Zoli234
Senior Member
Tiếp tục, sau vấn đề ”lịch sử” của hai phương tôn giáo, kinh (sách ấy) là vấn đề rất quan trọng, nhiều nhân vật quan tâm.Đây rất tường minh, khác biệt nền tảng giữa tinh thần Do Thái (Kitô giáo kế thừa) của Hegel và tinh thần Ấn Độ của Phật Giáo.
Trích “Ý nghĩa của lịch sử” - Nikolay Berdyaev (theo bìa).
Do Thái
View attachment 1992291
View attachment 1992302
View attachment 1992361
Ấn Độ
View attachment 1992303
View attachment 1992305
Và cả Hy Lạp.
View attachment 1992306
Khi nhìn vào đạo Phật giữa các tôn giáo khác, có thể lập tức thấy một sự vị rất đặc biệt, đạo Phật ban đầu chỉ truyền khẩu, kinh ra đời rất muộn. Đến cả Ấn Độ giáo cũng có sách thiêng Kinh Vệ Đà. Như thế là thế nào?
Trích “History of Islamic Philosophy” của Henry Corbin. Henry Corbin đã chỉ ra các cộng đồng tôn giáo có sách thiêng (Kinh Thánh, Kinh Qur’an, …) đều có truyền thống diễn giải sách, tức là triết học Kinh Viện, tức là triết học. Các nhà thần học Kitô giáo và Hồi giáo đủ năng lực xử gọn được sách cổ của Plato và Aristotle, sáng tạo từ đó, không phải điều ngẫu nhiên.
Nhưng một hệ tôn giáo, trong một thời gian rất dài, vẫn quyết định không viết kinh, thậm chí khi đã có kinh, vẫn được sử dụng một cách rất kỳ lạ, thế là thế nào? Rất có thể, trích “Đế chế ký hiệu” của Roland Barthes, không viết kinh là một lựa chọn.
Last edited: