Hoa Vàng Thuở Ấy

HOA VÀNG THUỞ ẤY

Vừa đúng 10 mùa hạ đi qua khi tôi kết thúc đời học sinh của mình. Lưu bút có, thư tình cả gửi và nhận đầy 1 hộc tủ, ký ức, kỷ niệm... Đôi khi ùa về tràn ngập, len lỏi sâu vào từng thớ thịt...
Lắm lúc đi nhậu với tụi bạn thân cấp 3, chúng nó vẫn thường nói tôi hãy viết về những điều quá đổi tuyệt vời mà tôi cùng bọn nó đã 1 lần chìm đắm...

Hơn 1 lần đặt bút, hơn chục lần tưởng tượng, hơn trăm lần nghĩ đến và nhớ về. Đến hôm nay, nhìn đứa em sinh năm 2000 làm lễ tri ân về khóc đỏ hoe khóe mắt, tôi chợt nhận ra, 9x đời cuối cùng đã không còn là học sinh nữa... Và tôi quyết định đặt bút...
Không hướng tới viết 1 cái gì đó thật cao xa, lung linh và rực rỡ. Chỉ cốt mong sao mỗi khi đọc lại, từng dòng ký ức được hiện lên, nguyên vẹn hơn, đậm nét hơn...


HOA VÀNG THUỞ ẤY

Chap 1 : MÙA HẠ ĐẦU TIÊN


Nếu nói “yêu” theo 1 cách đơn giản kiểu như bạn dành tình cảm cho ai đó thật nhiều và người đó không phải là người thân trong gia đình, tôi dám chắc tôi đã biết yêu từ rất sớm, chính xác là năm lớp … 1. Thật đấy, ếu đùa đâu!


Hồi đó tôi ngồi gần 1 con bé tên Trinh, thật ra, với tôi lúc đó ( tôi của lúc đó đấy nhé ) thì con bé này chẳng có gì là xinh xắn hay đáng yêu. Chỉ đơn giản nhìn nó cứ ngồ ngộ và thu hút thế nào đó không giải thích được.

Nó ngồi ngay trước mặt tôi. Không hiểu gia đình nghĩ gì mà ai đời con gái lại đi cắt tóc ngắn đến nỗi ngắn hơn cả 1 thằng con trai là tôi đây. Ngộ thật! Và với 1 thằng bé thích tìm hiểu mọi thứ ở cái thế giới nó mới tới chưa đầy 7 năm này thì nó thích cái ngộ đó, đại ý là nó thích con bé đó!

Năm lớp 1, bọn con trai vốn thích các môn “thể thao” năng động, có tính cạnh tranh, ganh đua cao. Trong số vô vàn những trò chơi của tuổi thơ, đuổi bắt hay trận giả là những ví dụ điển hình. Chơi mấy trò kiểu vậy thì phải biết bay, chí ít phải bay được từ bàn này qua bàn khác. Thành ra cứ sau mỗi giờ giải lao, bàn nào bàn nấy đầy những dấu chân của các thành phần không ưa hòa bình khu vực ấy. Riết rồi quen, bàn nào cũng vậy nên chẳng thấy đứa nào cự cãi về việc thằng chết bầm nào vừa in nguyên dấu chân Holywood lên bàn mình, vô giờ học là hì hục lau bàn lau ghế xoẹt xoẹt vài cái rồi ngồi.

Tôi cũng vậy. Nhưng tôi thích cái con bé ngồ ngộ kia nữa nên lau bàn tôi xong thì nhân lúc nó ra chơi chưa vô, tôi len lén lau luôn phần bàn của nó, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của vài đứa thấy cái sự lạ này. Đến khi ù té chạy vô sau tiếng trống vừa đánh, thoạt đầu, nó hơi sửng sốt nhìn bàn mình sạch bóng, rồi nó liếc xuống nhìn tôi, tôi cũng chẳng ngại gì nhìn lại nó ra điều “nhìn gì ế bạn?” Tôi bẩm sinh có khả năng tạm gọi là “tinh tế”, hiểu được người khác khá nhanh nên tôi biết làm thế nào để khỏi bị nghi ngờ, giống như binh pháp Tôn Tử có nói “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. À, thật ra thì nhiều lúc cái khả năng bẩm sinh đó nó cũng đột ngột lặn đâu mất tăm khi tôi muốn triệu hồi lên. Nhưng cái đó là sau này, bây giờ tôi giả nai cứ gọi là số 1.

Hồi đó vốn ngốc xít nên “yêu” nhưng chỉ biết nhìn nhìn nó rồi tự nhe răng ra cười. Lắm lúc tranh thủ lau giúp nó cái bàn khi nó chưa kịp vô lớp hoặc đến phiên nó trực nhật thì cố gắng đi sớm hơn giúp nó lau bảng, quét lớp… Cũng có khi điên điên lên cứ muốn véo lưng hay kéo áo chọc cho nó tức để gây sự chú ý, vậy xong là tự cảm thấy cứ như được “yêu” lại rồi, và ngồi tự phởn 1 mình như thằng tự kỷ… Kinh thật!
Mùa hạ đầu tiên trong đời học sinh của tôi đã kết thúc với những cái “kinh thật” đó.

Lên năm lớp 2, học thêm với nó 1 kỳ nữa. Nó vẫn vậy. Tóc cắt ngắn phô ra cái gáy trắng ngần. Chỉ được thêm chút là ngồi gần nên “hơi bị” thân hơn, đôi khi cũng hay tám chuyện, chia sẻ bánh kẹo với nhau, rồi cùng nhau làm 1 bài toán, tiếng Việt.

Đến hết học kỳ I, ba mẹ tôi vì bận việc gia đình nhiều hơn, không có thời gian đón tôi buổi trưa rồi chiều chở lại đến trường để đi học nữa nên chuyển tôi qua học bán trú luôn, nghĩa là từ 7h sáng đến 4h30 chiều mới về. Thế là tôi chuyển từ lớp 2/1 qua lớp 2/5.

Vừa hết tiết 3, mẹ tôi vô nói gì đó với cô Thanh rồi cô đứng trên kia gọi xuống “em V dọn dẹp sách vở vào cặp đi theo phụ huynh chuyển lớp”. Tôi nghe xong ngớ người mất một lúc, sau đó thu dọn đồ đạc cho vào cặp và lẽo đẽo theo mẹ sau khi liếc nhìn em ấy 1 cái hơi luyến tiếc…

Chia tay “mối tình đầu”, em nó cũng chẳng buồn theo tiễn tôi 1 cách bịn rịn mà cứ vô tư ngồi nói chuyện với con bé bên cạnh sau khi gật đầu nhìn tôi cười một cái. Chỉ có thằng Ánh ( tôi nhớ nhớ tên của thằng ngồi bên tôi lúc đó vì sau này chẳng bao giờ tôi có dịp gặp lại nó nữa) là chạy theo phía sau tôi í ới “mày nhớ trả tao cuốn Đoremon đấy”. Tôi ậm ừ cho có rồi đi thẳng.

HOA VÀNG THUỞ ẤY

Chap 1 : MÙA HẠ ĐẦU TIÊN
Chap 2 : Hương Quỳnh năm cũ
Chap 3 : Xóa nhòa biên giới
Chap 4 Những người quen xa lạ
Chap 5 Tóc em đuôi gà

Chap 6 Thuở Ban Đầu
Chap 7 Giữa giờ chơi, mang đến lại mang về
Chap 8 Ngại ngùng
Chap 9 Vội Vàng
Chap 10 Như cơn gió thoảng
Chap 11 Gió Lặng
Chap 12 Cuối cấp
Chap 13 Khởi đầu mới
Chap 14 Ca dao em và tôi
Chap 15 Kết thúc ngỡ ngàng
Chap 16 Và như thế em đi…
Chap 17 Ăn hết nỗi buồn
Chap 18 Lối cũ xa dần
Chap 19 Vầng trăng khóc
Chap 20 Bắt đầu
Chap 21 Lớp Chuyên Anh
Chap 22 Quỳnh Hương – Hương Quỳnh
Chap 23 Khai Giảng
Chap 24 Lớp phó văn – thể - mỹ
Chap 25 Tình yêu màu nắng
Chap 26 Có gì đâu mà sợ
Chap 27 Vận đen theo đuổi
Chap 28 Đoạn kết một cuộc tình
Chap 29 Sợ yêu
Chap 30 Không yêu cho gái nó thèm
Chap 31 Thằng Thành gãy tay
Chap 32 Hạnh kiểm kém
Chap 33 Mùa hè cháy nắng
Chap 34 Cô bé mùa thu
Chap 35 Kế hoạch lật đổ
Chap 36 Kế Hoạch Lên Ngôi
Chap 37 Bàn có 4 chỗ ngồi
Chap 38 Lá phiếu cuối cùng
Chap 39 Thử Thách Đầu Tiên
Chap 40 Theo Dõi
Chap 41 Vạn sự khởi đầu nan
Chap 42 Chạm vào danh dự của lớp
Chap 43 Chênh vênh
Chap 44 Cơn mưa thanh xuân
Chap 45 “Gửi Thương”
Chap 46 Chiếc Nhẫn và Cây Bút
Chap 47 Magic_designer – Nhà thiết kế ma thuật
Chap 48 Hiểu nhầm tai hại
Chap 49 Kế hoạch đầu tiên
Chap 50 Hạ quyết tâm
Chap 51 Ăn dưa bở
Chap 52 Trận thư hùng đỉnh cao
Chap 53 Con đường xa xăm
Chap 54 Bất bại đại tướng
Chap 55 Chiếc khăn tay
Chap 56 Tôi đang hạnh phúc
Chap 57 Trận Chiến Tập San
Chap 58 Sự cố bán hoa
Chap 59 Nó là bí thư lớp ta!
Chap 60 Ngày nhà giáo Việt Nam
Chap 61 Nghi ngờ
Chap 62 Mắt biếc
Chap 63 Mông lung
Chap 64 Kẻ vô tri
Chap 65 Quay lưng
Chap 66 Cặp đôi nào hoàn hảo
Chap 67 Ku Nhân Ca Sĩ
Chap 68 Siêu Dự Bị
Chap 69 Điền vào chỗ trống
Chap 70 Ngày mai đâu còn nữa...
Chap 71 Bài tango cho em
Chap 72 Giận hờn
Chap 73 Vòng xoay tình ái
Chap 74 Xúc cảm ngọt ngào
Chap 75 Vũ điệu đam mê
Chap 76 Trước vòng chung kết
Chap 77 Lạc Nhịp
Chap 78 Gió xuân mơn man
Chap 79 Nỗi buồn không tên
Chap 80 Tiếng gió xôn xao
Chap 81 Tình bạn bất ngờ
Chap 82 Thuyền Trưởng nghỉ bệnh
Chap 83 Trước ngày hội vui
Chap 84 Món quà tình ái
Chap 85 Nước cờ trầm mặc
Chap 86 Ánh buồn trong mắt
Chap 87 Chiến lược lên ngôi
Chap 88 Con đường mưa
Chap 89 Tôi ghét bạn
Chap 90 Trách nhiệm gấp đôi
Chap 91 Xin lỗi mắt biếc!

