[Hồi Ký] Mưa...

Thớt lúc nào cũng mồm kêu không ae tương tác. Hứa thì toàn hứa xuông. Riết chán k đọc nữa. Gạch:ah:
 
Chap 7 phần 2:
---------------
Cuộc sống của nó cũng chẳng có gì đáng nói từ sau hôm sinh nhật đó. Nó vẫn đi học, đi chơi bình thường, nhỏ Vân với nó thì thân thiết hơn nhưng trong nó lại chẳng có cảm giác gì với nhỏ ngoại trừ tình cảm bạn bè.. Nó cũng hay nhắn tin với nhỏ nhưng chỉ là công việc, rồi chém gió linh tinh chứ chẳng phải tán tỉnh..

Từ hôm gặp Linh, nó biết shop quần áo kia là của Linh, nó cũng chẳng qua đó nữa.. Nhiều hôm lượn lờ đi chơi qua đó, nó cũng thử ngó vào trong, cũng chẳng thấy Linh đâu nên nó đi thẳng.. Chẳng hiểu sao trong lòng nó thì cứ bình bình mà có nhiều lúc nó cảm thấy nhớ Linh, rồi hình ảnh hôm đó ở quán nhậu khiến nó thao thức bao nhiêu đêm liền..

Nhưng rốt cuộc, là nó gây tổn thương cho Linh, Linh đã phải bỏ lại tình yêu của mình để vào trong này.. Cuộc sống của Linh rất tốt, nó thấy Linh cười rất nhiều, sự vui vẻ, hạnh phúc thông qua những tấm ảnh Facebook.. Nó không nên làm phiền cuộc sống của Linh nữa..

Bẵng đi gần 1 tháng.. đầu tháng 12, nó được nghỉ 1 tuần.. Dở chứng thế nào nó book luôn vé để về Hà Nội.. Gói gém vài bộ quần áo.. Nó về mà chẳng báo trước.. Máy bay đáp xuống là nó lạnh run bần bật lên.. Cái lạnh mùa đông của miền bắc thật khủng khiếp.. Nhưng mà nó thích.. Nó bắt taxi rồi về nhà luôn mà không ghé đâu cả..

-Dạo nhìn trắng thế ông anh – Ngọc Anh nhìn nó cười khúc khích, tay cầm hộ nó cái vali

-Bố mẹ đâu rồi..

-Đi đâu ấy, để em gọi bố mẹ..

-Ừ..

Nó ngả người xuống ghế vì mệt.. một lát sau thì bố mẹ nó về, bữa cơm tối hôm ấy vui vẻ.. Nó gọi cả thằng Hưng về, lâu rồi 2 thằng chẳng ngồi được với nhau nên chén chú chén anh suốt.. Bố Quang nó cũng ham vui, nhậu tì tì đến hơn 9h mới xong.. Mặc cho mẹ nó và Ngọc Anh cằn nhằn miết..

Từ lúc đi làm, trình độ nhậu của nó được tăng lên đáng kể.. Uống vậy chỉ thấy hơi biêng biêng chứ không có gì.. Xong xuôi 2 thằng đèo nhau đi chơi, giờ cũng lớn rồi nên chỉ ngồi cafe nghe nhạc..

-Nhớ Mai à..

-Sao hỏi vậy?

-Nhìn cái mặt bố mày biết thừa.. – Thằng Hưng tự tin

-Không, nhớ người khác..

-Ai vậy..

-Đoán xem..

-Mày thì nhớ được ai ngoài chị Thu và Mai..

-Thế mày nhầm.. Lúc này đang nhớ người khác thật..

-Thôi kệ mày, mà dạo này có gái gú gì không đó?

-Có bạn ở trong SG, cùng ngành nghề, vào trong đó chả quen ai nên kết bạn với bạn ấy..

-Lại làm nông dân à? Haha – Thằng Hưng cười lớn

-Chịu thôi, lớn rồi, mà sao dạo này ít nói bậy vậy mày..

-Thì bạn tao giờ làm nhà nước rồi, đàng hoàng, chững chạc. Người yêu thì làm Công an, tao cũng phải thay đổi khi về nhà chứ..

-Tốt – Nó cười tươi..

Uống thêm ngụm cafe, nó cười nhẹ, người mà nó nhớ cũng là người mà nó từng ruồng bỏ.. giờ đây nó quay lại nhớ nhung, khác gì một thằng hèn đâu chứ..

Mà chắc gì, người ấy đã còn nhớ đến nó..

...

