Dst0808
Member
Có một lý do nữa là đất rừng thuộc toàn quyền xử lý của nhà nước và giao cho hạt quản lí. Trước những năm 80 Nhà nước còn chế độ bao cấp họ khuyến khích người dân khai hoang và xây dựng các hợp tác xã, xí nghiệp nhỏ như cách bây giờ họ phát triển các KCN trước đó ( vùng sâu, vùng xa được ưu tiên, bây giờ kcn đại trà nên có khác chút ). Chỗ e có xí nghiệp khai thác rừng và sx gạch tynel vì thế người dân tứ xứ đổ về tìm kiếm việc làm. Sau này xí nghiệp đổ vỡ do Liên Xô tan rã ảnh hưởng 1 phần và 1 phần là cải cách 1986 xóa bỏ chế độ bao cấp chuyển sang chế độ cơ chế thị trường. Bố mẹ e cũng xa quê lên đây lập nghiệp sau này họ cũng như những người kia, đành phải ở lại chốn núi rừng. Cũng vì người dân mất việc làm, thiếu đi sinh kế làm ăn nhưng để giữ chân họ ở lại vùng biên giới nên nhà nước mới mở cửa cho phép người dân được tự do khai thác rừng. Từ đó mà có những chuyện ly kỳ, khó giải thích đã xuất hiện.
Có một điều mà e tin các bạn miền biển sẽ đồng cảm với bài viết của e khi các bạn đi biển các bạn cũng có những “điều luật ngầm” trước giờ ra khơi. Một trong những điều mà các bạn phải tránh đó là “phạm húy” và người dân vùng núi cũng vậy. Bọn e phải tập nói chệch đi, không được nói đụng chạm tới những từ liên quan tới cái chết, hay xúc phạm thần linh hay những linh thú như cọp , beo,... Như đã nói trong văn hóa của người Việt họ tin có người mẹ trên biển cả và trên núi non. Cho nên bọn e ko bao giờ được phép nói những từ như : quay về, chết, gạo, muối,… nhất là từ về bởi vì sống là gửi thác là về, nói về đồng nghĩa nói với từ chết. Bọn e thường thay thế bằng những từ khác như “trở rạ” hay rựa ý nói quay đầu. Giống như người biển gọi cá voi bằng từ cá ông thì người ở vùng núi cũng gọi cọp là ông 30,... Càng đi vào sâu tán cây càng rợp và càng u tối và lạnh hơn. Khi bạn lạc giữa rừng già sẽ thấu hiểu cảm giác đơn độc và buồn tủi khi nghe những tiếng vượn hú, tiếng của lũ khỉ khục khẹc,... Nhưng còn âm thanh của bọn nó thì các bác còn an toàn. Còn mới đó các bác còn nghe tiếng vượn hú, tiếng lao xao của chim, tiếng khục khẹc của mấy con khỉ,…nhưng thoáng chốc trở nên im ắng lại thoang thoảng mùi hôi hám thì bác nên sợ đi bởi vì… có cọp beo đang tới gần. Thường những người bị beo ăn thịt sẽ bị nó cắn nát đầu, móc ruột, ăn gan chứ ko bao giờ chúng ăn hết 1 cơ thể. Vì sau khi chết bị xé xác thì xác người rất tanh và dễ hôi thối hơn những loài vật khác. Nhưng cọp beo thì chỉ ăn tới vậy còn lũ chuột và loài gặp nhấm sẽ thay nó thanh toán nốt những phần thừa của cái xác. Chúng tha xác thịt khắp cả khu rừng khiến toàn bộ cánh rừng bốc mùi tanh tưởi và rợn ngợp. Bởi thế khi có tin 1 người mất tích ở trong rừng là người dân làng e đoàn kết lắm. Họ đốt đuốc đi tìm, đi sát nhau mong vớt vát 1 phần thân thể của người quá cố tội nghiệp.
Có một điều mà e tin các bạn miền biển sẽ đồng cảm với bài viết của e khi các bạn đi biển các bạn cũng có những “điều luật ngầm” trước giờ ra khơi. Một trong những điều mà các bạn phải tránh đó là “phạm húy” và người dân vùng núi cũng vậy. Bọn e phải tập nói chệch đi, không được nói đụng chạm tới những từ liên quan tới cái chết, hay xúc phạm thần linh hay những linh thú như cọp , beo,... Như đã nói trong văn hóa của người Việt họ tin có người mẹ trên biển cả và trên núi non. Cho nên bọn e ko bao giờ được phép nói những từ như : quay về, chết, gạo, muối,… nhất là từ về bởi vì sống là gửi thác là về, nói về đồng nghĩa nói với từ chết. Bọn e thường thay thế bằng những từ khác như “trở rạ” hay rựa ý nói quay đầu. Giống như người biển gọi cá voi bằng từ cá ông thì người ở vùng núi cũng gọi cọp là ông 30,... Càng đi vào sâu tán cây càng rợp và càng u tối và lạnh hơn. Khi bạn lạc giữa rừng già sẽ thấu hiểu cảm giác đơn độc và buồn tủi khi nghe những tiếng vượn hú, tiếng của lũ khỉ khục khẹc,... Nhưng còn âm thanh của bọn nó thì các bác còn an toàn. Còn mới đó các bác còn nghe tiếng vượn hú, tiếng lao xao của chim, tiếng khục khẹc của mấy con khỉ,…nhưng thoáng chốc trở nên im ắng lại thoang thoảng mùi hôi hám thì bác nên sợ đi bởi vì… có cọp beo đang tới gần. Thường những người bị beo ăn thịt sẽ bị nó cắn nát đầu, móc ruột, ăn gan chứ ko bao giờ chúng ăn hết 1 cơ thể. Vì sau khi chết bị xé xác thì xác người rất tanh và dễ hôi thối hơn những loài vật khác. Nhưng cọp beo thì chỉ ăn tới vậy còn lũ chuột và loài gặp nhấm sẽ thay nó thanh toán nốt những phần thừa của cái xác. Chúng tha xác thịt khắp cả khu rừng khiến toàn bộ cánh rừng bốc mùi tanh tưởi và rợn ngợp. Bởi thế khi có tin 1 người mất tích ở trong rừng là người dân làng e đoàn kết lắm. Họ đốt đuốc đi tìm, đi sát nhau mong vớt vát 1 phần thân thể của người quá cố tội nghiệp.
Last edited: