CHUYỆN CỦA CẬU EM TÀI XẾ
Hôm đi công việc cùng cậu em đơn vị khác, ba anh em tôi chạy suốt từ 5 giờ chiều tới 8 giờ sáng hôm sau mới nghỉ, ai mệt thì đổi lái thay nhau nghỉ, trên đường đi từ Lạng Sơn, tôi gợi chuyện cho cậu em khỏi buồn ngủ.
Hỏi cậu chạy xe lâu chưa, em chạy được 27 năm rồi anh, xưa khi chưa sang cơ quan có thời gian em lái ở đoàn 10 Bắc Thái cũ, giờ là Thái Nguyên anh ạ, qua năm là em hưu rồi..
- Cậu đi đêm hôm rừng rú nhiều có gặp ma cỏ gì bao giờ không?
- Ui, ma hả anh..em gặp vài lần rồi, có lần “họ” còn theo em về tận cơ quan..
- Theo về tận cơ quan á??? Ghê vậy, kể bọn tớ nghe xem nào.
Qua lời cậu em kể lại xin kể cho bà con nghe.
Cậu em năm nay hơn 50 tuổi, ra quân xong xin vào đoàn 10 Bắc Thái chạy được vài tháng thì giải thể đơn vị, cậu chuyển sang đơn vị này vì từng là lính vũ trang nghĩa vụ.
Hồi mới sang đơn vị mới vì còn trẻ nên cậu lái xe chuyển quân cơ động, lúc đó cậu chưa lập gia đình nên ở luôn tại cơ quan.
Trong một chuyến chở quân đi hỗ trợ lũ tại Hát Lót, Sơn La đổ quân xong hai anh em, cậu và một phụ lái kiêm sửa chữa chạy lên Nà Sản đón tiếp quân, những năm 90 đường xấu và tối, vừa qua Hát Lót được chừng hai ba chục cây số, lúc đó tầm hơn 2 giờ đêm, dưới trời mưa cậu thấy một tốp chừng 4-5 người có cả trẻ em người đồng bào dân tộc đang lầm lũi đi dưới mưa, thấy tội nghiệp hai anh em dừng xe cho họ đi nhờ, những người này nói đi từ Nà Bố ra và giờ sang Nà Sản.
Cabin bé nên họ ngồi phía sau thùng xe chở quân lúc đó là xe Zil 157 có bạt che, hai anh em chạy thỉnh thoảng cũng ngó qua sau nhưng do trời tối nên không thấy gì, cũng không nghe thấy họ nói gì, tới gần Nà Sản thì trời đã rạng sáng, nghe tiếng vỗ tay vào cabin biết là những người đi nhờ xe muốn xuống, anh em đỗ xe lại gần một cây cổ thụ ven đường cho họ xuống, cậu lái phụ nhảy xuống mở bửng sau xe thì ôi thôi trên xe không có một ai, cậu này hoảng quá chạy lên bảo cậu em, ngó qua kính sau buồng lái thì cậu em thấy thùng xe rỗng không, hai băng gỗ làm ghế ngồi hai bên không có một ai, cả hai cùng nhảy xuống xe leo lên thùng kiểm tra thì không có cả vết nước mưa cùng bùn đất của họ nữa, thùng xe trống trơn, và gió lạnh lùa thông thống..
Hai anh em hoang mang quá nghĩ hay họ tự trèo xuống giữa đường khi xe chạy nhỉ, nhưng họ có trèo xuống thì cũng còn phải có vết nước mưa cùng bùn đất bám lại trên xe, đằng này xe sạch nguyên, và ai đã vỗ dồn dập vào cabin lúc nãy nữa??
Hoảng sợ và hoang mang hai anh em vội leo lên xe cắm đầu chạy đến đơn vị đón quân mà mặt vẫn xanh lè xanh lét.
Cậu em nói, em thì không tin lắm về chuyện “ma cỏ” anh ạ, và em cũng không sợ, cứ tưởng chỉ một lần ai ngờ đâu em gặp tới mấy lần.
Lần hai thì cũng lạ lùng.
Lần đó cậu đi Na Rì sang Bình Gia theo đường 279 cũ, đường lúc đó xấu vô cùng tận, có mấy chục cây số nhưng không phải xe đặc chủng thì chắc phải đi mất cả ngày, hôm đó trời cũng mưa, sang tới gần Phai Danh Bình Gia thì bỗng nhiên thấy một cô gái ăn mặc rất đẹp, trang phục váy như người Mán sơn đầu ngồi ở giữa đường.