1 Tuần trôi qua nhanh chóng, nó lại lịch kịch chuẩn bị đồ để bay vào.. Thế nhưng đêm ấy bụng nó đau dữ dội, bố mẹ nó hốt hoảng đưa nó lên viện khám.. Hóa ra là đau ruột thừa.. Nó được mổ ngay lập tức, chuyến bay bị hủy.. Mổ xong nó báo cáo lại cơ quan về tình trạng của mình và được cho nghỉ học thêm 2 tuần nữa.. Nhỏ Vân biết tin cũng sốt sắng hỏi han, còn định book vé bay ra thăm nó nữa nhưng nó từ chối và khuyên nhỏ ở lại còn học..

2 tuần nó ở nhà chỉ ăn với ngủ.. người béo lên bao nhiêu.. cày nát mấy bộ phim khiến nó mụ hết cả đầu óc, chẳng biết từ bao giờ nó lại chỉ thích ở trong nhà và lười ra ngoài. Bởi ra ngoài cũng chẳng có gì để chơi cả, đôi khi chán quá thì lên làm tách Cafe rồi ngồi đọc sách. Cuộc sống của nó bỗng trở nên nhàm chán và bình yên đến lạ

Mẹ nó nói rằng.. Cả thời học sinh sinh viên nhiều duyên quá rồi, nên bây giờ chẳng thấy ai bên cạnh.. Nó thấy cũng đúng!

...

Sau tết dương lịch, nó bay trở lại Đà Nẵng để tiếp tục học.. Tính ra thì đến hết tháng 4 là nó học xong và quay trở về cơ quan làm việc.. Cũng chỉ còn 3 tháng nữa.. Thời gian trôi vèo một cái là hết.. Lúc nó bay vào, nhỏ Vân ra đón nó

-Có cần ăn mặc đẹp vầy không?

Nhỏ mặc một cái váy bó sát eo cổ tim.. Nhìn rất đẹp mà lại kín đáo

-Sức khỏe anh sao rồi, anh về 1 tháng mà em cứ ngỡ như 10 năm.. – Nhỏ cười khúc khích

-Thôi thôi lại bắt đầu nhiễm rồi đó

-Phóng viên là thế mà anh.. Thôi đi đi, đưa anh về xong em lại phải chạy qua nhà bạn một chút có việc..

-Ok

-Tối đi ăn nhé, tối qua đón em..

Nó về lại căn hộ.. Dọn dẹp qua một chút cho đỡ bụi bặm.. Tối đó sửa soạn một chút rồi sang đón nhỏ Vân, nhỏ nói thích ăn nướng ở vỉa hè nên nhỏ chỉ đường cho nó đi.. Nó cũng thích ăn nướng, nhưng phải trời thật lạnh cơ.. Chợt nó lại nhớ đến bữa ăn nướng dưới chân cầu vượt Đán, đó cũng là lần cuối mà nó đi ăn với Linh.. Ngày đó đến nay cũng đã gần 2 năm rồi..

Dừng xe, nó và nhỏ chọn một bàn gần ngoài cùng.. Cũng yên tĩnh hơn để tận hưởng không khí thoải mái của Đà Nẵng sau cơn mưa này.. Tiếng xèo xèo của thịt nướng mỡ hành cùng làn khói bốc lên nghi ngút, mùi thơm xộc vào mũi khiến cái bụng của nó kêu ọt ẹt.. Đã quá pepsi ơi..

-Anh nè

-Hử

-Bình thường nếu như không quen em thì vào đây học anh sẽ làm gì?

-À xem phim, đi học, ăn và ngủ thôi..

-Thế chán chết đi được á..

-Anh quen rồi.. Càng lớn con người ta càng cô đơn mà

-4 người con gái từng yêu anh, anh yêu ai nhất vậy? – Nhỏ Vân gắp đồ ăn cho nó rồi hỏi nhỏ..

-Sao em lại hỏi vậy..

-Thì coi như tâm sự với em đi.. Anh trả lời thật lòng mình xem..

Nó ngồi trầm ngâm một chút, để điện thoại về chế độ im lặng, nó thở một hơi dài rồi nhoẻn miệng cười.. Nhỏ Vân vẫn đang chăm chú nhìn nó như chờ đợi một câu trả lời..

-Mai Anh.. Đó là người mà anh yêu nhất..

-Vì sao lại vậy ạ? Em thấy tình yêu của anh với chị gì tên Thu hôm bữa anh kể cũng rất là đẹp và buồn mà..

-Bởi vì Mai Anh là người khiến bản thân anh tổn thương nhất, đau buồn nhất..

-Dạ, nhưng mà..

-Càng yêu thì khi mất đi càng thấy đau đớn.. còn một số chuyện nữa mà anh không thể kể được.. Mai Anh rời đi không chỉ là chuyện tình yêu đổ vỡ, mà trong đó còn nhiều thứ khác, còn đau khổ gấp vạn lần chuyện thất tình em ạ.