Chap 92 Trước giờ G
Chap 93 Chiếc khăn bị mất
Chap 94 Em tìm ai ...?
Chap 95 Điệp khúc lên ngôi!
Chap 96 Kẻ thứ ba

Chap 97 Phép thử không thành
Chap 98 Lời đắng cho cuộc tình
CHap 99 Tình cũ
Chap 100 Chối từ
Chap 101 Hạ Cuối
Chap 102 Đợi Thu
Chap 103 Bạn thân
Chap 104 Nhật ký chuyền tay
Chap 105 Nỗi buồn hoa Phượng
Chap 106 Mong chờ
Chap 107 Hai cô bạn
Chap 108 Ngày gặp gỡ
Chap 109 Học quân sự
Chap 110 Trận bóng mở đầu
Chap 111 Gặp lại nỗi nhớ
Chap 112 Đón đưa
Chap 113 Ngày khai giảng cuối cùng
Chap 114 KPGF
Chap 115 Khóa chân
Chap 116 Kế hoạch sinh nhật
Chap 117 Gửi thiệp
Chap 118 Tiệc sinh nhật
Chap 119 Đừng để vụt mất tuổi xanh
Chap 120 Món quà vô giá
Chap 121 Khoảng lặng chiều tà
Chap 122 - 1001 Con hạc giấy
Chap 123 Trận chiến tập san (part 2)
Chap 124 Dấu yêu ơi!
Chap 125 Người tình dĩ vãng
Chap 126 Mưa lá phượng
Chap 127 Lời hẹn ngày xưa
Chap 128 Delete all
Chap 129 Hoài niệm dở dang
Chap 130 Yêu lại người yêu
Chap 131 Trang 14
Chap 132 Đọ gan
Chap 133 Hoài...
Chap 134 Những lần đầu tiên
Chap 135 Mẫn Trinh

Chap 136 Chút nhớ cuối cùng
Chap 137 Trong nắng có gì
Chap 138 Gia sư
Chap 139 Học cách quên (update 2/2/2023)
Các chap đã được tổng hợp tại đây cho ae tiện theo dõi nhé. Sẽ update thêm khi có chap mới. Cảm ơn bác @youthless đã tài trợ chương trình này!
 
Last edited:
Chap 120 Món quà vô giá

Tối hôm đó, khi buổi tiệc kết thúc. Thanh toán tại quầy xong xuôi, ku Phúc háy mắt tôi một cái rồi tót lên xe chở Hồng Vân về. Thằng này hay thật. Sinh nhật nó mà nó xuống nhà chở người ta lên. Sao lúc đó tôi không nghĩ ra chuyện này…

  • Thương về V nhé! Tối hôm nay chắc V vui lắm phải không?
  • Tôi quay lại cười tươi – Cảm ơn Thương nhé! Mà Thương về với Phượng chứ?
  • Không cùng đường nên Thương về một mình, Phượng với Linh về từ nãy. Mà V không cần đưa Thương về đâu.
  • Sao lại không???
  • Vì Thương thấy không nên như vậy. – Em nói xong đạp xe lên trước.
Thấy bầu trời không trăng sao, gió lại mang hơi lạnh, tôi vội vã vào bãi giữ, ngang qua Diệp, em đã ngồi trên xe nhưng chưa đi. Vốn định nói gì đó nhưng ngập ngừng đôi chút tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ gật đầu cảm ơn em rồi đi thẳng.

Đạp nhanh hơn trên con đường quen thuộc. Thấy chiếc váy trắng đang chầm chậm phía trước, tôi nhẹ chân sóng đôi :

  • Sao không đợi V chút…
  • Thương đã đợi lâu lắm rồi…
  • Ơ…
  • Nhưng không đợi được!
  • V… V vẫn đây mà…
Em chợt im lặng. Im lặng đến rợn người. Có lẽ không gian xung quanh cũng ủng hộ điều đó. Những ánh đèn vàng vọt mờ ảo. Những thân cây xù xì gai góc. Những tán lá thưa thớt đung đưa… Trong không gian đó, quả thật lời nào nói ra cũng cảm giác như thừa thải. Hai chiếc bóng ủ rũ đi sát bên nhau, nhưng cảm giác đang xa xăm dịu vợi…

Tôi lại miên man với lời tự sự trong thâm tâm. Đang có chuyện gì xảy ra? Chẳng phải buổi tối nay vốn vui vẻ lắm sao? Sao… sao tự dưng em lại thế này? Liên quan đến Diệp chăng? Nhưng tôi với Diệp đã làm gì? Hay tại Diệp đến sớm hơn? Hay tại Diệp giúp mẹ tôi nấu nướng bày biện mọi thứ? Hay là lúc ở dưới bếp có chuyện gì xảy ra? Tôi chẳng thích im lặng. Tôi ngại im lặng. Tôi sợ im lặng. Và em đang im lặng…

