Nhiều a buồn cười, bảo sao đến tận bây giờ nhiều người vẫn coi thường bệnh tâm lý, thấy ngta khác lạ cái là coi là điên, bông tuyết,...
Nói đến chuyện đi vào bệnh viện để cảm thấy yêu đời hơn
- N có thể có tác dụng với 1 số người, nhưng ko phải là tất cả, việc a nhìn thấy sự đau khổ của người khác để nhìn nhận bản thân mình là việc chỉ mang tính tạm thời. N chỉ là sự thông cảm tạm thời, chứ ko phải là biện pháp lâu dài. N ko gắn chặt với a hàng ngày, đồng hành cùng a, mà chỉ như 1 liều andrenaline kích thích sự cố gắng a mà thôi. Hàng ngày a có thể thấy vô số chuyện đau khổ, nhưng đấy đéo phải chuyện của a thì n vô dụng trong lâu dài, a mất toàn bộ tài sản, bị ung thư, mất bố mất mẹ,...a có thể sẽ chẳng thể baoh cười được nữa, nhưng nhìn thấy người khác đau khổ a khóc lóc xong tí lên voz đọc joke a cười được ngay.
- Việc so sánh nỗi đau của 2 người là 1 sai lầm lớn, Bernoulli đã nghiên cứu và nêu ra 1 giả thuyết là nếu 2 người có 1 số tiền như nhau thì mức độ hạnh phúc như nhau, nhưng lại quên đi rằng nếu 1 người đang có 10 tỷ sau đó chỉ còn 1 tỷ thì đéo thể nào hạnh phúc như người có 500tr lên thành 1 tỷ. 1 thằng học sinh giỏi đang đứng hạng 1 suốt 12 năm n có thể sập và trầm cảm chỉ vì 1 lần tụt xuống vị trí 10, còn thằng suốt ngày đứng bét n vẫn thấy vui vẻ là vậy.
- Việc nhiều người bị trầm cảm hay các a gọi là bông tuyết, là do bọn trẻ có thể chưa từng gặp những chuyện đấy baoh, hàng ngày lên voz đọc báo cướp hiếp giết cắm sừng thì chắc chắn sẽ "cứng" hơn bọn chả mấy khi nghe những chuyện đó. Việc của chúng ta khi gặp những người vướng phải chuyện như vậy, đơn giản chỉ khuyên họ bình tĩnh lại nhìn nhận sự việc, cố gắng tìm giải pháp qua nhiều cách, chia sẻ,... Việc thay đổi đươc hay ko phụ thuộc rất nhiều vào chủ thể, nhưng ko thể chỉ đánh giá việc chủ thể ko vượt qua được bệnh tâm lý đó là yếu đuối
Tâm lý con người là 1 cái gì đó rất khó hiểu, có nhiều cách để thấu hiểu nhưng tuyệt nhiên ko có cách phán xét. Nói chuyện, lắng nghe tưởng chừng là 1 điều đơn giản nhưng lại là 1 chuyện gần như khó nhất trên đời nếu ko có sự cảm thông và thấu hiểu.
Tôi luôn tự hỏi rằng thời đại Internet cởi mở như bh, thì sau này còn có những người bảo thủ hay ko, và tôi biết bảo thủ ko phải do có Internet hay ko, mà là do con người có chịu mở rộng lòng mình, lắng nghe người khác thay vì phán xét qua những hành động vặt vãnh của người khác. Qua đây cũng gửi đến những a sắp làm bố, đôi lúc nên có những cái nhìn 2 chiều, dạy dỗ ra dạy dỗ, nói chuyện tâm sự vs con cái lại là 1 mặt khác, để sau này có thể hiểu được con cái.