Nó cười nhẹ rồi đổ chén rượu vào mồm.. Vốn hôm nay chẳng muốn uống vì mới xuống máy bay nên mệt.. Nhưng càng nói thì lòng nó càng sầu, lâu lắm rồi có ai ngồi lại để nghe nó tâm sự đâu.. Mà thực ra trước giờ nó đâu có tâm sự với ai.. Chỉ toàn bản thân mình tự chịu đựng rồi tự vượt lên.. Đến thời điểm bây giờ, 4 người con gái ấy cũng đã rời bỏ nó, chẳng còn ai lắng nghe nó nữa..

-Có vẻ như em nhắc đến chị ấy khiến anh rất buồn.. Em xin lỗi

-Không đâu, đó là sự thật, mình trốn tránh mãi sao được em – Nó cười buồn, lắc đầu

...

-Có những năm tháng, anh trở nên gắt gỏng, nóng tính và sẵn sàng chửi rủa bất kì ai nhắc đến cái tên đó trước mặt anh.. Nhưng bây giờ thì khác rồi, đứng lên và chấp nhận mới là điều cần phải làm..

-Thời gian yêu nhau, anh có bao giờ nghĩ là sẽ buông tay chị ấy không?

-Có chứ, anh đã nghĩ rằng cả 2 sẽ không thể đến được với nhau vì khoảng cách, chênh lệch, ranh giới.. Nhưng anh lại không thể làm được, bởi đó là yêu mà.. Cũng có thể là không thể buông được, bởi không phải vì không ai có thể thay thế được người ấy mà là do mình đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, một khi chia tay thì giống như tòa thành mà bản thân dùng cả thanh xuân và tâm huyết cẩn thận xây đắp ầm ầm sụp đổ vậy..

Nó nói nhiều, miệng khô thì lại đổ rượu vào, giống như một cái máy vậy.. Nhỏ Vân cũng hưởng ứng nó.. Uống với nó liên tục.. Nhưng đặc biệt chỉ nghe nó nói thôi, dường như hôm nay tại đây là sân khấu tâm sự của nó vậy, và nó là diễn viên chính..

-Em từng yêu ai chưa Vân?

-Dạ có, em yêu nhiều rồi..

-Chắc 2 3 người ha..

-Cũng phải trên chục rồi đó hen – Nhỏ Vân cười khúc khích

-Ủa chứ yêu thế thì có nhớ từng người mình yêu và giai đoạn yêu nhau không?

-Có chứ, mà em toàn bị bỏ thôi, chẳng hiểu sao?

-Ai bảo kiếp trước em toàn bỏ người ta, giờ kiếp này trả nợ đủ.. Haha

-Uống đi, ăn nói vô duyên..

Nhỏ đưa chén lên cạch với nó, rượu càng vào thì lời nói càng ra, mà cứ tù tì uống vậy, ngồi 1 lúc mà hết cả 3 chai.. Mà hôm nay hình như nhỏ Vân không say, nó cảm nhận thấy vậy..

Thanh toán tiền xong nó chở nhỏ Vân về.. Trên đường nhỏ bỗng vòng tay qua ôm nó.. Nó hơi ngạc nhiên nên chệch choạc tay lái một chút.. Nó định đưa tay để bỏ tay nhỏ ra nhưng chẳng hiểu sao lại thôi.. Cứ để nguyên vậy..

-Anh này – Nhỏ nói nhỏ, mặt áp vào lưng nó.. Giống như một đôi tình nhân vậy..

-Ừ..

-Anh có tình cảm với em phải không?

-Sao em hỏi vậy..

-Vì nếu không thì anh đã gạt tay em ra rồi..

-À cái đó thì cũng không chắc..

-Mà em thấy toàn người ta thích anh đúng không?

-Anh không biết nữa..

-Nhưng ở anh có một cái gì đó cuốn hút lắm.. Để mà nói là đẹp thì không phải, nhưng qua cách nói chuyện thì em cảm nhận thấy anh rất ấm áp..

-Thế là bảo anh xấu chứ gì..

-Em không có ý đó, em đang thấy tiếc..

-Tiếc gì vậy?

-Mình ở xa nhau quá, người bắc người nam.. Vậy nên em tiếc..

-Chúng ta là bạn, đồng nghiệp thôi..

-Anh đi chậm thôi.. Mình nói chuyện một chút..

-Anh vẫn đi chậm mà..

-Em hỏi thật nhé, anh có tình cảm với em không?

-Có chứ, anh rất vui khi vào đây quen biết được em.. Nếu như không có em thì cuộc sống anh trở nên nhàm chán lắm..

