Lời mở đầu
Chuyện “Kẻ đi săn” này do chính tôi viết ra. Chuyện chủ yếu dựa vào cuộc sống xoay quanh tôi, cách tôi trở thành người bị săn, được săn và đi săn. Chuyện chủ yếu nói về cuộc sống, tình cảm nam nữ và tất nhiên có vài yếu tố 18+ ở bên trong. Các bạn nên cân nhắc trước khi xem.
Tôi tên Hải, năm nay cũng đã 3x và hiện đang sinh sống ở nước ngoài, tuy nhiên câu chuyện này lại ở Việt Nam, việc tôi di chuyển ra nước ngoài cũng là để tu tâm và thoát ra khỏi cuộc sống rối ren và những mối quan hệ mập mờ không rõ ràng. Chuyện viết ra là để chia sẻ những tâm tư tình cảm của tôi cho những bạn có hoàn cảnh tương tự và cho những bạn trẻ có thể sẽ giống tôi hoặc những bậc làm cha làm mẹ có suy nghĩ để dậy con đúng cách
Chapter 1 : Hoàn cảnh.
Tôi sinh ra ở thủ đô, sống trong 1 gia đình ở mức trung bình và có phần nào đó rất “cơ bản” khi mà bố tôi là công nhân viên chức nhà nước và mẹ là dân kinh doanh tự do. Tôi vẫn nhớ như in cuộc sống bình yên của tôi khi còn học ở cấp 2 ở VN, tuy nhà tôi ở Trần Khát Chân nhưng mẹ tôi lại bắt tôi học ở 1 trường cách khá xa nhà vì có bạn là giáo viên chủ nhiệm dậy ở đó và bà quyết định để tôi đạp xe đạp gần 1 tiếng đồng hồ để đi học mỗi ngày. Dù là trai Hà Nội nhưng bố mẹ không chiều chuộng tôi mà thậm chí còn rất nghiêm khắc để tôi không bị hư hỏng và họ đặt rất nhiều hy vọng vào tôi vì ba mẹ tôi nhìn thấy tôi có tiềm năng hơn và có thể trông cậy vào tôi khi về già. Tuy nhiên cuộc đời tôi đã thay đổi rất nhiều khi họ quyết định chuyển tôi đi học xa nhà. Tôi dần dần trở lên lầm lì hơn và tự lập hơn trước khá nhiều. Vì học xa nhà nên tôi có nhiều thời gian ở ngoài đường và theo bạn bè học được 1 vài thói hư tật xấu dù không nghiện ngập nhưng cũng rất nhiều trò quậy phá không đáng có. Học hành tuy có khá hơn nhưng hạnh kiểm không tốt và sự thật là dù ba mẹ có quan tâm nhưng thực sự ông bà khá bận và khó có thời gian để chú ý nhiều đến tôi. Họ hang nhà tôi do tranh chấp đất nên cũng ít gặp mặt, ông bà cũng mất sớm nên tôi không có quá nhiều tình cảm từ mọi hướng.
Rồi mọi chuyện cũng ổn cho đến khi tôi vào cấp 3 ở 1 trường trái tuyến với nhà nhưng không quá xa. Tuy nhiên trường không phải là trường điểm nên cũng rất nhiều thành phần khá bất hảo. Lớp 10 của tôi trải qua vô số những lần bắt nạt và đánh nhau rồi bị kiểm điểm nhưng do lúc đó thể hình tôi còn nhỏ cho nên thường thua cuộc, kể cả có mời bố mẹ lên thì dù tôi có đúng thì mình vẫn là chiếu dưới và vẫn là kẻ chịu nhục từ những lần bị bắt nạt trên. Vậy nên tính tôi càng trở nên lầm lì và khó hiểu. Mọi việc cứ như thế cho đến khi 1 biến cố khá lớn ập đến với tôi, nó biến tôi trở thành 1 kẻ săn mồi sau này.
