Mệt mỏi quá nên lên đây tâm sự với các thím tý.
Mình cũng xuất thân từ quê, cũng từ bần nông ngoi lên thành phố lập nghiệp thôi, nhưng đúng là thấy cái lối sống bần nông, rảnh rỗi ngồi lê đôi mách của các bà ở quê hãm thật sự.
Chẳng là bố mình mới bị tai biến, bị đi bị lại cũng 2 lần trong vòng 03 tháng do bệnh nền nhiều quá (tiểu đường, huyết áp, viêm gan B,..). Là phận con cháu, mình vs thằng anh mình cũng chẳng tiếc tiền mà đưa ông lên Bạch Mai điều trị, chi phí 03 tháng trời cũng 50-70tr rồi, chị dâu mình là bác sĩ dinh dưỡng, cũng hết lòng thuốc thang bồi bổ.
Bệnh tình của ông cũng có tiến triển, bệnh viện nói có thể tập vật lý trị liệu tại nhà nên mình đưa ông về quê, 2 ông bà chăm nhau, mọi thứ hãm lol bắt đầu từ đây.
Các thím cũng biết, bị tai biến thì không thể ngày 1, ngày 2 mà khỏi nhanh được, vậy mà ngày ngày các mụ hàng xóm hãm lol cứ sang chơi xong đưa đẩy vài câu làm ông già mình suy nghĩ:"Mang tiếng ông có con dâu làm bác sĩ mà mãi chưa khỏi nhỉ, tôi thấy nhà ông A, ông B có mấy tháng đã khoẻ như vâm kìa". Xong được cả mẹ mình cũng đậm chất bần nông, thuốc thang bồi bổ con cái mua cho bố uống thì không tin, cứ đi nghe người này người kia mách thuốc vớ thuốc vẩn (thuốc fake, thuốc dởm lang băm bọn mình đã check) rồi vụng trộm đi mua cho bố mình uống. Kết quả là giờ bố mình càng yếu, phải tiếp tục nhập viện.
Mọi thứ hãm lol vẫn chưa dừng lại, vốn bệnh viện ở quê nên bác sĩ cũng khốn nạn chết mẹ, viện vắng nên tranh thủ chém, kê thuốc cho bố mình với giá gấp 6 lần, mẹ mình không thèm hỏi bọn mình mà vay tiền đi mua xong mới thông báo mình bắn tiền trả nợ. (Nhà vợ chồng anh mình có bán thuốc, và những thuốc đó nhà anh mình cũng bán nên biết rõ).
Cũng đã nhiều lần nói nặng, nói nhẹ với mẹ mình rồi mà không ăn thua, tư tưởng bần nông nên cực kỳ bảo thủ, không nghe con cái mà chỉ tin người ngoài. Cứ đà này chắc bố mình chẳng sống nổi mất, năm nay bọn mình làm ăn cũng kém, mà mẹ mình vẫn cứ nghĩ là có tiền rồi vung tiền cứ như rác vậy, hở ra cái j cũng mua không suy nghĩ.