tôi thấy mùi hương nó dễ kích hoạt lắm. Xưa mình ở daklak đến hết lớp 5 mới chuyển đi đến nay cũng đc 22 năm. Đợt tết phượt lên tây nguyên ngửi thấy mùi hoa cafe cái là 1 nùi kí ức hồi nhỏ đi học nó quay lại.bộ não mình nhiều khi rất ảo, nhiều chuyện tưởng quên rồi mà khi gặp 1 sự việc gì đó nó kích hoạt cái nhớ lại, nó chỉ chôn sâu thôi chứ ko quên hẳn, chắc sợ tốn nơ ron, cơ chế chắc giống rom/ram của máy tính
Có nhiều ký ức nhưng mà bây giờ không nhớ đó là mình nhớ vậy hay do người khác kể lại rồi như ký ức đó được cấy vào bộ nhớ của mình.Hồi nhỏ có khá nhiều chuyện nên nhớ kha khá, đều là tầm chưa đi học lớp 1 chứ không chắc bao nhiêu tuổi: Ốm khóc cả đêm, bung móng chân, ngã ao, dỗi để cả nhà đi tìm,... Đa phần là những biến cố nên nó in sâu chứ những cái khác mơ hồ lắm
Nhìn cái nick fen chắc giờ già lắm ha?Lúc nhỏ ở SG mưa rất hiếm khi ngập, nếu mà có ngập thì cũng chỉ có chừng 3cm (tham chiếu theo cái dốc để dắt xe ra vào nhà). Gấp thuyền giấy bằng mấy tờ lịch cũ rồi thả cho nó trôi
2 tuổi cầm tiền đi mua đồ ăn2 tuổi hơn, ngủ trưa dậy mẹ cho tiền đi mua bột cam hay chanh đựng trong hủ nhựa nhỏ xíu bằng ngón tay cái bên trong cũng có cái muỗng nhỏ xíu, làm rớt tiền xong về bị đánh, đánh xong mẹ cho tiền lại đi ra mua đc 2 hủ bột, vẫn còn nhớ mình ngồi vừa ăn vừa khóc còn mẹ ngồi gần bên giặt quần áo
Bình thường mà bác tại nhà bán tạp hoá cũng gần đó, cũng hai tuổi mấy gần ba tuổi nên mẹ để tự đi được, chỉ ko nhớ là cầm tờ 100đ hay 200đ thôi2 tuổi cầm tiền đi mua đồ ăn