  • Thương… Thương đừng như vậy…
  • … vẫn đôi mắt nâu âm thầm.
  • Có gì Thương cứ nói V nghe đi, hôm nay sinh nhật V…
  • Tôi chợt thấy mắt em đỏ hoe. – Thương… Thương xin lỗi… Thương cũng không biết có chuyện gì nữa… - em vừa nói vừa đạp xe nhanh hơn.
  • Thấy đã sắp đến cánh cổng màu tím, tôi cố đạp nhanh hơn một nhịp rồi phanh lại ngay trước xe em. – Thương… Có gì thì nói V biết…
  • Thương nghĩ V với Diệp đã… Nhưng hình như không phải vậy… Lúc nãy V hát, Thương thấy nhiều cảm xúc lắm… Thương cứ nghĩ chúng ta là bạn… Nhưng Thương lại… Thương thật ích kỷ… Chúng ta còn một kỳ thi phía trước… Chúng ta phải tập trung tuyệt đối… May mắn sẽ đến với nhiều người… Nhưng nếu Thương không cố gắng, may mắn sẽ không bao giờ đến…
Dưới tán Hoàng Yến đẫm sương đêm, bên vài khóm Bã Trầu đung đưa theo làn gió, cơn mưa cuối mùa bất chợt ập xuống như khúc đệm cho tiếng lòng em có dịp vang lên. Chả hiểu sao tôi, và cả em nữa, cứ đứng yên cho cơn mưa làm ướt. Và trong khóe mắt sâu thẳm kia, từng giọt nước cứ lăn tăn. Là nước mưa rơi hay nước mắt em rơi? Tôi không tài nào biết được. Chiếc váy đẫm nước trở nên mỏng manh bám vào da thịt, đôi vai em run lên… vì lạnh hay vì những tiếng nấc? Tôi cũng chả biết. Chỉ biết giây phút đó, em đẹp như chính những giọt mưa kia. Lung linh, thanh khiết, trong suốt… Đẹp như chính tình cảm của mình. Nhẹ nhàng, sâu lắng, thiết tha…

Tôi thả chiếc xe ra. Bước đến một bước, như đạp xuống dưới chân bao chùng chình lâu nay. Thêm một bước nữa, dẫm nát cái tôi cùng sự ngại ngùng to lớn. Nếu để cảm xúc dẫn lối, tôi phải bước thêm một bước nữa. Một bước nữa thôi. Rồi dang đôi tay ôm em vào lòng. Rồi che chắn em khỏi mưa sa gió lộng. Rồi ấp ủ em cho ấm áp vai gầy… Nhưng khi hơi thở đã bắt đầu nghe được. Khi ánh mắt đã chạm thấu con tim. Với tất cả những bản lĩnh của mình, tôi đưa đôi bàn tay ra xiết tay em thật chặt. Đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt :

  • V thích Thương! Thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Muốn được yêu thương, muốn được sóng đôi, muốn được che chở… Nhưng lại đi lạc… V xin lỗi…
Em vẫn nhìn tôi chăm chăm. Không nói gì. Cũng không chút phản ứng. Chỉ có đôi mắt, đôi mắt hình như đang phán xét điều gì đó. Thêm một thảng trôi qua. Em đột ngột rụt tay về. Rồi bẽn lẽn :

  • Ông nói dối, tui không tin. – Mắt nguýt dài một cái rồi cười mỉm, đạp xe về cánh cổng khép.
Tôi mãi nhìn theo hình bóng đó. Đến tận cuối ngã rẽ, khi bóng em đã khuất, tôi mới tiến lại, dựng chiếc xe lên, rồi tìm áo mưa. Nhưng nhận ra đã ướt sũng. Tôi để nguyên như vậy đạp về nhà. Con đường hôm nay thật lạ lẫm. Hình như nó khác khi sáng nhiều lắm. Có kẻ trai vừa thổ lộ, lời thổ lộ mà hắn đã từng nghĩ, dù có vật đổi sao dời hắn cũng chẳng thể nào nói ra được…

Đêm hôm đó. Chẳng buồn mở những món quà sinh nhật. Tắm rửa rồi lên phòng. Trong căn gác nhỏ, tôi để cảm xúc của mình thao thức với những giọt mưa dai dẳng ngoài kia. Hoàn toàn thanh thoát, hoàn toàn an yên. Tôi không hề thấy mình có lỗi với Diệp. Tôi chỉ tiếc sao mình không nói ra những điều vừa nói sớm hơn. Tôi cũng chẳng cần em phải gật đầu đồng ý. Chẳng cần em phải nói lên em cũng thích tôi như vậy. Chẳng cần nữa. Trái tim tôi đang hò reo những giai điệu ngọt ngào trong khu vườn đầy hoa thơm quả ngọt. Một cảm xúc gì đó thật khó tả. Như hai mảnh vỡ sau bao năm xa cách bỗng được tìm thấy và để cạnh bên nhau. Và chỉ cần vậy thôi. Không cần thêm điều gì nữa!

Sáng hôm sau tôi vẫn dậy thật sớm. Ngay khi tiếng chuông đồng hồ vừa tích tắc liên hồi. Tôi cứ nghĩ mình sẽ ngại ngùng lắm sau tất cả những gì vừa đến. Nhưng không phải vậy. Tôi muốn được gặp em, ngay lập tức. Chỉ tiếc mặt trời đang ngủ quên trong đám mây đen dày trục. Chỉ tiếc thời gian nguyên tắc cứng nhắc đến vô tình. Tôi vẫn phải chờ màn đêm thức giấc. Lúc đó, tôi mới có thể đến với ai kia…

  • Hihi. V tới sớm vậy?
  • Vậy với V đã là trễ lắm rồi?
  • Hôm nay mưa, V chở Thương nha?
  • Dạ vâng, thưa cô nương.
Con đường vẫn xanh thẳm màu biển. Dưới cơn mưa nặng hạt, màu xanh lại càng thắm và đậm hơn. Những giọt nước mưa không thôi táp vào da mặt. Gió đẩy ngược làm xe hơi chòng chành :

  • V sát chân vào để Thương đạp chung với.
Ôi. Cơn mưa thật đáng yêu. Cả gió nữa, dễ thương như chiếc kẹo ngọt.