-Vâng... Về nhà anh đi..

-Hả..

-Em không muốn về nhà, đưa em đi đâu đi, hoặc về nhà anh..

-Em mệt rồi, để anh đưa em về..

-Không, em không muốn về đâu..

Nó không trả lời nữa.. Nhỏ say rồi, nó đưa nhỏ về nhà rồi dừng trước cửa nhà.. Nhỏ lưỡng lự cứ ngồi trên xe nó.. Một lúc sau thì nhỏ xuống rồi ném cái mũ bảo hiểm vào người nó.. Không quên lườm nó một cái sắc lẹm rồi đi vào nhà.. Tiếng đóng cổng khô khốc cùng với cơn gió se lạnh thoảng qua khiến nó rùng mình..

Trên đường về, nó đi từ từ để hít thở không khí này.. Rượu hôm nay uống nhiều nhưng không đến nỗi đầu óc không tỉnh táo.. Nó vẫn ổn chán.. Quãng đường về nhà có đi qua cửa hàng của Linh.. Chẳng hiểu sao khi đến đó nó lại dừng xe bên đường rồi nhìn vào trong.. Mới có hơn 9h tối, cửa hàng của em vẫn sáng đèn.. Nó đứng đó 10p nhìn vào trong..

Bỗng nó thấy em.. Em đang đứng dậy vươn vai rồi nhìn ra cửa, không rõ lắm vì nó bị cận.. Nhưng có vẻ như em đang nhìn ra chỗ nó đứng.. Em đứng dậy rồi đi từ từ ra cửa.. Nó nổ máy xe rồi từ từ đi thẳng mà không quay mặt lại.. Nhưng qua gương chiếu hậu, nó thấy em đang đứng ở cửa nhìn theo nó..
 
Chap 8 phần 2:
-------------------
Bẵng đi 1 tháng, nhỏ Vân từ hôm đó bỗng lạnh nhạt với nó hơn.. Nó biết nhưng cũng chẳng nói gì với nhỏ thêm.. Bởi nó tự nhận ra rằng bản thân nó không có tình cảm với nhỏ.. Chỉ là bạn bè thôi..

Một ngày đầu tháng 2, không khí tết nguyên đán rục rịch.. Hôm nay nó được nghỉ vì thầy cô phải ra Hà Nội có công chuyện.. Thời gian này rảnh, nó bắt đầu viết truyện, cuốn hồi kí của nó và Mai Anh.. Hồi đó nó viết nhiều và cảm xúc, nhưng không may mắn rằng nó lưu trữ trên laptop mà không đẩy vào thư mục trên mail hay bất kì gì cả.. Một ngày đẹp trời có trộm ghé thăm và mang cái laptop của nó đi, toàn bộ bản thảo nó viết đều mất sạch.. Nản lòng nó cũng dừng viết.. Mãi đến sau này nó mới viết lại.. Dù sao cũng là lời hứa với Mai Anh..

Tối đó nó vác laptop ra một quán cafe để vừa viết vừa nhâm nhi.. Quán này là quán gần shop của Linh.. Nó cũng hay ngồi đây quen rồi.. Vẫn là thói quen đi qua shop rồi nhìn vào trong.. Nhưng đợt này nó chẳng thấy Linh ở shop nữa.. Chắc Linh đã về ngoài kia để chuẩn bị tết..

Chọn một bàn trong góc, nó gọi 1 ly nâu nhiều đá ít sữa.. Hôm nay quán vắng khách, những bản nhạc không lời vang lên khiến nó bồi hồi cảm xúc nhớ lại những năm tháng ấy.. Cảm xúc dạt dào, nó gõ liên tục mà chẳng để ý xung quanh.. Chỉ khi có vụ va chạm giao thông ngoài kia thì nó mới ngẩng mặt lên dò xét một chút rồi lại tiếp tục cắm mặt vào màn hình..

Nó ngồi hơn 1 tiếng, cũng đã hơn 9h30 tối.. Người ra vào quán bắt đầu nhiều lên.. Không khí trở nên ồn ã hơn một chút..

Bỗng..

Tiếng kéo ghế, một người ngồi xuống trước mặt nó.. Nó ngẩng lên nheo mắt khó chịu vì thái độ không lịch sự của người này.. Nhưng chẳng được bao lâu, người nó sững lại, đôi mắt nó mở ra ngạc nhiên

Trước mặt nó là người con gái năm ấy nó từng gây bao nhiêu tổn thương, là người mà nó phũ không biết bao nhiêu lần.. Em xinh đẹp hơn rất nhiều qua lớp trang điểm.. Mái tóc dài màu nâu xoăn đuôi cùng mùi hương từ nước hoa thượng hạng khiến em trở thành tâm điểm của rất nhiều ánh mắt xung quanh

Diệu Linh, em đang ngồi trước mặt nó.. Đôi mắt vô hồn nhìn nó chăm chăm..

