đến Ban chấp hành Hội Sinh viên Việt Nam, hội có 70.000 người, cũng vào Đảng rồi.:whistle:


Nghe qua thì cái gì cũng ổn đúng không? Nhưng nghĩ lại thì thực sự mình giỏi cái gì? Mình giỏi đi làm project thực nghiệm? Hay mình giỏi nghiên cứu hàn lâm? Hay là mình làm theo con đường đoàn hội, chính trị? Không biết nên làm gì, tự dưng đến 1 lúc cảm thấy như kiểu mình chỉ may mắn thôi chứ k có thực lực, sợ 1 ngày mọi người nhận ra à mình k giỏi đến thế mình k biết cái gì cả, chỉ là mỗi thứ 1 ít 1 ít thôi mà chẳng ai lại muốn người như thế cả =((
Chút tâm sự vậy thôi, mọi người đưa lời khuyên cũng được, vào tâm sự chung cũng được, vào chửi em khoe khoang cũng đc. Để vui vui 1 tuần rồi chắc em xóa bài =((
 
Một chiều rảnh lên tâm sự chút chuyện tuổi 25.
[Cảnh báo wall of text]
Tldr:Ổn quá, cứ trung trung thì sẽ không tìm được lối ra mà bứt phá đâu các thím ạ :beat_brick:

Hiện tại mình là 1 người mà nhìn từ bên ngoài vào thì cảm thấy rất ổn, học hành, gia đình, công việc nhìn lên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống thì cũng không ai bằng mình. Tuy nhiên bên trong thật sự là mất phương hướng hoàn toàn.:(

Hiện giờ thật sự mọi thứ đều rất ổn, ổn đến mức mà mình không hiểu nổi thật sự mình giỏi cái gì, thật sự mình muốn cái gì. Mọi thứ nó cứ bình bình như thế. Do hoàn cảnh nên mình cũng mang nhiều tấm mặt nạ, mình chơi được cả hội mấy đứa ở quê làm ruộng đi công nhân, mình chơi được cả với hội tiến sĩ khoa học, hàn lâm, chơi cả với người nghèo, người giàu, mỗi người mình lại đem ra 1 bộ mặt khác nhau nên thật sự nhiều khi quên mất bản thân là người như thế nào.
Sắp tới mình sẽ tốt nghiệp thạc sĩ tại nước ngoài với 2 công bố khoa học (Báo SCI Q1), kết thúc 8 năm ở đây. Một công việc lương $2000 đang đợi ở nhà, 1 cơ hội đi học tiến sĩ ở Mỹ cũng đang mở, mà bản thân không có chút quyết đoán nào, không biết mình thực sự có sức, có lực, có thật sự muốn cái nọ cái kia không.:beat_brick:

Cuộc đời mình ngắn gọn, từ một gia đình truyền thống công an nghèo (Bố mình làm trong bộ, k ăn ngoài luồng, mẹ mình trước còn phải đi bán trà đá vỉa hè) có được mỗi tài sản là căn nhà mặt phố ở Ba Đình lol, nhưng mà nhà đắt quá bán k ai mua thì làm gì có tác dụng gì đâu :LOL:) Rồi lâu dần tích lũy khấm khá, bản thân mình cũng tự cố gắng vào được trường chuyên, rồi kiếm học bổng toàn phần đi du học. Vậy mới nói, mình chơi được cả với dân nghèo lẫn người giàu, loại người ngoài quán trà đá đến người nghiên cứu khoa học hay kiểu công chúa hoàng tử xài đồ hiệu xe sang,..
Học xong về Việt Nam, cũng đi xe 4 bánh (nửa tiền bố mẹ cho), cũng có nhà chung cư (bố mẹ mua để dành), đi xa làm thiết kế nhà máy và quy trình an toàn cho các cty Hàn Quốc cũng $1500, gặp đủ các thể loại Bí thư tỉnh ủy,Chủ tịch tỉnh, giám đốc sở đầu tư các thứ cho đến mấy anh dân tộc xin vào làm công nhân nhà xưởng,... mình chơi được hết, xong 1 project 2 project lại được sếp nói là tranh thủ chưa có project đi học thạc sĩ đi về tăng lương, thế là mình lại đi. Đi học cũng ổn, tiền được giáo sư cấp học bổng bao nuôi, làm nghiên cứu, được giáo sư giới thiệu thẳng qua Mỹ, lúc học cũng leo lên được đến Ban chấp hành Hội Sinh viên Việt Nam, hội có 70.000 người, cũng vào Đảng rồi.:whistle:


