Mẹ vợ mình.
Ngày xưa đi TNXP, sau tiếp quản SG được an bài làm ở một cơ quan mà giờ rất tốt. Tự dưng ông bà ngoại vợ gọi về quê cưới chồng, cưới một người trong làng.
Cưới xong, lão ấy (bố vợ mình) lộ rõ tính vũ phu (đàn ông quê miền Trung). Đánh đập khá nhiều, đỉnh điểm mang bầu vợ mình thì bị ổng đánh, bỏ về nhà bố mẹ thì bị bố mẹ đòi từ, bắt về lại với chồng.
Mấy mươi năm từ đó tới giờ, chưa có cái tết nào hạnh phúc, chưa có tháng nào ko bị đập. Tới tận bây giờ 70 tuổi vẫn vậy.
Từ lúc cưới, nói bà lên ở với vợ chồng mình luôn, nhà cửa xe cộ có. Bà không chịu đi, cứ bảo đi thì ai lo vườn tược, vườn thì có khỉ gì mà lo, được chưa tới nửa mẫu, giờ cũng chả trồng gì. Có lần nửa đêm bị ông đập, mình lái xe về tận nơi bảo lên xe mình đưa lên sống với nhà mình (11h đêm) mà vẫn không chịu đi, nói: "Ông không cho!". Đíu hiểu.
Riết rồi cưới được 7-8 năm, mình chai luôn, vì 7-8 năm không dưới 100 lần thuyết phục bỏ đi lên sống với con cái mà an ổn tuổi già, nhà cửa kệ mẹ ông ôm đấy, bán được thì bán mà tiêu, nhà mình không thiếu tiền, bà muốn ăn gì chơi gì mình trả. Vẫn là Ông không cho! Giờ mình chai luôn chả muốn nói nữa.
Đợt này, sức khỏe bà xuống, mắt mờ cần mổ thay thủy tinh thể. Mình đánh xe về đưa đi khám đi mổ, cũng không dám đi vì Ông không cho! Do mới bán đất đang sửa nhà, Ông bắt ở nhà nấu cơm nấu nước. Mà mắt mũi như vậy lại còn hơn 70 rồi, làm mẹ gì cho khổ nữa. Nói sao bà cũng không chịu đi.
Cảm giác, không thể kéo bà ra khỏi cái vũng lầy này được vì bà không chịu đi, khổ tới vậy vẫn không tự quyết cuộc đời mình được.
Mình có báo công an khu vực vụ bạo lực gia đình, mà họ bảo chuyện ông bà để ông bà lo.
Đúng là sướng khổ là do tính chứ không phải do người thật.