-Em..em.. – Nó lắp bắp..

-Anh vẫn còn nhận ra tôi sao?

-Sao anh quên được?

-Tôi tưởng chỉ có Mai rồi chị Thu mới là người mà anh không quên được..

-Không phải..

Nó gập màn hình laptop xuống rồi nhìn em.. Em vẫn nhìn thẳng vào mắt nó.. Khiến nó bối rối hơn..

-Hay nhỉ?

-Em làm gì ở đây vậy?

-Tôi tưởng anh biết rồi chứ?

-Anh không..không biết.. – Nó thấy bối rối thực sự.. tay nó run run

-Tôi về qua cửa hàng, đến ngã 4 thì có một xe lấn làn rồi va chạm nên tôi phải dừng lại một chút.. Hay thật, khi tôi nhìn sang thì thấy anh đang ngồi đây.. – Em cười nhếch mép..

-À ừ.. Em có làm sao không?

-Không chết đi sống lại như ngày ấy đâu..

-Anh xin lỗi..

Nó nhấp ngụm cafe, nó đã bình tĩnh hơn một chút.. Nhưng vẫn đánh ánh mắt ra ngoài để tránh ánh nhìn dò xét từ em..

-Nhanh nhỉ, gần 2 năm rồi..

-Ừ 2 năm rồi từ ngày em đi..

-Anh đang làm gì ở đây vậy?

-Anh đi học, vào từ tháng 10.. tháng 4 này là học xong..

-Chứ không phải là vào tìm tôi sao?

...

Nó im lặng, gặp em ở đây cũng chỉ là một sự tình cờ.. Nhưng để nói theo tình cảm thì suốt thời gian qua nó đều muốn gặp em.. Từ lúc nhìn thấy em ở quán nhậu, nó biết em ở đây, nó còn biết cửa hàng của em nữa.. Đôi khi nó nghĩ cuộc đời nó có những sự trùng hợp đến vô lí.. Nhưng sự thật thì mãi là sự thật.. Nên tin vào nhân duyên, vào ý trời..

-Hôm đó ở quán nhậu, là anh phải không?

-Ừ đúng rồi..

-Cách đây 1 tháng, đi xe dream đứng trước cửa hàng tôi nhìn vào cũng là anh phải không?

-Ừ..

-Anh mở mồm ra nói cho tôi xem.. Anh đang làm gì vậy? Bình thường trước đây anh mắng tôi, chửi tôi, đẩy tôi ra thì anh nói nhiều lắm cơ mà..

...

-Điện thoại của anh đâu.. Tại sao anh không nghe máy khi tôi gọi?

-Anh không muốn phiền em nữa..

-Anh hèn vậy.. Anh cũng biết nghĩ cho tôi sao.. Ngày đó sao anh không nghĩ đến cảm xúc của tôi một chút.. Chỉ cần một cái ôm thôi, một chút hành động tình cảm thì tôi cũng đã không phải bỏ tất cả để vào trong này..

...

Nó chỉ biết im lặng, em vẫn nói xa xả, lời nói nhẹ nhưng đanh thép và gắt gỏng, một chút hờn dỗi và nỗi lòng mà bao lâu này em phải chịu đựng..

-Cô gái hôm đó, là người yêu của anh sao?

-Không, chỉ là bạn đồng nghiệp thôi..

-Tin làm sao được, kẻ đa tình khốn kiếp như anh..

-Ừ bé đó tên Vân, ở miền trong, ra học thì gặp nhau thôi.. Cũng chỉ là bạn bè rồi đi ăn uống.. Còn em thì sao, em hạnh phúc không?

-Có, tôi hạnh phúc lắm, dứt được một kẻ khốn kiếp như anh, tôi hạnh phúc lắm..

-Ừ vậy thì được rồi..

...

Em không nói gì nữa, chỉ ngồi nhìn nó.. Nó nhìn ra cửa sổ, đôi khi nhấp nhẹ cốc cafe.. Đã hơn 10h đêm, nó gọi thanh toán để về, cũng là để trốn tránh không khí ngột ngạt này..

-Anh về sao?

-Ừ muộn rồi, mai anh còn phải lên học..

-Vậy tiện đường đưa tôi về..

-Ừ cũng được.. Em ở đâu..

-Cứ đi đi rồi tôi chỉ..