Nghe qua thì cái gì cũng ổn đúng không? Nhưng nghĩ lại thì thực sự mình giỏi cái gì? Mình giỏi đi làm project thực nghiệm? Hay mình giỏi nghiên cứu hàn lâm? Hay là mình làm theo con đường đoàn hội, chính trị? Không biết nên làm gì, tự dưng đến 1 lúc cảm thấy như kiểu mình chỉ may mắn thôi chứ k có thực lực, sợ 1 ngày mọi người nhận ra à mình k giỏi đến thế mình k biết cái gì cả, chỉ là mỗi thứ 1 ít 1 ít thôi mà chẳng ai lại muốn người như thế cả =((
Chút tâm sự vậy thôi, mọi người đưa lời khuyên cũng được, vào tâm sự chung cũng được, vào chửi em khoe khoang cũng đc. Để vui vui 1 tuần rồi chắc em xóa bài =((
profile khủng thế bác. up card viettel đi ae tư vấn cho :mad:
 
vốt rết :rolleyes: than vãn mà thực chất khoe mẽ là chính.
jLWJTQc.gif
 
Một con người có quá đầy đủ mọi thứ nên mất đi sự tự tin và nghi ngờ năng lực của chính mình . Tôi không biết năng lực và thành tựu của bạn đạt được, bằng sức lực của mình hay nhờ vào thân thế . Muốn biết mình có khả năng ra sao thì dễ thôi . Bắt đầu lại từ cấp bậc thấp nhất và tiến lên từ đó .

Nếu bạn thực sự có tài năng, sẽ tiến lên vị trí cao hơn rất dễ dàng. Đơn giản như vậy . Còn việc bạn được sang Mỹ học tiếp lên cao thì cũng tuỳ theo khả năng của bạn đấy . Học hành ở Mỹ không khó. Điểm khó khăn là càng học lên cao , sẽ có nhiều cạnh tranh, chỉ những người thật giỏi mới lọt vào và đạt được thành tựu như ý .
 
Một con người có quá đầy đủ mọi thứ nên mất đi sự tự tin và nghi ngờ năng lực của chính mình . Tôi không biết năng lực và thành tựu của bạn đạt được, bằng sức lực của mình hay nhờ vào thân thế . Muốn biết mình có khả năng ra sao thì dễ thôi . Bắt đầu lại từ cấp bậc thấp nhất và tiến lên từ đó .

Nếu bạn thực sự có tài năng, sẽ tiến lên vị trí cao hơn rất dễ dàng. Đơn giản như vậy . Còn việc bạn được sang Mỹ học tiếp lên cao thì cũng tuỳ theo khả năng của bạn đấy . Học hành ở Mỹ không khó. Điểm khó khăn là càng học lên cao , sẽ có nhiều cạnh tranh, chỉ những người thật giỏi mới lọt vào và đạt được thành tựu như ý .

Thân thế tôi làm gì có cái gì mang ra để dựa hả bạn :amazed:
Thân thế nào dựa nổi ra đc báo khoa học với thiết kế được quy trình hợp chuẩn an toàn ISO 22000 với HACCP bạn ơi :D

Nghe bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất nghe giống mấy cái truyện tiểu thuyết quá bạn ạ, bây giờ tôi bắt đầu kiểu gì? Xin đi làm công nhân à hay thi lại đại học =((

Và tôi học PhD ở Mỹ thì còn "càng lên cao" ở đâu nữa....cao cmn nhất rồi bạn ơi...=(( Công nhận là đi Mỹ sẽ dễ kẹt vào trạng thái Postdoc nhưng cũng không phải là chết...
 
Bạn có nhiều tiền bạn sẽ làm gì? Trả lời tôi? Điều gì mang cho bạn niềm vui...
Tuổi 25 là tuổi mong lung nhất đời người, cái bạn cần là 1 người chia sẻ.
 
