Zarathustra ver 2
Senior Member
Nên đọc sách dịch Đạo Đức Kinh-Nam Hoa Kinh-Chu Dịch Tinh Hoa-Chu Dịch Huyền Giải, nếu hào hứng thì đọc Dịch Kinh tường giải,quyển thượng và quyển hạ <2 cuốn sau trọng về tượng, phát triển về chi tiết, nếu chỉ quan tâm tư tưởng của Dịch không đi sâu vào nghiên cứu thì đọc 2 cuốn Chu Dịch đầu là có thể hình dung được>. Có một cuốn tổng hợp Tinh Hoa Đạo Học Phương Đông-Toàn Trân Triết Luận-Thanh Dạ Văn Chung, đọc bổ sung các kiến giải mới theo hướng hiện đại,tuy hơi vô thưởng vô phạt, không nên kỳ vọng nhiều.Vậy theo bác nên hay không nên đọc sách của hai cụ này?
Theo như em hiểu thì ý bác khuyên chỉ nên đọc sách dịch của hai cụ thôi, còn sách hai ông tự sáng tác thì không nên đọc.
//Trong đây có thím nào đọc và áp dụng 2 cuốn viết về chủ đề Tự học của hai cụ mà áp dụng thành công không? Em đọc không tài nào vào được, Đông Tây lẫn lộn cảm giác đá nhau về ý nghĩa.
Vấn đề của 2 cụ thì đã nói, như muôn đời những người nghiên cứu về tư tưởng phương Đông nói chung không thoát ra được thế giới quan của mình. Các trước tác của 2 cụ, cốt chỉ phiên tư tưởng Phương Tây sang một thứ giả lập tương tự ở phương Đông. Ngoài việc mơn trớn thứ phức cảm thấp kém của người Á Đông, thì chẳng có giá trị gì cả. Hai cụ cũng không vượt ra được khuôn sáo của những người truyền bá tư tưởng, tôn gíao nói chung, khi nói nội hàm trong những giới luật/nguyên tắc/quy tắc thì rất hay ho. Khi đi vào chi tiết, đi xa khỏi phạm vi của giới luật để cố gắng khai triển thêm thì trở nên giáo điều, ngôn từ cũng trở nên sáo rỗng và phi thực tế.
Vì bản chất của sự phát triển của triết học nói chung phải kế thừa phát triển từ mâu thuẫn giữa các mặt đối lập, một hệ tư tưởng không vận động là một hệ tư tưởng chết. Các triết gia phương Tây không ngần ngại đạp đổ các thần tượng để bước sang thế giới mới. Triết học Phương Đông nói chung gần như là "cáo chung" từ sau thời của "Bách gia chư tử" chỉ bôi thêm ra chứ chẳng còn vận động nữa.Những người nghiên cứu, những người thực hành thì cố gắng ngoái đầu nhìn theo các vĩ nhân cổ xưa, chỉ diễn giãi chứ không có lấy một chút độc lập của riêng mình. Triết học Phương Đông thời hiện đại chỉ còn ở hình hài của một nền "đạo đức" cũ, một hệ thống quan điểm cũ. một "lối sống" cũ, cũng như là một thứ nghệ thuật xưa đã cũ, tuy không phải hết thời nhưng liệu có còn đóng góp gì trong phạm trù phát triển tư duy.
Hệ thống quan điểm của Đạo vẫn có giá trị nhất định nếu đặt nó đúng vị trí của nó nên ở, hệ tư tưởng này trừu tượng, không trọng ở kiến giải mà trọng ở suy tưởng. Tức bản chất nó không phải một hệ thống các quan điểm cứng nhắc mà ngược lại là rất mềm mại và uyển chuyển. Từng quan điểm nhân sinh sẽ phát triển theo từng dòng khác nhau, thậm chí là từng giai đoạn cuộc đời khác nhau, tự bản thân sẽ tự xây dựng nên một hệ thống nhân sinh quan riêng xoay quanh cái nền tảng của Đạo mà không bị gượng ép vào các quan niệm giáo điều <Ở phạm trù này thì quan niệm của Đạo mang tính vượt thời đại, khi coi trọng tính thực tiễn lý luận và quan tâm nhiều đến trải nghiệm cụ thể của con người, mỗi cá nhân tự mình mang đến cho mình ý nghĩa cuộc sống, chứ không phải ở bản thân tôn giáo, xã hội ...>. Việc có gắng kiến giải, cắt nghĩa các trước tác đó để gò ép vào hệ thống quan điểm chi tiết là vô nghĩa. Xa rời bản chất của cái "Đạo khả đạo, phi thường đạo".
Thế giới đã đi trên đại lộ của tri thức, ngay cả những Plato, Aristoteles... cũng chỉ còn là những bóng hoàng hôn. Vậy mà nhiều người vẫn cố gắng đào cái thây ma lên để mơn trớn. Hoài niệm về những biểu tượng của những ngày xưa cũ. Ở VN cũng có một nhóm người, đi cùng trào lưu chung với thế giới đào cái thây Khắc Kỷ lên hít lấy hít để, Macus Aurelius-Người Khắc Kỷ nổi tiếng nhất(chưa bao giờ nhận là triết gia nhưng luôn được người đọc gán cho là triết gia) với Suy Tưởng, thật hài hước là trung tâm trong tư tưởng của Suy Tưởng là phụng sự quốc gia lại là đặc điểm chính yếu trong triết thuyết "Cộng Hoà" của Plato.
Việc học của anh thì mỗ không biết nói thế nào cho hợp lẽ, vì chính bản thân anh mỗ thấy có vẻ như chưa xác định được cái mình cần, cái mình muốn. Đối với những trường hợp như vậy thì nên tìm hiểu thêm cho rộng rãi hơn đã. Dục tốc bất đạt, sa đà vào các phương pháp hay gò ép vào trong một vãi lĩnh vực cố định thì lại thui chột đi cái ham muốn tìm hiểu.