  • Sao mọi khi không đạp chung?
  • Mọi khi đâu có gió.
  • Có hôm có gió.
  • Hôm đó… gió nhẹ.
  • Gió nhẹ thì giúp đạp nhẹ thôi.
  • Hôm đó… hôm đó khác…
  • Khác gì?
  • Ông nói một tiếng nữa tôi véo bầm hông đó nghen.
  • Người ta làm gì mà đòi véo người ta?
Á, óa. Tôi thét lên nghe đau điếng sau lưng. Và vẫn cảm giác ngọt ngào như hôm nọ. À không, phải là ngọt ngào hơn, hơn rất nhiều. Lẽ nào, tình yêu luôn kỳ cục như vậy chăng…??
 
Last edited:
11h chap về
hello bác, truyện bác viết rất cuốn ạ, em mới đọc từ tối hôm qua và đã xong 119 chap
may mắn là truyện vẫn đang viết tiếp và tác giả vẫn hoạt động ko em tiếc chết mất, hơn 6 tháng ko vào voz để ôn thi đh nên bỏ lỡ cơ hội trò chuyện với tác giả :(((
Và mai em biết điểm thi, ko biết sẽ thế nào đây :(
 
Chap 120 Món quà vô giá

Tối hôm đó, khi buổi tiệc kết thúc. Thanh toán tại quầy xong xuôi, ku Phúc háy mắt tôi một cái rồi tót lên xe chở Hồng Vân về. Thằng này hay thật. Sinh nhật nó mà nó xuống nhà chở người ta lên. Sao lúc đó tôi không nghĩ ra chuyện này…

  • Thương về V nhé! Tối hôm nay chắc V vui lắm phải không?
  • Tôi quay lại cười tươi – Cảm ơn Thương nhé! Mà Thương về với Phượng chứ?
  • Không cùng đường nên Thương về một mình, Phượng với Linh về từ nãy. Mà V không cần đưa Thương về đâu.
  • Sao lại không???
  • Vì Thương thấy không nên như vậy. – Em nói xong đạp xe lên trước.
Thấy bầu trời không trăng sao, gió lại mang hơi lạnh, tôi vội vã vào bãi giữ, ngang qua Diệp, em đã ngồi trên xe nhưng chưa đi. Vốn định nói gì đó nhưng ngập ngừng đôi chút tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ gật đầu cảm ơn em rồi đi thẳng.

Đạp nhanh hơn trên con đường quen thuộc. Thấy chiếc váy trắng đang chầm chậm phía trước, tôi nhẹ chân sóng đôi :

  • Sao không đợi V chút…
  • Thương đã đợi lâu lắm rồi…
  • Ơ…
  • Nhưng không đợi được!
  • V… V vẫn đây mà…
Em chợt im lặng. Im lặng đến rợn người. Có lẽ không gian xung quanh cũng ủng hộ điều đó. Những ánh đèn vàng vọt mờ ảo. Những thân cây xù xì gai góc. Những tán lá thưa thớt đung đưa… Trong không gian đó, quả thật lời nào nói ra cũng cảm giác như thừa thải. Hai chiếc bóng ủ rũ đi sát bên nhau, nhưng cảm giác đang xa xăm dịu vợi…

Tôi lại miên man với lời tự sự trong thâm tâm. Đang có chuyện gì xảy ra? Chẳng phải buổi tối nay vốn vui vẻ lắm sao? Sao… sao tự dưng em lại thế này? Liên quan đến Diệp chăng? Nhưng tôi với Diệp đã làm gì? Hay tại Diệp đến sớm hơn? Hay tại Diệp giúp mẹ tôi nấu nướng bày biện mọi thứ? Hay là lúc ở dưới bếp có chuyện gì xảy ra? Tôi chẳng thích im lặng. Tôi ngại im lặng. Tôi sợ im lặng. Và em đang im lặng…

  • Thương… Thương đừng như vậy…
  • … vẫn đôi mắt nâu âm thầm.
  • Có gì Thương cứ nói V nghe đi, hôm nay sinh nhật V…
  • Tôi chợt thấy mắt em đỏ hoe. – Thương… Thương xin lỗi… Thương cũng không biết có chuyện gì nữa… - em vừa nói vừa đạp xe nhanh hơn.
  • Thấy đã sắp đến cánh cổng màu tím, tôi cố đạp nhanh hơn một nhịp rồi phanh lại ngay trước xe em. – Thương… Có gì thì nói V biết…
  • Thương nghĩ V với Diệp đã… Nhưng hình như không phải vậy… Lúc nãy V hát, Thương thấy nhiều cảm xúc lắm… Thương cứ nghĩ chúng ta là bạn… Nhưng Thương lại… Thương thật ích kỷ… Chúng ta còn một kỳ thi phía trước… Chúng ta phải tập trung tuyệt đối… May mắn sẽ đến với nhiều người… Nhưng nếu Thương không cố gắng, may mắn sẽ không bao giờ đến…
Dưới tán Hoàng Yến đẫm sương đêm, bên vài khóm Bã Trầu đung đưa theo làn gió, cơn mưa cuối mùa bất chợt ập xuống như khúc đệm cho tiếng lòng em có dịp vang lên. Chả hiểu sao tôi, và cả em nữa, cứ đứng yên cho cơn mưa làm ướt. Và trong khóe mắt sâu thẳm kia, từng giọt nước cứ lăn tăn. Là nước mưa rơi hay nước mắt em rơi? Tôi không tài nào biết được. Chiếc váy đẫm nước trở nên mỏng manh bám vào da thịt, đôi vai em run lên… vì lạnh hay vì những tiếng nấc? Tôi cũng chả biết. Chỉ biết giây phút đó, em đẹp như chính những giọt mưa kia. Lung linh, thanh khiết, trong suốt… Đẹp như chính tình cảm của mình. Nhẹ nhàng, sâu lắng, thiết tha…