Một chiều rảnh lên tâm sự chút chuyện tuổi 25.
[Cảnh báo wall of text]
Tldr:Ổn quá, cứ trung trung thì sẽ không tìm được lối ra mà bứt phá đâu các thím ạ :beat_brick:

Hiện tại mình là 1 người mà nhìn từ bên ngoài vào thì cảm thấy rất ổn, học hành, gia đình, công việc nhìn lên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống thì cũng không ai bằng mình. Tuy nhiên bên trong thật sự là mất phương hướng hoàn toàn.:(

Hiện giờ thật sự mọi thứ đều rất ổn, ổn đến mức mà mình không hiểu nổi thật sự mình giỏi cái gì, thật sự mình muốn cái gì. Mọi thứ nó cứ bình bình như thế. Do hoàn cảnh nên mình cũng mang nhiều tấm mặt nạ, mình chơi được cả hội mấy đứa ở quê làm ruộng đi công nhân, mình chơi được cả với hội tiến sĩ khoa học, hàn lâm, chơi cả với người nghèo, người giàu, mỗi người mình lại đem ra 1 bộ mặt khác nhau nên thật sự nhiều khi quên mất bản thân là người như thế nào.
Sắp tới mình sẽ tốt nghiệp thạc sĩ tại nước ngoài với 2 công bố khoa học (Báo SCI Q1), kết thúc 8 năm ở đây. Một công việc lương $2000 đang đợi ở nhà, 1 cơ hội đi học tiến sĩ ở Mỹ cũng đang mở, mà bản thân không có chút quyết đoán nào, không biết mình thực sự có sức, có lực, có thật sự muốn cái nọ cái kia không.:beat_brick:

Cuộc đời mình ngắn gọn, từ một gia đình truyền thống công an nghèo (Bố mình làm trong bộ, k ăn ngoài luồng, mẹ mình trước còn phải đi bán trà đá vỉa hè) có được mỗi tài sản là căn nhà mặt phố ở Ba Đình lol, nhưng mà nhà đắt quá bán k ai mua thì làm gì có tác dụng gì đâu :LOL:) Rồi lâu dần tích lũy khấm khá, bản thân mình cũng tự cố gắng vào được trường chuyên, rồi kiếm học bổng toàn phần đi du học. Vậy mới nói, mình chơi được cả với dân nghèo lẫn người giàu, loại người ngoài quán trà đá đến người nghiên cứu khoa học hay kiểu công chúa hoàng tử xài đồ hiệu xe sang,..
Học xong về Việt Nam, cũng đi xe 4 bánh (nửa tiền bố mẹ cho), cũng có nhà chung cư (bố mẹ mua để dành), đi xa làm thiết kế nhà máy và quy trình an toàn cho các cty Hàn Quốc cũng $1500, gặp đủ các thể loại Bí thư tỉnh ủy,Chủ tịch tỉnh, giám đốc sở đầu tư các thứ cho đến mấy anh dân tộc xin vào làm công nhân nhà xưởng,... mình chơi được hết, xong 1 project 2 project lại được sếp nói là tranh thủ chưa có project đi học thạc sĩ đi về tăng lương, thế là mình lại đi. Đi học cũng ổn, tiền được giáo sư cấp học bổng bao nuôi, làm nghiên cứu, được giáo sư giới thiệu thẳng qua Mỹ, lúc học cũng leo lên được đến Ban chấp hành Hội Sinh viên Việt Nam, hội có 70.000 người, cũng vào Đảng rồi.:whistle:


Nghe qua thì cái gì cũng ổn đúng không? Nhưng nghĩ lại thì thực sự mình giỏi cái gì? Mình giỏi đi làm project thực nghiệm? Hay mình giỏi nghiên cứu hàn lâm? Hay là mình làm theo con đường đoàn hội, chính trị? Không biết nên làm gì, tự dưng đến 1 lúc cảm thấy như kiểu mình chỉ may mắn thôi chứ k có thực lực, sợ 1 ngày mọi người nhận ra à mình k giỏi đến thế mình k biết cái gì cả, chỉ là mỗi thứ 1 ít 1 ít thôi mà chẳng ai lại muốn người như thế cả =((
Chút tâm sự vậy thôi, mọi người đưa lời khuyên cũng được, vào tâm sự chung cũng được, vào chửi em khoe khoang cũng đc. Để vui vui 1 tuần rồi chắc em xóa bài =((
kết bạn nha bác ơi, bác có tính cách và suy nghĩ khá giống nhau. Mình có thể nói chuyện đc cả nông dân và giáo sư đc, kiểu nhạc nào cũng nhảy ấy.
 