Nó đèo em, đi chậm lại, có lẽ nó sợ vụt đi mất khoảnh khắc này.. Em đặt nhẹ tay lên eo nó để bám.. Đường phố vẫn lên đèn, vẫn đông đúc.. Nó nghe em đang khẽ hát, không rõ bài gì nhưng giai điệu rất vui.. Còn nó thì cảm xúc khó tả, nhưng hình như trong nó đang có nỗi sợ gì đó..

Lạ thật, em chẳng chỉ đường cho nó.. Nó vẫn cứ đi chậm, cũng không lên tiếng vì ngại em.. Một lúc sau thì nó đành phải lên tiếng, chứ cứ đi thế này nó cũng không rõ là đi đâu..

-Nè, nhà em ở đâu vậy..

-Anh ở đâu?

-Anh ở xxx, anh thuê chưng cư ở đó..

-Vậy về nhà anh đi, nay tôi muốn uống một chút.. Anh đưa tôi ra Circle K tôi mua ít đồ..

-Liệu có tiện không? Người yêu của em thì..

-Trước đây anh còn yêu Mai, vẫn ôm tôi, hôn tôi vậy thôi.. Lúc đó anh có nghĩ anh có lỗi với Mai không?

-Nhưng đó là do..

-Tôi chủ động cũng không có nghĩa là anh được phép làm như vậy.. mà thôi, kẻ đa tình khốn kiếp như anh thì làm gì có suy nghĩ khác ngoài sự tham lam..

-Rõ ràng là ép người ta.. – Nó lẩm bẩm

-Tôi nghe thấy hết đấy..

Một cái nhéo vào mạng sườn nó đau nhói, tí nữa thì ngã xe.. Nó rít lên nhưng vẫn cố điều khiển xe cho đỡ loạng choạng..

Bỗng em vòng 1 tay ra ôm nó, tay còn lại xoa xoa vào vết nhéo.. Cằm tựa lên vai nó..

-Đau không? – Ghé sát tai nó em hỏi..

-Đau..

-Nhưng không đau bằng những gì em phải chịu đựng..

...

Đến Circle K, nó đợi em vào mua đồ.. nay nó mặc áo phông nên hơi lạnh về đêm.. Da gà da cóc nổi lên hết. Nay thời tiết ĐN lạ lùng quá, cứ thấy khô khốc kiểu gì vậy mặc dù gió vẫn thổi.. Nó bắt đầu díu díu mắt buồn ngủ.. Hơn 30 phút mà chẳng em ra, nó bắt đầu nóng lòng.. Nhưng vẫn đứng đợi em.. Từ lúc đi làm đến giờ, nó học được cái tính kiên nhẫn..

Một lát sau thì em ra, treo đồ vào xe nó, em leo lên xe.. Nó cười rồi đề xe, em ôm lấy nó..

-Trưởng thành rồi nhỉ?

-Là sao?

-Bình thường như trước đợi lâu là gắt gỏng lên rồi..

-À ừ, đi làm rồi nó khác..

-Tôi cố ở trong đó để xem anh thế nào.. Nhưng anh thay đổi nhiều quá..

-Ừ..

-Tôi không quen..

... Nó đưa em trở về căn hộ của nó.. Em mua ít bia, ít đồ khô như khô gà, bim bim rồi bò khô.. Mấy món này uống bia được.. Em muốn thì thôi cũng chiều em.. Nó bật bia ra uống cùng..

-Nhiều năm rồi, anh mới uống bia cùng tôi..

-Ừ ở chòi quân sự..

-Đồ khốn kiếp..

-Ừ anh khốn kiếp mà..

-Thế rồi sao.. Tết ở trong này luôn sao? – Em vẫn ăn, vừa ăn vừa nói.. Có vẻ em thích mấy đồ ăn vặt này..

-Không phải về chứ, anh book vé rồi, mùng 10 anh bay.. Em có về cùng luôn không?

Em ngẩng mặt lên, mặt em đỏ lại, không biết là do rượu bia hay sao.. Em ngồi xích gần vào nó, tiến sát hơn đến mặt nó..

-Về cùng anh thì anh có cưới tôi không?

Nó hơi bất ngờ, mùi thơm từ em thoang thoảng mùi bia khiến nó hơi bối rối.. Nó cứng họng trước câu hỏi vừa rồi.. Đây là lần thứ 2 nó cảm thấy hồi hộp khi ở gần em đến vậy.. Lần trước là ở quê nó đợt tết lên đập ngồi và bây giờ là lần thứ 2.. Nó không trả lời, chỉ nhìn em không chớp mắt thôi.. Em dường như thấy được điều gì trong đôi mắt nó.. Miệng khẽ nhếch lên cười rồi ngồi lại vị trí..

-Tên đa tình tham lam khốn kiếp như anh thì làm gì trả lời được câu hỏi vừa rồi..

-Em có người yêu rồi mà..

