CHUYỆN VỀ NGÔI NHÀ GẦN KÊNH TÂN HOÁ.
Hôm nay nhận được cuộc điện thoại hỏi thăm của người anh em cũ trong quận 5 hỏi thăm, tôi lại sực nhớ về câu chuyện xưa, sẵn lúc đang rảnh, xin đổi gió kể cho bà con nghe đỡ buồn.
Vì câu chuyện liên quan tới nhiều người thân của anh em bạn bè và ngôi nhà của họ nên tôi sẽ đổi tên và không viết địa chỉ cụ thể xin bà con lượng thứ.
Vào tầm cuối những năm 90 đầu những năm 2000, chúng tôi ở SaiGon, thời điểm đó rảnh nên anh em cũng thoải mái lang thang đây đó kết thân và giao lưu với nhiều bạn bè anh em mới thuộc những cơ quan đơn vị quanh quanh địa bàn.
Trong một lần anh em tụ tập nhậu nhẹt nhân ngày nghỉ ở quận 11, tôi có làm quen một anh bạn đang công tác ở quận 5, anh bạn đã mới nghỉ hưu năm ngoái rồi, và là người vừa đt hỏi thăm tôi.
Anh bạn tôi tạm gọi là Toàn, kém tôi vài tuổi, thấy anh em tôi hay tò mò say sưa với những chuyện lạ nên trong cuộc nhậu cậu em này xin số tôi và nói, chủ nhật tuần sau nếu bọn anh thích em sẽ đưa qua một nơi này cho các anh tha hồ mò mẫm trải nghiệm, tôi còn nhớ có hỏi giỡn cậu em là có “khét” không cậu, Toàn chỉ cười nói với các anh thì em không biết chứ với nhiều người em biết thì nghe họ nói và kể lại thì cũng mặn như nước mắm đấy anh ạ.
Đúng hẹn sáng chủ nhật chúng tôi lái xe qua rước Toàn, lúc đi Toàn còn chỉ chúng tôi rẽ qua Học Lạc có cái ngã tư nhỏ gì đó gần một khu đông đúc, ngã tư có cái bùng binh nhỏ giữa bùng binh có một cái cột hay bức tượng gì đó mà tôi quên rồi, dừng xe và anh vào một tiệm tạp hoá bên đường tìm một người cô để lấy chìa khoá căn nhà, nhân tiện chúng tôi lân la hỏi thêm chuyện từ người cô này của cậu bạn..
Người cô của anh tên Út, Toàn gọi là cô vì cô là em út ruột của cha anh, cô Út trạc trạc tuổi tôi, có khi còn nhỏ hơn nhưng vì lễ nghĩa chúng tôi vẫn gọi là cô cho phải phép.
Xin nói sơ qua về cô Út này chút cho mọi người rõ ạ, cô Út của Toàn là người gốc Cà Mau, quê nội Toàn ở đó, cô Út lên thành phố làm ăn và có làm bé một người đàn ông có tuổi buôn bán thuốc lá và hàng hoá gì đó, nghe nói cũng khá giả.
Cách đó chừng gần chục năm thì người đàn ông đó nói cô Út tìm một căn nhà ở đâu xa xa khu Học Lạc chút, rộng rãi để tính làm phòng trọ cho thuê và cô Út về đó không bán buôn gì nữa chỉ trông coi phòng trọ thôi.
Nhờ bạn hàng ở chợ vải chỉ mối cho cô Út về khu Phú Lâm giáp Tân Hoá mua một căn nhà.
Đi tới bùng binh Phú Lâm thì có con đường kế đường Bà Hom, đi qua trường Mạc Đĩnh Chi hình như giờ nó tên là Tân Hoà Đông hay Hoà Đông thì phải..tôi nhớ mại mại vậy, rẽ ra phía Cầu Tre rồi đi vòng ngược lại, theo hướng rạch Tân Hoá ngược lên phía Hồng Bàng, đường xấu lắm, nghe nói ô tô vào được nhưng vòng vèo lắm nên chúng tôi bỏ xe ở đồn Phú Lâm rồi mượn xe honda đi vào cho chắc.
Khu vực đó lúc đấy tôi thấy còn khá vắng, nhiều ao rau muống ngay cạnh con kênh nước đen thui, ban đêm thỉnh thoảng còn thấy người đi bắt ếch, tiếng ếch nhái kêu om sòm..