Không biết nên làm gì, tự dưng đến 1 lúc cảm thấy như kiểu mình chỉ may mắn thôi chứ k có thực lực, sợ 1 ngày mọi người nhận ra à mình k giỏi đến thế mình k biết cái gì cả, chỉ là mỗi thứ 1 ít 1 ít thôi mà chẳng ai lại muốn người như thế cả =((
Thím yên tâm rằng kiểu của thím cũng là một kiểu giỏi, mỗi thứ 1 tí góp vào thành xuất sắc. Không nhất thiết phải giỏi đặc thù 1 cái thì mới là xuất chúng đâu nha. Chính như thím mới hợp vị trí lãnh đạo, còn mấy thằng siêu giỏi chuyên môn thì chỉ hợp làm chuyên viên/giám đốc kỹ thuật thôi :doubt: 25t được như vậy làm mình gato quá đi :beauty:
 
Last edited:
Một chiều rảnh lên tâm sự chút chuyện tuổi 25.
[Cảnh báo wall of text]
Tldr:Ổn quá, cứ trung trung thì sẽ không tìm được lối ra mà bứt phá đâu các thím ạ :beat_brick:

Hiện tại mình là 1 người mà nhìn từ bên ngoài vào thì cảm thấy rất ổn, học hành, gia đình, công việc nhìn lên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống thì cũng không ai bằng mình. Tuy nhiên bên trong thật sự là mất phương hướng hoàn toàn.:(

Hiện giờ thật sự mọi thứ đều rất ổn, ổn đến mức mà mình không hiểu nổi thật sự mình giỏi cái gì, thật sự mình muốn cái gì. Mọi thứ nó cứ bình bình như thế. Do hoàn cảnh nên mình cũng mang nhiều tấm mặt nạ, mình chơi được cả hội mấy đứa ở quê làm ruộng đi công nhân, mình chơi được cả với hội tiến sĩ khoa học, hàn lâm, chơi cả với người nghèo, người giàu, mỗi người mình lại đem ra 1 bộ mặt khác nhau nên thật sự nhiều khi quên mất bản thân là người như thế nào.
Sắp tới mình sẽ tốt nghiệp thạc sĩ tại nước ngoài với 2 công bố khoa học (Báo SCI Q1), kết thúc 8 năm ở đây. Một công việc lương $2000 đang đợi ở nhà, 1 cơ hội đi học tiến sĩ ở Mỹ cũng đang mở, mà bản thân không có chút quyết đoán nào, không biết mình thực sự có sức, có lực, có thật sự muốn cái nọ cái kia không.:beat_brick:

Cuộc đời mình ngắn gọn, từ một gia đình truyền thống công an nghèo (Bố mình làm trong bộ, k ăn ngoài luồng, mẹ mình trước còn phải đi bán trà đá vỉa hè) có được mỗi tài sản là căn nhà mặt phố ở Ba Đình lol, nhưng mà nhà đắt quá bán k ai mua thì làm gì có tác dụng gì đâu :LOL:) Rồi lâu dần tích lũy khấm khá, bản thân mình cũng tự cố gắng vào được trường chuyên, rồi kiếm học bổng toàn phần đi du học. Vậy mới nói, mình chơi được cả với dân nghèo lẫn người giàu, loại người ngoài quán trà đá đến người nghiên cứu khoa học hay kiểu công chúa hoàng tử xài đồ hiệu xe sang,..
Học xong về Việt Nam, cũng đi xe 4 bánh (nửa tiền bố mẹ cho), cũng có nhà chung cư (bố mẹ mua để dành), đi xa làm thiết kế nhà máy và quy trình an toàn cho các cty Hàn Quốc cũng $1500, gặp đủ các thể loại Bí thư tỉnh ủy,Chủ tịch tỉnh, giám đốc sở đầu tư các thứ cho đến mấy anh dân tộc xin vào làm công nhân nhà xưởng,... mình chơi được hết, xong 1 project 2 project lại được sếp nói là tranh thủ chưa có project đi học thạc sĩ đi về tăng lương, thế là mình lại đi. Đi học cũng ổn, tiền được giáo sư cấp học bổng bao nuôi, làm nghiên cứu, được giáo sư giới thiệu thẳng qua Mỹ, lúc học cũng leo lên được đến Ban chấp hành Hội Sinh viên Việt Nam, hội có 70.000 người, cũng vào Đảng rồi.:whistle:


Nghe qua thì cái gì cũng ổn đúng không? Nhưng nghĩ lại thì thực sự mình giỏi cái gì? Mình giỏi đi làm project thực nghiệm? Hay mình giỏi nghiên cứu hàn lâm? Hay là mình làm theo con đường đoàn hội, chính trị? Không biết nên làm gì, tự dưng đến 1 lúc cảm thấy như kiểu mình chỉ may mắn thôi chứ k có thực lực, sợ 1 ngày mọi người nhận ra à mình k giỏi đến thế mình k biết cái gì cả, chỉ là mỗi thứ 1 ít 1 ít thôi mà chẳng ai lại muốn người như thế cả =((
Chút tâm sự vậy thôi, mọi người đưa lời khuyên cũng được, vào tâm sự chung cũng được, vào chửi em khoe khoang cũng đc. Để vui vui 1 tuần rồi chắc em xóa bài =((
Thế nào mà 96 đi học nước ngoài 8 năm mà mới xong master vậy bạn, bạn học từ cấp 3 hả bạn? Nói chung 96 còn trẻ bạn cứ thử đi làm kiếm tiền trước đi bao giờ thu nhập cao hẳn rồi thì tính quay về làm học thuật cũng được. Mình cũng đang tính như thế.
 