Cậu em nói, em xuống xe đi đến gần còn nhìn rõ là cô này người đồng bào dân tộc Mán vì họ cạo hết lông mày mà anh, khi em hỏi sao ngồi giữa đường đêm vậy, thì cô gái nhe răng cười, hàm răng đen xì như hột na, em bỗng ớn lạnh rùng mình vội chạy quay lên xe, chỉ vài bước chân đã không còn thấy cô gái đó nữa, đường thì một bên có ruộng một bên là rừng cây thưa, mà lại hửng sáng lờ mờ đèn xe cũng sáng mà không thấy cô gái lúc nãy đâu nữa, như cô đã bốc hơi giữa trời vậy.
Lần ba thì em nhớ nhất, và ám ảnh em nhất.
Lúc đó em chạy xe xăng dầu, đơn vị nằm ngay đường 5 thuộc Văn Giang, một lần từ Gia Lâm về xe không, em cho một cô gái đi nhờ về, vì thấy tội giữa đêm hôm lại bế theo con nhỏ quấn trong tã lót nữa.
Trên xe em cũng hỏi chuyện thấy cô này nói đưa con ở viện Nhi về, thấy cô vui vẻ nói chuyện bình thường lắm, cô nói hai mẹ con khoẻ rồi giờ ra viện về nhà.
Tới gần ngã ba rẽ về đơn vị thì đang chạy tự nhiên em nghe mùi hương đỏ nồng nặc anh ạ- xưa thì người ta hay thắp hương đen, hương đỏ thì hay dùng cho đám ma- em giật mình lạnh hết người, thấy có quán bán bánh bao sáng em xuống mua bánh bao vừa là mời hai mẹ con vì mời cô xuống ăn phở cô không nghe, vừa mình ăn với lại mang về cho anh em ăn sáng.
Cô bán hàng nói chưa có bánh đâu phải lúc nữa mới có, em quay lên xe ngay vì trời lúc đó lạnh lắm.
Khi quay lên xe thì ôi thôi, cabin rỗng không, không có ai, em vội xuống đường xem cô gái ấy đâu, vì bậc lên xuống xe zil cao và tay bế con tay xách theo cái giỏ đồ thì rất khó xuống..
Nhưng không thấy cô gái đâu cả, nhà thì thưa thớt và phần đa là họ chưa dậy, em hỏi cô chủ bán bánh vì gần cổng đơn vị anh em cũng hay ghé nên cô có biết em, em hỏi cô thấy cô gái bế đứa nhỏ đâu không.
Cô chủ lắc đầu ngơ ngác nói không, mà em chỉ xuống xe chưa tới 30 giây lúc trước đó thôi.
Bỗng cô chủ vẫy em xuống, cô vào nhà lấy mấy quả bồ kết khô cho vào lò đốt rồi bảo em con mang ra bỏ trên cabin xe đi, con vừa chở vong về đó, có mấy thằng chạy qua đây kể chở cô này bế đứa con về thế này rồi…
Em bủn rủn cả chân tay ko dám đi nữa, đỗ xe ngồi lại quán cô Diên chờ sáng hẳn mới dám về, dù chỉ cách có một đoạn nữa rẽ vào là tới đơn vị.
Nghe cô nói thì em mới như chợt nhớ ra, cô gái này ngồi trên xe một tư thế như bị buộc suốt quãng đường, và đứa bé cũng không hề ngọ nguậy hay khóc lóc gì cả, buồng lái xe thì kín nhưng em vẫn cảm giác lạnh run từng cơn rất lạ..
Hai lần sau nữa, em lại nhìn thấy cô gái đó, lần thì em chạy phía Hải Phòng nên ra ngã ba rẽ phải, lúc đó chừng 4 giờ sáng, thoáng thấy cô ấy bế con đứng nhìn xe phía bên kia ngã ba hướng lên Hà Nội, em phanh xe hạ kính thò đầu ra nhìn thì chỉ vài giây thôi vì lúc đó đang ôm cua không dám nhìn mà quay qua đã không thấy đâu nữa.
Một lần sau cùng là em vừa bơm hàng xong chưa đi, mới từ phòng bảo vệ ra thì thấy cô gái đó đứng ngay giữa cổng ra anh ạ, tay vẫn bế con và vẫn xách cái giỏ đồ có quai màu đỏ to bản, cổ cô ngoẹo sang bên mặt như đang cười..
Em sợ díu cả chân chạy vội vào phòng bảo vệ gọi anh Chung bảo vệ ra thì không thấy đâu nữa, em và cậu phụ cùng anh Chung chạy hẳn ra đường nhìn nhưng không thấy đâu nữa, mà trước đó còn đứng ngay giữa cổng, nơi đó đèn sáng chứ không phải tối om nên em nhìn rõ mà.
Tới hôm sau anh em em về bàn nhau mua ít giấy tiền vàng mã cùng đồ quần áo người lớn trẻ em đốt gửi cho người ta..
Sau đó thì em không găp lại lần nào nữa.
Lần sau cùng thì em gặp đợt dịch gần đây anh ạ.