Tôi thả chiếc xe ra. Bước đến một bước, như đạp xuống dưới chân bao chùng chình lâu nay. Thêm một bước nữa, dẫm nát cái tôi cùng sự ngại ngùng to lớn. Nếu để cảm xúc dẫn lối, tôi phải bước thêm một bước nữa. Một bước nữa thôi. Rồi dang đôi tay ôm em vào lòng. Rồi che chắn em khỏi mưa sa gió lộng. Rồi ấp ủ em cho ấm áp vai gầy… Nhưng khi hơi thở đã bắt đầu nghe được. Khi ánh mắt đã chạm thấu con tim. Với tất cả những bản lĩnh của mình, tôi đưa đôi bàn tay ra xiết tay em thật chặt. Đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt :

  • V thích Thương! Thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Muốn được yêu thương, muốn được sóng đôi, muốn được che chở… Nhưng lại đi lạc… V xin lỗi…
Em vẫn nhìn tôi chăm chăm. Không nói gì. Cũng không chút phản ứng. Chỉ có đôi mắt, đôi mắt hình như đang phán xét điều gì đó. Thêm một thảng trôi qua. Em đột ngột rụt tay về. Rồi bẽn lẽn :

  • Ông nói dối, tui không tin. – Mắt nguýt dài một cái rồi cười mỉm, đạp xe về cánh cổng khép.
Tôi mãi nhìn theo hình bóng đó. Đến tận cuối ngã rẽ, khi bóng em đã khuất, tôi mới tiến lại, dựng chiếc xe lên, rồi tìm áo mưa. Nhưng nhận ra đã ướt sũng. Tôi để nguyên như vậy đạp về nhà. Con đường hôm nay thật lạ lẫm. Hình như nó khác khi sáng nhiều lắm. Có kẻ trai vừa thổ lộ, lời thổ lộ mà hắn đã từng nghĩ, dù có vật đổi sao dời hắn cũng chẳng thể nào nói ra được…

Đêm hôm đó. Chẳng buồn mở những món quà sinh nhật. Tắm rửa rồi lên phòng. Trong căn gác nhỏ, tôi để cảm xúc của mình thao thức với những giọt mưa dai dẳng ngoài kia. Hoàn toàn thanh thoát, hoàn toàn an yên. Tôi không hề thấy mình có lỗi với Diệp. Tôi chỉ tiếc sao mình không nói ra những điều vừa nói sớm hơn. Tôi cũng chẳng cần em phải gật đầu đồng ý. Chẳng cần em phải nói lên em cũng thích tôi như vậy. Chẳng cần nữa. Trái tim tôi đang hò reo những giai điệu ngọt ngào trong khu vườn đầy hoa thơm quả ngọt. Một cảm xúc gì đó thật khó tả. Như hai mảnh vỡ sau bao năm xa cách bỗng được tìm thấy và để cạnh bên nhau. Và chỉ cần vậy thôi. Không cần thêm điều gì nữa!

Sáng hôm sau tôi vẫn dậy thật sớm. Ngay khi tiếng chuông đồng hồ vừa tích tắc liên hồi. Tôi cứ nghĩ mình sẽ ngại ngùng lắm sau tất cả những gì vừa đến. Nhưng không phải vậy. Tôi muốn được gặp em, ngay lập tức. Chỉ tiếc mặt trời đang ngủ quên trong đám mây đen dày trục. Chỉ tiếc thời gian nguyên tắc cứng nhắc đến vô tình. Tôi vẫn phải chờ màn đêm thức giấc. Lúc đó, tôi mới có thể đến với ai kia…

  • Hihi. V tới sớm vậy?
  • Vậy với V đã là trễ lắm rồi?
  • Hôm nay mưa, V chở Thương nha?
  • Dạ vâng, thưa cô nương.
Con đường vẫn xanh thẳm màu biển. Dưới cơn mưa nặng hạt, màu xanh lại càng thắm và đậm hơn. Những giọt nước mưa không thôi táp vào da mặt. Gió đẩy ngược làm xe hơi chòng chành :

  • V sát chân vào để Thương đạp chung với.
Ôi. Cơn mưa thật đáng yêu. Cả gió nữa, dễ thương như chiếc kẹo ngọt.