Đọc cái timeline cứ lấn cấn thế nào ấy. 96 ngay cấp 3 đi du học đi thì mới đc có 9 năm từ 2011-2020, mà còn 1 khoảng thời gian về VN làm việc việc. Không lẽ làm việc được 1 năm rồi quay lại đi học master, như thế sao theo hết được 1 dự án đúng nghĩa?
 
Bạn có nhiều tiền bạn sẽ làm gì? Trả lời tôi? Điều gì mang cho bạn niềm vui...
Tuổi 25 là tuổi mong lung nhất đời người, cái bạn cần là 1 người chia sẻ.

Thực sự tôi chưa có nhiều tiền nên tôi không biết...nhưng sống khổ từ bé nên cảm giác ước mơ chỉ là có tiền, một cách đàng hoàng nhất, để cho gia đình bố mẹ con cái mình có cuộc sống thoải mái nhất, không phải cái kiểu mua hàng hiệu sang chảnh chạy siêu xe các thứ mà kiểu đi vào siêu thị đi Zara HM thích thì mua, không phải lăn tăn về giá cả, suy nghĩ trước sau, hôm nay con tôi muốn ăn buffet thì tôi sẽ dẫn nó đi ăn buffet, vậy thôi...không biết khi có nhiều tiền rồi mình còn nghĩ vậy không.
Hồi mới có tiền, về tôi mua hết lại đồ đạc trong nhà thay điện thoại cho bố mẹ, dẫn cả nhà đi du lịch từ Bắc vào Nam, sang Thái sang Hàn, thật sự cảm giác cuộc sống mãn nguyện khi được đi xa được trải nghiệm, được làm những ng xquanh mình vui.
Thật sự ít tiền qua cũng chẳng nghĩ gì đất cát, cổ phiếu, bitcoin gì cả luôn...

Thế nào mà 96 đi học nước ngoài 8 năm mà mới xong master vậy bạn, bạn học từ cấp 3 hả bạn? Nói chung 96 còn trẻ bạn cứ thử đi làm kiếm tiền trước đi bao giờ thu nhập cao hẳn rồi thì tính quay về làm học thuật cũng được. Mình cũng đang tính như thế.
Mình đi từ c3 rồi :D nói vậy chứ thực ra là chưa xong, tháng 8 này cơ nhưng mà có pub là an bài hết rồi còn đâu. Bh kiếm tiền quen tay làm sao mà làm PhD khổ cực 4,5 năm được nữa bạn ơi @@ mà lúc đó mới kiểu thấy đẽo cày giữa đường ấy.
Mình không dám nhận lời đi làm PhD cũng vì thế, quá lâu, quá khổ, không "ngon ngọt" như là cái hứa hẹn ở Việt Nam
 
Thân thế tôi làm gì có cái gì mang ra để dựa hả bạn :amazed:
Thân thế nào dựa nổi ra đc báo khoa học với thiết kế được quy trình hợp chuẩn an toàn ISO 22000 với HACCP bạn ơi :D

Nghe bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất nghe giống mấy cái truyện tiểu thuyết quá bạn ạ, bây giờ tôi bắt đầu kiểu gì? Xin đi làm công nhân à hay thi lại đại học =((

Và tôi học PhD ở Mỹ thì còn "càng lên cao" ở đâu nữa....cao cmn nhất rồi bạn ơi...=(( Công nhận là đi Mỹ sẽ dễ kẹt vào trạng thái Postdoc nhưng cũng không phải là chết...

Tôi không có câu trả lời cho bạn, phải chính bạn tự tìm ra là nên bắt đầu từ đâu.

Biển học mênh mông, không phải lấy xong bằng PhD là cao nhất và không cần phải học nữa bạn ạ. Với tôi PhD chỉ là 1 cái bằng cấp giúp cho ta có những kiến thức chuyên môn, không phải có được nó rồi là không cần học tiếp .
 
Back
Top