Lúc đó tăng cường chạy chống dịch, bọn em di chuyển khắp nơi, hôm đấy mấy anh em đỗ ở viện Thanh Nhàn cả mấy xe, mấy anh em tụ lại ngồi hút thuốc nói chuyện thì cùng nhìn thấy từ cái xe cấp cứu đang đỗ trước mặt chỉ có chừng 15-20m đèn pha nó nháy vài lần rồi thấy có mấy người mặc đồ bảo hộ trên đó xuống đi vào phía sau viện, thấy lạ vì xe đỗ từ đêm mà sao mấy người lại trên đó im ru không ai xuống, tới lúc cậu lái xe đó xuống anh em hỏi thì cậu nói xe đang chờ bệnh có một mình em ngủ cabin thôi, mấy anh em cùng chạy lại xem thì thấy cửa sau vẫn khoá, sợ xanh mắt anh ạ.
Có anh em nào đã từng nằm viện 6 Xiêm Riệp hẳn còn nhớ qua cổng viện rẽ trái qua cái sân bóng có cái bể nước xây nửa chìm nửa nổi cạnh tháp nước không ạ? Nơi đó có cái bãi xe cũ đó, lần tôi nằm đó cũng gặp một vụ giống vậy.
Lúc đó buồn tối hay lang thang ra uống thốt nốt hoặc nước miá, cà phê..một lần tối đi qua bãi xe tự nhiên thấy đèn pha một xe loé sáng nháy vài lần, tưởng có ai trên đó tôi mò lại thì chả có ai, mà mấy cái xe đó hư hết trơn rồi nằm trơ ra như đống sắt vụn dưới mưa nắng chứ có phải xe đang chạy đâu, vài lần đi qua đó buổi tối tôi có nghe thấy tiếng gõ lóc cóc lanh canh như con nít gõ vào cái ca nhôm vậy, mò vào xem thì không thấy gì.
Thời gian tôi nằm viện 6 đó cũng nghe thấy nhiều tiếng động lạ, có khi chỉ nằm một mình một phòng thôi nhưng nghe như rất nhiều tiếng người xung quanh, tiếng họ nói chuyện rồi tiếng giường kêu ken két, tiếng bàn ghế lục cục tiếng họ gọi nhau chi bai chi bai (ăn cơm) ầm ĩ rồi mùi hôi mốc thối xộc lên mù mịt, tôi thường choàng tỉnh thì chỉ thấy trơ trọi có một mình nằm một phòng.
Ở cái phòng tiếp nhận cấp cứu cái viện 6 xiemriap xưa đó mới kinh răng bà con ạ, bác sĩ trực cũng phải túm tụm vì sợ, cái viện đó xưa nó là nhà máy cơ khí, nghe kể thì “ma” nhiều lắm, tôi nghe kể nhiều viện rồi nhưng ở đây thì nghe anh bạn Cam nói là ở Cam họ không thờ cúng gì, thậm chí thấy người nhà chết họ cũng coi như không, cái chế độ man rợ khmer đỏ đó hình như triệt tiêu, thủ tiêu hay khống chế mọi cảm giác của con người thì phải, ánh mắt ai cũng vô hồn vô cảm trước đồng loại.
Ấn tượng ở đó với tôi nhất là cơm, ăn nó nhạt nhẽo và có cảm giác lợm giọng dù sốt rét xong, hay bị thương xong ăn khoẻ lắm, nhưng ở đó ăn chả mấy khi thấy ngon, mọi thứ cứ nhạt phèo sao đó. Anh em nằm cùng kể đủ thứ, thậm chí có anh đòi ra viện sớm vì ko chịu được, nhiều anh kể đêm nằm bị lôi ra khỏi giường, rồi có người đứng nhìn chằm chằm..
Anh Cung ở cùng tôi thì kể đêm nào cũng thấy mấy thằng bé con trèo bám trên cửa sổ, rồi có tiếng giặt giũ gì đó trong phòng vệ sinh và tiếng một người đàn bà nào đó chửi rủa suốt đêm, tôi thì không thấy hình ảnh gì chỉ lơ mơ ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhiều, tiếng bàn ghế tiếng khóc kêu ầm ĩ, có đêm thì bị như ai giật cái gối khỏi đầu mở mắt ra thì cái gối văng ra tận gần giữa phòng, ầm ĩ đủ thứ vậy cũng kệ ngủ tiếp thôi, lúc đông anh em nằm cùng thì không sao tới khi còn một mình thì bị giật gối, còn có vài lần có một anh cứ đêm vào gọi xin thuốc lá hút, tôi vẫn cho, tới hôm mưa tự nhiên nằm nghiêng nhìn thấy anh đó có mỗi một chân mà lại không thấy chống nạng, lạ quá tôi ngồi dậy mò ra hành lang xem thì không thấy anh đó đâu nữa, từ hôm sau ko thấy quay lại xin thuốc lá nữa.
Thật là lạ.