Một Bạn Nam Dấu Tên
Senior Member
Tôi thuộc đầu thế hệ 9x, trong trí nhớ của tôi khoảng 5-8 tuổi cứ mỗi dịp cuối năm là lòng lại nôn nao lạ thường.
Háo hức được mua quần áo mới mà có khi 1 năm được 1-2 bộ, được ăn bánh kẹo, mứt tết, cái mứt dừa trong khay lục giác xưa bán chứ không bán mứt dừa riêng như bây giờ, quý lắm, phải ưu tiên lắm mới được 1 ít mứt dừa, 1 quả táo tàu khô, còn lại mứt bí mứt gừng toàn người lớn ăn. Còn cả bánh trưng nữa gần tết mẹ dẫn đi chợ mua áo rồi lá dong, nhìn chợ đông người với người mà sợ, về thì ông nội gói bánh trưng, ngồi xem và nũng ông làm bánh nhỏ, nhưng bánh cứ bị to k vừa ý, háo con mắt thôi chứ ăn k nổi vài miếng.
Sáng mồng một khi hành trang quần áo đầy đủ thường là áo ấm vì quê tôi tết lạnh, ô nội mừng tuổi rồi dẫn đi khắp làng, đầu tiên là nhà e trai ô nội rồi 2 gia đình cùng đi chúc tết khắp làng. Dĩ nhiên cái bọn trẻ con như t khoái nhất là mừng tuổi, thời đó k có phong bao, họ đưa tiền trực tiếp, có người 200 đ, 500đ ai sang thì 1000, 2000, 5000 thì quý lắm mới cho, cũng có vui có buồn, có nhà họ mừng tuổi bằng kẹo. Cũng may thời ấy trẻ con ngoan k chê gì cả ai cho gì cũng cháu xin.
À mà dù đi quanh làng nhưng chỉ đi những nhà có dòng họ cực thân có máu mủ chứ k đi xô bồ như bây giờ, kể cả hàng xóm thì cũng phải mùng 2-3 mới qua. Đi hết các nhà tới trưa về nghỉ rồi ăn cơm chiều đi chúc ở làng khác xa hơn, tối có khi t ăn ở nhà nội, có khi sang nhà bà ngoại....À có năm t được dẫn đi ra đình làng, chùa nữa mà trẻ con đi mấy nơi ấy sờ sợ thế nào, nhất là nhìn mấy cái tượng dữ tợn, chỉ có mùi nhang là thơm, nhang thì nhà nào cũng đốt loại nhang đen, thơm lắm chỉ ngửi là biết mùi tết.
Có tiền lì xì r, t mua bóng bay, mua pháo, thời ấy có cấm pháo nhưng cấm bán thôi, trẻ con đốt công khai, người lớn chỉ dặn cẩn thận. Pháo hồi ấy là pháo diêm, rồi súng đạn nổ tròn 8 viên thì phải, mua được 2 thứ ấy thì thích lắm. Bóng bay dài hình con sâu thổi xong xả khí cho nó bay lên trời rơi xuống đất chạy ra nhặt thổi tiếp. Có năm t còn súng mà hết tiền mua đạn thằng nào mượn rồi xù không trả t.
Số tiền còn lại thì mẹ giữ hộ, và ai cũng biết phần sau rồi đó. Năm sau t được mua con lợn nhựa để nhét tiền tết mẹ k giữ hộ nữa, nhưng đi chơi về con lợn mất tiêu luôn, mẹ bảo m đi chơi người ta lấy mất rồi....buồn vài ngày thôi trẻ con quên nhanh lắm.
Buổi tối có các ông bà cô chú ở xa về quê chơi, có anh chị em đủ mọi lứa quây quần chơi bài quỳ, đánh tam cúc, tôi toàn bị thua hồi nhỏ k chia đều bài, bốc ra 4 đống ai nhận xấp nào thì lấy, t trẻ con ham nhiều cứ nhận đống to, người ta đánh xong t vẫn còn cả chục con.
À nói thêm về ăn uống, tết là được ăn thoả thích giò, nem rán món ngon nhất ngày tết, cứ khi nào các bà các cô gói nem là sấn vào lâu lâu xin mẩu rách của bánh nem, nó mằn mặn dai dai ăn thích lắm, nhưng k được cho nhiều đâu, ăn hết thì lấy gì mà cuốn.
