Phải nói là hãi hùng, thực sự luôn. Gia đình t sống mấy đời chung một mái nhà, bảo vui ko thì ko phủ nhận nhưng mà bảo môi trường sống lành mạnh thì ko luôn. Vì bà t hồi đấy bị tâm thần, cứ chạy lung tung, gào thét, sểnh ra 1 cái là mất tích, phá tung đồ đạc. Nhà t hồi đó còn có 3 đứa trẻ dưới 5 tuổi (trong đó 1 đứa sơ sinh), giờ hỏi mấy ông voz nuôi 1 đứa trẻ bé tí đã stress lên stress xuống, lập topic kêu gào rồi thì tưởng tượng cái nhà t hồi đó nó kinh khủng ra sao. Nhà t ko khá giả gì, nhưng mà ko ai kham nổi nên thuê người chăm đám trẻ con, trông bà t (nhà t hồi đó tận 3 giúp việc) mà đc 3 tháng họ đòi bỏ hết vì quá sợ. Bà t phải trông 24/7, bme t phải cày tiền liên tục ko thì ko gánh nổi, chính vì thế cũng ko ai ở nhà thường xuyên, phó mặc cho giúp việc (cứ tính xông xênh 1 giúp việc ~10tr - 15tr). Nửa đêm bà tôi bật dậy gào thét, trẻ con trong nhà cũng bật dậy khóc theo mà mãi mới dỗ đc nó ngủ. T hồi đó đi học, mà học cũng chả vào nổi, cả nhà ai cũng như xác sống. T chỉ thích ra ngoài bỏ cả ngày ở quán net, chả muốn về. Nhà cửa lúc nào cũng bề bộn bẩn thỉu