Căn nhà đó nằm trong một đường hẻm, nói thật lòng là giờ bảo tôi quay lại tìm nhà đó thì tôi chịu chết rồi, chỉ nhớ lúc đó xung quanh còn nhiều đất trống bỏ không lắm, nó là căn nhà xây phía trước có lầu phía sau chạy dài giống kiểu nhà ống và cơi nới chắp vá tùm lum, bên trong tối tăm và ngột ngạt vì chia làm nhiều phòng, lợp tôn rồi có cả gác xép, lửng.
Căn nhà khá rộng, tầm gần 200m2, có một lối đi vào phía sau qua cửa của căn nhà chính bên ngoài, cô Út nói ban đầu nó không như vậy mà lúc đầu đó là khoảng sân vườn, sau cô mới cho xây cơi nới chắp vá lên làm phòng trọ nó mới kín bưng vậy, tính cho thuê nhưng sau đó khó ở và lúc đó quanh đó cũng vắng vẻ nên cô đành bỏ đó, bây giờ thì chỗ đó chắc đông lắm rồi.
Trên xe lúc qua căn nhà thì cậu Toàn có kể cho chúng tôi sơ qua về lịch sử căn nhà đó, ban đầu thì anh không biết gì nhiều nhưng sau thấy nhiều điều lạ lùng xảy ra ở đó và cô Út bỏ không ở, có thời gian người em trai của Toàn lúc đó mới về công tác ở quận 11, nghe cô Út có nói nhà khó ở thì cậu em này có xin cô Út cho ở nhờ và cô đồng ý.
Nhưng người em này cũng không ở được lâu thì phải bỏ chạy đi nơi khác thuê trọ, nghe thấy lạ nên cậu cất công tìm hiểu xem lai lịch căn nhà đó ra sao…
Theo lời cô Út và một bà trung trung tuổi tên là Sồi, bà này là người Hoa, là người làm của ông Dương, chồng hờ của cô Út, khi cô Út chuyển về đó ở thì ông Dương cho bà Sồi về ở cùng giúp việc cô Út, hai người ở tầng trệt căn nhà, còn lầu trên làm kho để hàng hoá, có một phòng ngủ, phía sau qua mảnh sân thì còn căn nhà nữa bỏ không, như là nhà kho hay chỗ để xe của chủ cũ hay sao đó.
Khi mua nhà thì người Hoa khá kỹ trong việc cúng bái xin phép Thần linh, Thổ Địa vào nhà, nhập trạch vv, nhưng do bà vợ cả ông Dương khá ghê gớm nên mọi việc phải giấm dúi bí mật, cô Út có kể là ngay hôm đầu tiên cúng vào nhà thì bát hương đã cháy bùng lên, dập lửa được một lúc lại cháy bùng tiếp dù mới chỉ có vài cái chân nhang, thịt heo quay và vịt quay cúng xong chặt ra thì bị đỏ, nước đỏ chảy ròng ròng, người Hoa khá kỹ trong việc làm đồ cúng ít khi để đồ bị sống như vậy..
Ăn uống xong tới đêm thì ngoài bà Sồi cùng cô Út lúc đó còn có ba người bạn hai gái và một trai của cô Út cũng tới nhậu cùng ở lại phụ dọn dẹp, do trong bếp chật nên mọi người kéo chén bát ra sân sau thu dọn lại mai người ta qua lấy, đang thu dọn thì một cô bạn bỗng ngã bật ngửa ra đầu đập vào mấy cái bàn ghế đang bày đó đổ máu, anh người yêu phải đưa đi viện khâu mấy mũi.
Tới gần sáng khi chỉ còn bà Sồi, cô Út cùng một cô bạn đang ngủ bỗng nghe một tiếng “rầm” rất to, mọi người vội dậy coi sao thì cái bàn để hai rổ chén bát đã đổ sập xuống, chén bát vỡ văng tứ tung, cửa nhà lúc đó đóng và chẳng có ai thức cả..
Người Hoa vốn rất duy tâm nên ông Dương đã phải mời một thầy cúng từ Hóc Môn sang cúng bái lại vì theo duy tâm thì nhà mới mà đã xảy ra đổ máu với đổ vỡ vậy thì không tốt.