Nếu có vé về tuổi thơ thì bao nhiêu cũng mua.
Háo hức được mua quần áo mới mà có khi 1 năm được 1-2 bộ, được ăn bánh kẹo, mứt tết, cái mứt dừa trong khay lục giác xưa bán chứ không bán mứt dừa riêng như bây giờ, quý lắm, phải ưu tiên lắm mới được 1 ít mứt dừa, 1 quả táo tàu khô, còn lại mứt bí mứt gừng toàn người lớn ăn. Còn cả bánh trưng nữa gần tết mẹ dẫn đi chợ mua áo rồi lá dong, nhìn chợ đông người với người mà sợ, về thì ông nội gói bánh trưng, ngồi xem và nũng ông làm bánh nhỏ, nhưng bánh cứ bị to k vừa ý, háo con mắt thôi chứ ăn k nổi vài miếng.
Sáng mồng một khi hành trang quần áo đầy đủ thường là áo ấm vì quê tôi tết lạnh, ô nội mừng tuổi rồi dẫn đi khắp làng, đầu tiên là nhà e trai ô nội rồi 2 gia đình cùng đi chúc tết khắp làng. Dĩ nhiên cái bọn trẻ con như t khoái nhất là mừng tuổi, thời đó k có phong bao, họ đưa tiền trực tiếp, có người 200 đ, 500đ ai sang thì 1000, 2000, 5000 thì quý lắm mới cho, cũng có vui có buồn, có nhà họ mừng tuổi bằng kẹo. Cũng may thời ấy trẻ con ngoan k chê gì cả ai cho gì cũng cháu xin.
À mà dù đi quanh làng nhưng chỉ đi những nhà có dòng họ cực thân có máu mủ chứ k đi xô bồ như bây giờ, kể cả hàng xóm thì cũng phải mùng 2-3 mới qua. Đi hết các nhà tới trưa về nghỉ rồi ăn cơm chiều đi chúc ở làng khác xa hơn, tối có khi t ăn ở nhà nội, có khi sang nhà bà ngoại....À có năm t được dẫn đi ra đình làng, chùa nữa mà trẻ con đi mấy nơi ấy sờ sợ thế nào, nhất là nhìn mấy cái tượng dữ tợn, chỉ có mùi nhang là thơm, nhang thì nhà nào cũng đốt loại nhang đen, thơm lắm chỉ ngửi là biết mùi tết.
Có tiền lì xì r, t mua bóng bay, mua pháo, thời ấy có cấm pháo nhưng cấm bán thôi, trẻ con đốt công khai, người lớn chỉ dặn cẩn thận. Pháo hồi ấy là pháo diêm, rồi súng đạn nổ tròn 8 viên thì phải, mua được 2 thứ ấy thì thích lắm. Bóng bay dài hình con sâu thổi xong xả khí cho nó bay lên trời rơi xuống đất chạy ra nhặt thổi tiếp. Có năm t còn súng mà hết tiền mua đạn thằng nào mượn rồi xù không trả t.
Số tiền còn lại thì mẹ giữ hộ, và ai cũng biết phần sau rồi đó. Năm sau t được mua con lợn nhựa để nhét tiền tết mẹ k giữ hộ nữa, nhưng đi chơi về con lợn mất tiêu luôn, mẹ bảo m đi chơi người ta lấy mất rồi....buồn vài ngày thôi trẻ con quên nhanh lắm.
Buổi tối có các ông bà cô chú ở xa về quê chơi, có anh chị em đủ mọi lứa quây quần chơi bài quỳ, đánh tam cúc, tôi toàn bị thua hồi nhỏ k chia đều bài, bốc ra 4 đống ai nhận xấp nào thì lấy, t trẻ con ham nhiều cứ nhận đống to, người ta đánh xong t vẫn còn cả chục con.
À nói thêm về ăn uống, tết là được ăn thoả thích giò, nem rán món ngon nhất ngày tết, cứ khi nào các bà các cô gói nem là sấn vào lâu lâu xin mẩu rách của bánh nem, nó mằn mặn dai dai ăn thích lắm, nhưng k được cho nhiều đâu, ăn hết thì lấy gì mà cuốn.
Nếu có vé về tuổi thơ thì bao nhiêu cũng mua.