-Đó là chuyện của tôi.. Sao? Anh thấy buồn à hay anh đang tiếc tôi

-À ừ không.. mà.. – Nó lắp bắp..

-Lắp bắp gì vậy.. Tiếc hay không thì ánh mắt anh hiện rõ lên kìa.. Tết này tôi ở đây, bố mẹ tôi chuyển vào đây ở luôn rồi..

Em lại ung dung nhón đồ ăn và uống bia.. Em uống khiếp thật, vèo cái hết 3 lon trong khi nó uống mãi chả hết 1 lon.. Nó không uống bởi vì còn đang bận bơi trong đống suy nghĩ bộn bề từ khi em xuất hiện.. Từng lời nói của em quá sắc sảo.. Diệu Linh bây giờ trở nên như vậy, chẳng phải do nó sao?

-Mùng 10 đi đúng không? Hôm nay mới là mùng 2.. 1 tuần sắp tới tôi ở bên này với anh..

-Ơ nhưng mà..

-Sao vậy? Không được à?

-Được nhưng anh sợ bố mẹ em lo, rồi còn người yêu em nữa..

-Bố mẹ tôi anh không phải lo, tôi không phải con nít.. Còn người yêu thì kệ tôi.. Tôi tự có cách giải quyết.. Mà anh nhắc đến người yêu tôi hoài vậy?

Nó buồn mang mác sau câu nói của em.. Là nó cố tình nói đi nói lại để đính chính rằng em có người yêu hay không.. Đến câu trả lời vừa rồi thì có lẽ em đã có người yêu rồi.. Nó buồn.. Ngày đó em đi, nó cũng đã buồn rất nhiều, bức thư em để lại hôm ấy giống như chiếc chìa khóa để mở ra tình yêu của nó dành cho em vậy.. 2 năm trôi qua, đến thời điểm bây giờ khi gặp lại nhau.. Nó biết rằng nó đã yêu em rồi, tình cảm này nhiều chẳng khác gì Mai Anh hay là chị cả..

-Vậy để mai anh dọn lại phòng bên với mua thêm ít đồ.. Anh sợ ở đây chật hẹp, em không quen thôi..

-Khỏi đi, tôi ngủ cùng anh.. Trước đây cũng vậy mà.. Anh cũng đâu từ chối đâu nhỉ.. Bây giờ thì tỏ ra quan tâm vậy..

Nó trầm ngâm, rồi lấy lon bia lên tu ừng ực.. Em nhìn nó hơi ngạc nhiên nhưng cũng mặc kệ.. Uống xong, nó bóp vỏ lon rồi quay ra nhìn em..

-Linh này..

-Gì?

-Anh xin lỗi vì những năm tháng ấy chỉ chạy theo 1 mối tình từng nhiều lần tan vỡ.. Anh xin lỗi vì nó mà đã làm tổn thương em.. Nhưng em hiểu mà đúng không? Nếu anh không phải con người như vậy, thì em cũng chẳng theo anh..

... Em quay qua nhìn nó sững sờ.. đến lượt em im lặng, nó thấy vậy thì được đà nói tiếp

-Bây giờ gặp lại, anh biết đã không còn như trước nữa.. Nhưng gặp được nhau là nhân duyên, anh đã từng nghĩ cả đời này anh sẽ không gặp được em nữa đâu.. Bây giờ ở đây, anh chỉ mong em tha lỗi cho anh, chúng ta sẽ là bạn tốt phải không?

Em với cái gối ôm sau lưng rồi ném thẳng vào người nó, co chân lên đạp vào nó rồi ngoài qua đánh nó đau điếng..

-Bạn..Bạn..Bạn.. Đến bây giờ anh vẫn nghĩ đến từ đó à..

-Ơ..ơ.. – Nó dơ tay ra đỡ những cú đánh từ tay em.. Nó thấy em đang khóc, mắt em đã đỏ hoe rồi..

Nó nắm lại được tay em rồi kéo em vào ôm.. Mới đầu vẫn vùng vằng và đánh nó nhưng một lúc sau thì em cũng ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng nó.. 2 tay vòng ra sau rồi ôm lấy nó..

-Tôi đang có lỗi với người yêu tôi.. Khi ôm một kẻ khốn kiếp như anh.. Nhưng như thế này mới chính là tình yêu của tôi.. Anh tồi lắm Nam ạ.. Sao anh lại xuất hiện, cứ mỗi lần tôi định quên anh thì anh lại xuất hiện.. Anh có biết như vậy là ác lắm không?

-Anh xin lỗi..

-Năm tháng đó, vào những ngày anh tuyệt vọng, anh buồn nhất.. Những ngày bên Mai, những ngày bên chị Thu mà anh hạnh phúc nhất.. Anh đã bao giờ mở 2 bức thư tôi đưa cho anh chưa?