Ông thầy cúng cũng là người Hoa tới cúng, đi lại quanh nhà và mảnh đất xong chỉ lắc lắc đầu nói với ông Dương; Đất này được hướng nhưng dữ khó ở lắm, nếu có ai mua thì bán đi chứ ở thì không tốt đâu, không cẩn thận còn mất mạng…
Nhà mới mua mà thầy nói vậy nên ông Dương không vui lắm, mấy ngày sau ông lại mời thầy nữa ở quận 5 xuống cúng và “trấn” hộ, nghe nói người thầy cúng này giỏi lắm, người này chỉ cầm tay ông Dương một hồi rồi bảo ông Dương xuống bốc một nắm đất bằng tay trái lên cho ông thầy coi, nếu được ông thầy mới xuống cúng, khi cầm cục đất ông Dương mang lên, ông thầy cúng kia lắc đầu nói, đất này dữ lắm có nhiều “người” đang ngự ở đây, nhà của họ rồi nên không làm được gì cả.., ai mua thì nên bán đi.
Do lúc đó mua căn nhà giá rẻ lại rộng nên ông Dương và cô Út đều tiếc nên không muốn bán đi, mà ông Dương cho xây thêm phía sau, nối mảnh sân và hai căn nhà phía trước phía sau, chia phòng ra làm nhà trọ.
Làm nhà trọ chưa được bao lâu thì có chuyện, đầu tiên là mấy thanh niên trọ nhậu say đánh nhau đâm chém nhau gì đó một anh bị đâm chết trong phòng, tốn kém một mớ tiền đến cửa quan, sau đó thì tới cô Út bị bà cả đánh ghen rồi sảy thai, rồi tới một anh người làm của ông Dương khi xuống đó lấy hàng để trên gác khi vác bao hàng xuống thì té cầu thang gãy cả hai tay..
Mấy cô miền Tây lên làm gói La hán quả thì đêm về vừa bước vào cửa gào ầm ĩ, cô Út nằm trong phòng chạy ra hỏi sao thì họ nói có ba bốn người đen xì ngồi ở giữa hành lang từ nhà trước ra dãy nhà sau, nếu một người thấy còn bảo họ mắt quáng gà nhìn nhầm, đây cả ba cô đều thấy, một cô còn tè cả ra quần vì sợ, sau đó vài bữa thì mấy cô đó chuyển đi không dám ở nữa.
Hai mẹ con chị bán vé số ở đó thì than phiền với cô Út là ông già ở nhà cuối vô duyên đi qua phòng mẹ con chị hay thò đầu vào nhìn.
Cả cô Út lẫn bà Sồi đều sửng sốt hỏi ông già nào? Thì mẹ con chị vé số nói ông già tướng nhỏ loắt choắt hay mặc áo cộc tay trắng và quần cộc ở phòng cuối dãy đó..
Phòng cuối đó thì chưa có ai ở cả.
Một lần buổi trưa cúp điện bà Sồi nằm ở cái võng kê trước phòng trọ số 1 kề với căn nhà trên, đang thiu thiu ngủ thì cô giật mình thấy cảm giác lạnh lạnh, mở mắt ra cô giật thót người khi thấy một gương mặt đàn ông như đang đứng ở đầu võng cô cúi mặt xuống nhìn cô, lúc đó cô nằm đầu quay vào trong mặt hướng ra phía cửa ngoài, người đàn ông đó đứng phía sau, hốt hoảng vì tưởng có trộm cô vội vùng dậy ngoảnh đầu lại coi thì thấy một người đàn ông giống như hai mẹ con chị vé số tả đang đi rất nhanh theo hành lang vào dãy phòng phía trong, cô Sồi sợ quá chạy vội ra ngoài nhà, không dám quay vào, lúc đó cúp điện buổi trưa rất nóng nên không có ai bên trong nhà cả, có bảy phòng ngăn và một nhà vệ sinh chung thì chỉ có bốn phòng có người thuê, và chẳng có ai như người đàn ông kia cả.
Cô Út thì kể, cô gặp hai lần, một lần ở chợ về muộn, bà Sồi đang nấu cơm, cô thấy một đứa trẻ đầu rất to đang ngồi lê la dưới nền đất, dưới gầm bàn ăn, ngay sau lưng bà Sồi tay nó cầm miếng dưa cải muối đang bỏ vào miệng, người nó béo mập và nhem nhuốc bẩn thỉu, nó ngước cặp mắt trố lên nhìn cô và ngừng nhai, vóc dáng con nít nhưng mặt nó già đanh, cô vội hỏi bà Sồi, trời, con ai này vậy chế? Bà Sồi giật mình quay lại nói, có mình tui chứ có con ai, chỉ một chớp mắt tích tắc khi hỏi bà Sồi và khi tính chỉ xuống gầm bàn cho bà coi thì chẳng thấy đứa bé đó đâu nữa, chỉ có chiếc nồi cơm điện gần đó, lần đó cô đã rất sợ hãi và hoang mang cô cố tự trấn an mình là đã nhìn lầm thôi, còn lần thứ hai thì cô biết mình không lầm và cô đã quá sợ hãi và ngay hôm sau đi tìm chỗ trọ mới.