  • Sao mọi khi không đạp chung?
  • Mọi khi đâu có gió.
  • Có hôm có gió.
  • Hôm đó… gió nhẹ.
  • Gió nhẹ thì giúp đạp nhẹ thôi.
  • Hôm đó… hôm đó khác…
  • Khác gì?
  • Ông nói một tiếng nữa tôi véo bầm hông đó nghen.
  • Người ta làm gì mà đòi véo người ta?
Á, óa. Tôi thét lên nghe đau điếng sau lưng. Và vẫn cảm giác ngọt ngào hôm nọ. À không, phải là ngọt ngào hơn, hơn rất nhiều. Có lẽ, tình yêu luôn kỳ cục như vậy chẳng…??
lời tỏ tình có vẻ đơn giản , nhưng mà ôm dưới mưa thì lãng mạn hết nấc roifii :)))
 
hello bác, truyện bác viết rất cuốn ạ, em mới đọc từ tối hôm qua và đã xong 119 chap
may mắn là truyện vẫn đang viết tiếp và tác giả vẫn hoạt động ko em tiếc chết mất, hơn 6 tháng ko vào voz để ôn thi đh nên bỏ lỡ cơ hội trò chuyện với tác giả :(((
Và mai em biết điểm thi, ko biết sẽ thế nào đây :(
Không biết ngày mai sẽ ra sao - Mà có ra sao cũng chẳng sao.
Thoải mái đi bác ơi. Đời cho ta quân bài xấu, cố mà đánh cho khôn ngoan :boss:
 
Mình... ko hiểu còm này lắm 😅
Tưởng vozer nào cũng biết chứ bác
1598457779400.png
 
Chap 120 Món quà vô giá

Tối hôm đó, khi buổi tiệc kết thúc. Thanh toán tại quầy xong xuôi, ku Phúc háy mắt tôi một cái rồi tót lên xe chở Hồng Vân về. Thằng này hay thật. Sinh nhật nó mà nó xuống nhà chở người ta lên. Sao lúc đó tôi không nghĩ ra chuyện này…

  • Thương về V nhé! Tối hôm nay chắc V vui lắm phải không?
  • Tôi quay lại cười tươi – Cảm ơn Thương nhé! Mà Thương về với Phượng chứ?
  • Không cùng đường nên Thương về một mình, Phượng với Linh về từ nãy. Mà V không cần đưa Thương về đâu.
  • Sao lại không???
  • Vì Thương thấy không nên như vậy. – Em nói xong đạp xe lên trước.
Thấy bầu trời không trăng sao, gió lại mang hơi lạnh, tôi vội vã vào bãi giữ, ngang qua Diệp, em đã ngồi trên xe nhưng chưa đi. Vốn định nói gì đó nhưng ngập ngừng đôi chút tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ gật đầu cảm ơn em rồi đi thẳng.

Đạp nhanh hơn trên con đường quen thuộc. Thấy chiếc váy trắng đang chầm chậm phía trước, tôi nhẹ chân sóng đôi :

  • Sao không đợi V chút…
  • Thương đã đợi lâu lắm rồi…
  • Ơ…
  • Nhưng không đợi được!
  • V… V vẫn đây mà…
Em chợt im lặng. Im lặng đến rợn người. Có lẽ không gian xung quanh cũng ủng hộ điều đó. Những ánh đèn vàng vọt mờ ảo. Những thân cây xù xì gai góc. Những tán lá thưa thớt đung đưa… Trong không gian đó, quả thật lời nào nói ra cũng cảm giác như thừa thải. Hai chiếc bóng ủ rũ đi sát bên nhau, nhưng cảm giác đang xa xăm dịu vợi…

Tôi lại miên man với lời tự sự trong thâm tâm. Đang có chuyện gì xảy ra? Chẳng phải buổi tối nay vốn vui vẻ lắm sao? Sao… sao tự dưng em lại thế này? Liên quan đến Diệp chăng? Nhưng tôi với Diệp đã làm gì? Hay tại Diệp đến sớm hơn? Hay tại Diệp giúp mẹ tôi nấu nướng bày biện mọi thứ? Hay là lúc ở dưới bếp có chuyện gì xảy ra? Tôi chẳng thích im lặng. Tôi ngại im lặng. Tôi sợ im lặng. Và em đang im lặng…

  • Thương… Thương đừng như vậy…
  • … vẫn đôi mắt nâu âm thầm.
  • Có gì Thương cứ nói V nghe đi, hôm nay sinh nhật V…
  • Tôi chợt thấy mắt em đỏ hoe. – Thương… Thương xin lỗi… Thương cũng không biết có chuyện gì nữa… - em vừa nói vừa đạp xe nhanh hơn.
  • Thấy đã sắp đến cánh cổng màu tím, tôi cố đạp nhanh hơn một nhịp rồi phanh lại ngay trước xe em. – Thương… Có gì thì nói V biết…
  • Thương nghĩ V với Diệp đã… Nhưng hình như không phải vậy… Lúc nãy V hát, Thương thấy nhiều cảm xúc lắm… Thương cứ nghĩ chúng ta là bạn… Nhưng Thương lại… Thương thật ích kỷ… Chúng ta còn một kỳ thi phía trước… Chúng ta phải tập trung tuyệt đối… May mắn sẽ đến với nhiều người… Nhưng nếu Thương không cố gắng, may mắn sẽ không bao giờ đến…
Dưới tán Hoàng Yến đẫm sương đêm, bên vài khóm Bã Trầu đung đưa theo làn gió, cơn mưa cuối mùa bất chợt ập xuống như khúc đệm cho tiếng lòng em có dịp vang lên. Chả hiểu sao tôi, và cả em nữa, cứ đứng yên cho cơn mưa làm ướt. Và trong khóe mắt sâu thẳm kia, từng giọt nước cứ lăn tăn. Là nước mưa rơi hay nước mắt em rơi? Tôi không tài nào biết được. Chiếc váy đẫm nước trở nên mỏng manh bám vào da thịt, đôi vai em run lên… vì lạnh hay vì những tiếng nấc? Tôi cũng chả biết. Chỉ biết giây phút đó, em đẹp như chính những giọt mưa kia. Lung linh, thanh khiết, trong suốt… Đẹp như chính tình cảm của mình. Nhẹ nhàng, sâu lắng, thiết tha…