-Anh chưa.. Anh vẫn để nó ở trong tủ..

-Khốn kiếp mà.. lần này về bắc ăn tết.. Anh hãy mở bức thư mà lúc anh tuyệt vọng nhất đi.. Tôi biết lần này về, anh sẽ rất buồn.. Anh yêu tôi rồi mà..

-Ừ anh không phủ nhận đâu..

-Anh sẽ lại đẩy tôi ra thôi.. Tôi sợ lắm.. Anh biết vì sao suốt năm tháng đó tôi lại chạy theo anh không?

...

-Bởi vì mẹ tôi nói.. Đừng bao giờ từ bỏ dễ dàng người mà tôi nhớ tới mỗi ngày. Người như vậy cả cuộc đời này tôi cũng chẳng thể gặp được mấy người. Cho dù hai người ở bên nhau phải chịu bao nhiêu khổ cực hay đơn giản chỉ mình tôi chịu thôi, nhưng cắn răng chịu đựng rồi cũng sẽ qua. Sự vất vả ấy sẽ vơi dần theo thời gian nhưng nỗi đau khi mất tình yêu đích thực thì chẳng có cách nào xóa nhòa.. Tôi hiểu rằng tôi yêu anh, nếu tôi rời xa anh thì thứ khiến nhiều năm sau trái tim tôi còn rỉ máu chính là tình yêu với anh mà năm tháng đó tôi đã dễ dàng từ bỏ. Tôi không đủ can đảm để làm điều đó..

-Nhưng rồi ngày ấy em đã làm được mà.. Đã rời bỏ một kẻ như anh.. Một kẻ khốn kiếp mà em thường gọi đó thôi.. – Nó thở dài

-Bởi vì anh bỏ rơi tôi trước.. Tôi đã tổn thương rất nhiều.. Tôi đã nghĩ rất nhiều và cuối cùng tôi chọn ra đi.. Có lẽ tôi đã đối xử quá tốt với anh, đến khi tôi đi tôi mới nhận ra, thời gian qua đi, anh sẽ quen với điều đó và mặc định rằng những gì tôi làm vì anh là điều tất yếu, một lẽ dĩ nhiên.. 2 năm nay, tôi hiểu ra một điều, hèn mọn nhất chính là tình cảm, nguội lạnh nhất chính là lòng người..

-Anh đã gây quá nhiều tổn thương cho em.. Anh xin lỗi.. Anh muốn bù đắp cho em..

-Tôi tưởng anh yêu Mai, anh tôn thờ tình yêu đó lắm mà..

Em cắn vào ngực nó đau điếng.. Nhưng nó vẫn ôm chặt em và không trả lời gì cả.. Nó đưa tay lên xóa vào má em.. Hành động mà lâu lắm rồi nó mới làm kể từ ngày đó..

-Cũng đã đến lúc phải cất đi rồi.. Tình yêu đó anh mãi mãi tôn thờ.. Nhưng tình yêu sau này đi cùng anh đến cuối cuộc đời mới là tình yêu mà anh phải có trách nhiệm và quan trọng nhất..

-Dẻo mỏ.. Em mệt rồi.. Bế em đi ngủ..

Giọng em thay đổi, không còn quá gay gắt và lạnh lùng như lúc tối.. Nó ôm em chặt hơn.. Đà nẵng trời bỗng nổi gió.. Tiếng móc phơi quần áo va vào nhau leng keng làm nó biết điều đó.. Chớp nhoáng chạy dọc bầu trời.. Một cơn mưa lại đến vào ngày mà nó gặp lại em.. Nhưng cơn mưa này sẽ khiến nó hiểu.. Không phải cứ mưa là buồn.. mưa để gột sạch hết tất cả những gì bụi bặm ở quá khứ, để ngày mai nắng lên cho những hi vọng và hạnh phúc mới..
 
Dặn lòng là k vào xem nữa nhưng cứ đọc lại càng thấy cuốn, vì sao đây?

Gửi từ Samsung SM-G570Y bằng vozFApp
 
Lâu rồi mới đọc được 01 câu chuyện hay như vậy dù mô típ không mới lạ, hy vọng thím thớt sẽ viết đến cùng!
P/S: để được comment trong thớt này mà mình đã phải bỏ ra 5 phút mò mẫm, chứ mọi lần thấy câu thông báo "You have insufficient privileges to reply here." thì cứ kệ mịa nó thôi!
 
Đoạn chở em Vân về nhà ẻm là giả nha, thật là ông thớt đèo về nhà ổng :love:

Gửi bằng vozFApp
 
Back
Top