Lần đó buổi tối, cô tắm xong tính ra đi ngủ, toilet và phòng tắm thì ở tầng trệt, vừa ra khỏi cửa phòng tắm cô suýt xỉu khi thấy một người đàn ông, chừng 5 mấy 60 tuổi, nhỏ thó mặc áo sơ mi cộc tay màu trắng, quần cụt, đầu hơi hói đứng ngay giữa phòng ăn bếp nhìn cô chằm chằm, gương mặt với hai con mắt láo liên cái mũi nhọn và hàm răng vàng khè những cái răng hơi nhọn nhọn, đang nhe ra nửa như cười nửa như doạ, cô Út đã sợ quá khuỵu cả chân xuống và la không ra hơi gọi bà Sồi, cô kể cái gương mặt của người đàn ông đó ám ảnh cô rất nhiều năm sau này, tới nỗi cô cứ nhìn thấy ai thấp nhỏ đầu hói mắt láo liên là cô lại rùng mình sợ nổi gai ốc..
Xung quanh khu nhà cô Út phía ngoài hẻm thì nhiều nhà cho thuê trọ và nhiều người ở quê lên trọ để làm việc, có thể nói phòng trọ luôn thiếu nhưng nhà cô thì khác, rất ít khi ful phòng, và chẳng ai ở lâu, nói đúng hơn là dám ở lâu, thường khi đi rồi họ mới thì thầm nói với nhau hoặc nói với hàng xóm; Nhà đó có nhiều ma dữ lắm, nửa đêm ngủ mở mắt ra thấy nằm cạnh cái thây to đùng trương sình như con trâu, hoặc những đứa trẻ người căng phồng như trái banh, hoặc một lão già thoắt ẩn thoắt hiện vóc dáng bé loắt choắt với hai con mắt láo liên và chót mũi đỏ hỏn, hay đứng trong bóng tối nhìn người ta chằm chằm hoặc nhe răng chẳng ra cười chẳng ra doạ..
Nghe mọi người kể thì tôi cũng tò mò lắm nên mới rủ thêm hai thằng nữa xin ngủ lại một vài bữa coi có gì không, một thằng thì lại có việc gấp phải công tác, còn lại tôi với cậu em nối khố, hai anh em mua ít heo quay và mấy lon bia rồi mò vào căn nhà đó thử coi sao.
Lúc trước thì thỉnh thoảng công nhân chạy xe honda vào chở hàng đi, vì tầng trên phía ngoài vẫn làm chỗ chất hàng, chỉ có phòng ngủ cô Út là không để hàng, nhưng sau không còn ai ở đó trông hàng hoá thì căn nhà như bỏ hoang, đóng cửa suốt.
Căn nhà vừa sâu, vừa tối dù mái đã lợp vài tấm nhựa để cho sáng hơn chỗ dọc lối đi nhưng do lâu ngày lá cây rụng kín hết, mấy phòng trọ bỏ không phía sau tối om mùi mốc meo và đồ cũ khách trọ bỏ lại vương vãi trên sàn, gác xép tối om om bụi bặm, thật tiếc vì xung quanh ngày nào cũng có người đi tìm nhà trọ mà căn nhà này bỏ không, cô Út cũng ko muốn cho thuê trọ vì cứ ba bữa họ lại xin chuyển rồi xin tiền lại cãi cọ nhau qua lại suốt rồi chán cô ko cho ai mướn nữa.