Chuyện “Kẻ đi săn” này do chính tôi viết ra. Chuyện chủ yếu dựa vào cuộc sống xoay quanh tôi, cách tôi trở thành người bị săn, được săn và đi săn. Chuyện chủ yếu nói về cuộc sống, tình cảm nam nữ và tất nhiên có vài yếu tố 18+ ở bên trong. Các bạn nên cân nhắc trước khi xem.
Tôi tên Hải, năm nay cũng đã 3x và hiện đang sinh sống ở nước ngoài, tuy nhiên câu chuyện này lại ở Việt Nam, việc tôi di chuyển ra nước ngoài cũng là để tu tâm và thoát ra khỏi cuộc sống rối ren và những mối quan hệ mập mờ không rõ ràng. Chuyện viết ra là để chia sẻ những tâm tư tình cảm của tôi cho những bạn có hoàn cảnh tương tự và cho những bạn trẻ có thể sẽ giống tôi hoặc những bậc làm cha làm mẹ có suy nghĩ để dậy con đúng cách
Chapter 1 : Hoàn cảnh.
Tôi sinh ra ở thủ đô, sống trong 1 gia đình ở mức trung bình và có phần nào đó rất “cơ bản” khi mà bố tôi là công nhân viên chức nhà nước và mẹ là dân kinh doanh tự do. Tôi vẫn nhớ như in cuộc sống bình yên của tôi khi còn học ở cấp 2 ở VN, tuy nhà tôi ở Trần Khát Chân nhưng mẹ tôi lại bắt tôi học ở 1 trường cách khá xa nhà vì có bạn là giáo viên chủ nhiệm dậy ở đó và bà quyết định để tôi đạp xe đạp gần 1 tiếng đồng hồ để đi học mỗi ngày. Dù là trai Hà Nội nhưng bố mẹ không chiều chuộng tôi mà thậm chí còn rất nghiêm khắc để tôi không bị hư hỏng và họ đặt rất nhiều hy vọng vào tôi vì ba mẹ tôi nhìn thấy tôi có tiềm năng hơn và có thể trông cậy vào tôi khi về già. Tuy nhiên cuộc đời tôi đã thay đổi rất nhiều khi họ quyết định chuyển tôi đi học xa nhà. Tôi dần dần trở lên lầm lì hơn và tự lập hơn trước khá nhiều. Vì học xa nhà nên tôi có nhiều thời gian ở ngoài đường và theo bạn bè học được 1 vài thói hư tật xấu dù không nghiện ngập nhưng cũng rất nhiều trò quậy phá không đáng có. Học hành tuy có khá hơn nhưng hạnh kiểm không tốt và sự thật là dù ba mẹ có quan tâm nhưng thực sự ông bà khá bận và khó có thời gian để chú ý nhiều đến tôi. Họ hang nhà tôi do tranh chấp đất nên cũng ít gặp mặt, ông bà cũng mất sớm nên tôi không có quá nhiều tình cảm từ mọi hướng.
Rồi mọi chuyện cũng ổn cho đến khi tôi vào cấp 3 ở 1 trường trái tuyến với nhà nhưng không quá xa. Tuy nhiên trường không phải là trường điểm nên cũng rất nhiều thành phần khá bất hảo. Lớp 10 của tôi trải qua vô số những lần bắt nạt và đánh nhau rồi bị kiểm điểm nhưng do lúc đó thể hình tôi còn nhỏ cho nên thường thua cuộc, kể cả có mời bố mẹ lên thì dù tôi có đúng thì mình vẫn là chiếu dưới và vẫn là kẻ chịu nhục từ những lần bị bắt nạt trên. Vậy nên tính tôi càng trở nên lầm lì và khó hiểu. Mọi việc cứ như thế cho đến khi 1 biến cố khá lớn ập đến với tôi, nó biến tôi trở thành 1 kẻ săn mồi sau này.