Có lẽ cũng từ lâu, người Kinh Bắc cũng như các vùng khác của đất Việt. Cha ông chịu ảnh hưởng tư tưởng và lối sống Nho giáo một cách sâu sắc. Cả một đời người ai ai cũng phải đi theo khuôn thước. Trong chuyện tình cảm riêng tư giữa nam và nữ, thường được nghe câu cửa miệng mà các cụ dạy Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Hai chữ thụ thụ đồng âm nhưng có nghĩa hoàn toàn khác nhau. Một chữ thụ có bộ thủ là trao cho, chuyển cho. Còn một chữ thụ là nhận lấy, cầm lấy, hấp thụ, hưởng thụ.
Việc tiếp xúc trực tiếp là tối kỵ, được cho là gợi dục. Nên khi tiếp xúc phải qua vật đệm làm trung gian. Nên mới có chyện đặt bông hoa lên khăn mùi soa đem tặng người yêu, đặt chùm quả trong lòng chiếc nón đem dâng người thương, bưng khay nước lên ngang trán (cử án tề mi) mời chồng.
Khắt khe là thế nhưng nam nữ được giao lưu tự do trong hát quan họ là nhờ có “danh chính”. Danh chính có được từ tục kết bạn Quan họ. Bất kỳ cặp bọn Quan họ nào muốn thành bạn với nhau và giao lưu qua lại phải làm lễ ra đình xin phép Thành hoàng làng ở cả đình làng của bọn Quan họ nữ và đình làng bọn Quan họ nam. Khi kết bạn mà có sự chứng giám của Thành hoàng làng nghĩa là họ đã coi nhau như anh em ruột thịt, không còn là nam-nữ xa lạ nữa. Từ đó, liền anh liền chị mới được thường xuyên qua lại, chơi với nhau một cách “danh chính ngôn thuận” và được cộng đồng công nhận. Ngay trong lời ca Quan họ tuy có nhiều bài về tình người nói chung nhưng cảm hứng chủ đạo vẫn là tình cảm, tình yêu nam nữ, là lối hát giao duyên thế mà vẫn được xã hội phong kiến thừa nhận. Ấy nên nói “quan họ kết bạn không kết duyên” là vậy.
(em search trên mạng rồi thêm mắm dặm muối theo trí tưởng tượng.. các bác đừng quở trách)