Chúng tôi thì không sợ những nơi vắng vẻ u ám hay nhiều âm khí, nhưng ở căn nhà đó thử mấy bữa cũng cảm thấy nặng nề u ám hết đầu óc, thắp nhang và hút thuốc thì toàn tắt.. nói thật lòng là ở đó hai lần, một lần bốn ngày, một lần hai ngày, toàn chọn ngày rằm với mùng 1 là anh em tôi mò qua nhưng thật sự là tôi chưa gặp điều gì lạ cả, chỉ có đúng một lần khi tôi mò mẫm vào căn phòng thứ ba bên trái thì tôi vấp chân vào cái quần cũ ai bỏ lại và té chúi nhủi rất đau và phát cáu, còn lại tối anh em ngồi ăn uống còn cố tình lấy đũa gõ vào bát liên tục, nhậu hay ngồi chuyện trò với nhau tới khuya cũng chưa thấy hiện tượng gì, ngoài mỗi sự lạ là nước ở căn nhà đó nhạt nhẽo và có mùi gì đó rất khó ngửi và khó uống, có một lần thì cậu em Th có thắp mấy ngọn nến dọc cái hành lang chúng tôi ngồi rình nhòm mãi ko thấy gì, nhưng quay qua uống trà với nhau lúc sau quay lại thì 6 cây nến phía trong tắt hết, chỉ còn mỗi cây gần cửa lên nhà trên gần chỗ chúng tôi ngồi là còn cháy, mà cửa nhà thì đóng trong đó cũng chẳng có gió lùa vào, chả hiểu sao nến nó lại tắt nữa.
Th. nó cũng lẩm bẩm nói với tôi, nhà này khó ở đấy anh ạ, “linh tinh” lắm, cậu em này giỏi về mấy chuyện đó nên biết, tôi thì ú ớ nên chỉ biết nghe nó nói vậy thôi chứ không biết gì cả.
Sau thì cậu Toàn có nói chuyện với tôi về căn nhà đó như sau, từ khi cậu em cậu Toàn làm ở quận 11 ở đó và phải chuyển đi vì nhiều hiện tượng lạ như cứ đêm ngủ là thấy như có ai nhảy thình thịch ở trong phòng, rồi nhiều lúc nằm chưa ngủ chợt nghe tiếng thở phì phì như có ai nằm phía sau, quay lại thì chẳng có ai, có đêm thì mơ thấy một thằng bé nó cứ lấy đà nhảy lên bụng rồi lên ngực cậu, chỉ là ngủ mơ nhưng sáng dậy ngực đau ê ẩm, rồi có lần đêm đi trực về muộn cậu thấy như có một bóng người trượt theo tay vịn cầu thang xuống căn bếp bên dưới, rồi lăn ra giãy đành đạch như con cá mới bị câu lên… cuối cùng nhiều chuyện mệt mỏi quá khiến cậu này phải chuyển đi chỗ khác.
Sau khi cậu em đi thì cậu Toàn có dò hỏi anh em quản lý khu vực nơi đó, mãi thì cũng có vài cô chú lớn tuổi có kể lại và các cô chú cũng chỉ nghe kể lại thôi chứ không được chứng kiến là mảnh đất đó xưa là cái gò nhỏ dài, ngay giáp kênh người ta có vài lần chôn xác chết trôi sông vô thừa nhận loanh quanh ở khu đất đó, sau này có mấy anh em ông tên Ba cất nhà ở, sau ông này vượt biên thì một căn nhà chính bị kê biên còn lại mảnh vườn, sau thì người em trai, cũng làm lái xe ở một cơ quan công quyền chế độ cũ có xin ở lại mảnh đất của gia đình họ sau khi đi cải tạo về, có đón cả vợ con về sau không rõ sao đó đã treo cổ tự vẫn ở căn nhà phía sau, rồi bỏ không khá lâu, sau đó thì người vợ của ông treo cổ kia có bán cho căn nhà này lại cho người khác, người mua sau mới xây căn nhà một lầu một trệt, trước thì chỉ có căn nhà nhỏ phía sau thôi, qua vài ba người mua bán thì đến lượt cô Út mua..
…..
Lâu quá rồi tôi không đi qua đó nên cũng không rõ nơi đó giờ ra sao, nay chú em gọi điện hỏi thăm tự nhiên sực nhớ ra vụ cái căn nhà này nên viết lại hầu chuyện bà con đọc chơi, biết đâu lại có ai ở gần quanh đó biết về căn nhà đó, hoặc đang ở trong căn nhà đó chẳng hạn
.
( Câu chuyện lâu rồi tôi cũng cố gắng nhớ lại và hỏi thêm cậu Toàn, nhưng cả hai cũng chỗ nhớ chỗ quên nên có thể lủng củng tý, bà con đọc cho vui và thông cảm nhé)