Tôi thả chiếc xe ra. Bước đến một bước, như đạp xuống dưới chân bao chùng chình lâu nay. Thêm một bước nữa, dẫm nát cái tôi cùng sự ngại ngùng to lớn. Nếu để cảm xúc dẫn lối, tôi phải bước thêm một bước nữa. Một bước nữa thôi. Rồi dang đôi tay ôm em vào lòng. Rồi che chắn em khỏi mưa sa gió lộng. Rồi ấp ủ em cho ấm áp vai gầy… Nhưng khi hơi thở đã bắt đầu nghe được. Khi ánh mắt đã chạm thấu con tim. Với tất cả những bản lĩnh của mình, tôi đưa đôi bàn tay ra xiết tay em thật chặt. Đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt :

  • V thích Thương! Thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Muốn được yêu thương, muốn được sóng đôi, muốn được che chở… Nhưng lại đi lạc… V xin lỗi…
Em vẫn nhìn tôi chăm chăm. Không nói gì. Cũng không chút phản ứng. Chỉ có đôi mắt, đôi mắt hình như đang phán xét điều gì đó. Thêm một thảng trôi qua. Em đột ngột rụt tay về. Rồi bẽn lẽn :

  • Ông nói dối, tui không tin. – Mắt nguýt dài một cái rồi cười mỉm, đạp xe về cánh cổng khép.
Tôi mãi nhìn theo hình bóng đó. Đến tận cuối ngã rẽ, khi bóng em đã khuất, tôi mới tiến lại, dựng chiếc xe lên, rồi tìm áo mưa. Nhưng nhận ra đã ướt sũng. Tôi để nguyên như vậy đạp về nhà. Con đường hôm nay thật lạ lẫm. Hình như nó khác khi sáng nhiều lắm. Có kẻ trai vừa thổ lộ, lời thổ lộ mà hắn đã từng nghĩ, dù có vật đổi sao dời hắn cũng chẳng thể nào nói ra được…

Đêm hôm đó. Chẳng buồn mở những món quà sinh nhật. Tắm rửa rồi lên phòng. Trong căn gác nhỏ, tôi để cảm xúc của mình thao thức với những giọt mưa dai dẳng ngoài kia. Hoàn toàn thanh thoát, hoàn toàn an yên. Tôi không hề thấy mình có lỗi với Diệp. Tôi chỉ tiếc sao mình không nói ra những điều vừa nói sớm hơn. Tôi cũng chẳng cần em phải gật đầu đồng ý. Chẳng cần em phải nói lên em cũng thích tôi như vậy. Chẳng cần nữa. Trái tim tôi đang hò reo những giai điệu ngọt ngào trong khu vườn đầy hoa thơm quả ngọt. Một cảm xúc gì đó thật khó tả. Như hai mảnh vỡ sau bao năm xa cách bỗng được tìm thấy và để cạnh bên nhau. Và chỉ cần vậy thôi. Không cần thêm điều gì nữa!

Sáng hôm sau tôi vẫn dậy thật sớm. Ngay khi tiếng chuông đồng hồ vừa tích tắc liên hồi. Tôi cứ nghĩ mình sẽ ngại ngùng lắm sau tất cả những gì vừa đến. Nhưng không phải vậy. Tôi muốn được gặp em, ngay lập tức. Chỉ tiếc mặt trời đang ngủ quên trong đám mây đen dày trục. Chỉ tiếc thời gian nguyên tắc cứng nhắc đến vô tình. Tôi vẫn phải chờ màn đêm thức giấc. Lúc đó, tôi mới có thể đến với ai kia…

  • Hihi. V tới sớm vậy?
  • Vậy với V đã là trễ lắm rồi?
  • Hôm nay mưa, V chở Thương nha?
  • Dạ vâng, thưa cô nương.
Con đường vẫn xanh thẳm màu biển. Dưới cơn mưa nặng hạt, màu xanh lại càng thắm và đậm hơn. Những giọt nước mưa không thôi táp vào da mặt. Gió đẩy ngược làm xe hơi chòng chành :

  • V sát chân vào để Thương đạp chung với.
Ôi. Cơn mưa thật đáng yêu. Cả gió nữa, dễ thương như chiếc kẹo ngọt.

  • Sao mọi khi không đạp chung?
  • Mọi khi đâu có gió.
  • Có hôm có gió.
  • Hôm đó… gió nhẹ.
  • Gió nhẹ thì giúp đạp nhẹ thôi.
  • Hôm đó… hôm đó khác…
  • Khác gì?
  • Ông nói một tiếng nữa tôi véo bầm hông đó nghen.
  • Người ta làm gì mà đòi véo người ta?
Á, óa. Tôi thét lên nghe đau điếng sau lưng. Và vẫn cảm giác ngọt ngào như hôm nọ. À không, phải là ngọt ngào hơn, hơn rất nhiều. Lẽ nào, tình yêu luôn kỳ cục như vậy chăng…??
Cái ta cần đây rồi. Tiếc cho Diệp, em đã làm tất cả, riêng chỉ có 1 lời xác nhận, thì e lại chậm chân. Nhưng có lẽ như vậy lại tốt. E nghĩ bác chỉ còn lại sự tiếc nuối ngày tháng đã qua, chứ chẳng còn thương mến muốn ở bên Diệp như trước nữa r.
 
Back
Top