haihoi1289
Senior Member
Thớt chơi nộp đơn lên tòa mà ko thuê luật sư tư vấn à, để mất nguyên 1 năm lãng nhách vậy
quả là cao tay ^^. thế nên bài học rút ra là tài chính trong nhà nên để đàn ông cầm 70-80%. k nên để vợ giữ. đàn bà là cái thứ ngu dốt. tầm nhìn kém. rất dễ hành động theo cảm xúc.Cách đây hơn 15 năm mẹ mình có bị quả lừa nhưng mẹ mình đã khôn khéo rút ra được một cách ngoạn mục.
Năm đó mẹ mình chơi thân với một người cùng công ty, đợt đó bà ấy vạy một số người trả lãi và có vay mẹ mình một khoản tiền lớn. Mẹ mình tin tưởng bạn bè cho bà ấy vay. Một thời gian sau mẹ mình cảm thấy sự vay mượn không tin tưởng qua các cách nói chuyện, về công việc vì mẹ mình làm về kinh tế nên trong lòng thấy không ổn khi nghe câu chuyện bà đó kể dinh doanh.
Mẹ mình muốn rút tiền ra nhưng bà đó không đồng ý nên mẹ mình lừa là có số tiền lớn hơn số tiền đó mà cậu mình gửi thông qua câu chuyện úp mở không công khai. Bà kia thấy món tiền đó sáng mắt ra muốn mượn mẹ mình bảo đồng ý nhưng rút được tiền về cho chồng vì chồng đợt này nghi ngờ. Dựng kịch bản để lừa bà đó trả lại tiền. Khi lấy được tiền về mẹ mình như người ốm khỏi bệnh vì biết mất tiền nhưng phải vờ như không biết gì, nghỉ phép về quê 1 tuần lý do về chăm bà ốm. Bà kia lồng lộn lên khi mất miếng mồi ngon nhưng không làm gì được vì mẹ mình câu giờ tìm cách đánh bài chuồn một cách êm đẹp nhẹ nhàng.
Vài tháng sau thì bà kia vỡ nợ, con nợ đến xiết nhà xiết đồ bà đó phải trốn nợ chui lủi.
Bà đó cho vay nặng lãi với vỏ bọc là chồng đi tàu, nhà cửa đầy đủ sung túc nên lừa được rất nhiều người cho vay.
Đây là câu chuyện bà vẫn kể cho con cháu nghe bài học trong cuộc sống.
Giờ toàn ma quỉ ko à chời. Toàn chúa ngục lừa đảo ko. Mấy người đó ko sợ tội lút kiếp hả chờivấn đề là nhà này dính nợ xấu, không đủ năng lực tài chính trả lãi thì sao mà đút vô ngân hàng được thím
công nhận thủ tục pháp lí quá lằng nhằng. tốn quá nhiều thời gian để xử lí 1 vụ.CHAP 7: LẦN ĐẦU TỐ TỤNG ĐÌNH & CÁI KẾT
Lần đầu làm việc với giang hồ, đã mang đến cho em 1 sự hụt hẫng ko hề nhẹ. Nhưng lúc đó vẫn còn ngây thơ, chắc là mình chưa gặp đúng người đúng việc nên thôi cho qua, tìm phương án khác.
Thế là em bắt đầu tìm hiểu, thông qua internet, mấy người bạn làm ngân hàng, tài chính,… thì trường hợp này ko thể quy ra tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản, mà chỉ có thể thưa ra toà để:
1, là giữ nguyên bản chất sự việc, thưa nó vay tiền thế chấp tài sản nhưng ko trả. Toà án sẽ xét xử và buộc nó phải phát mãi tài sản để trả cho em.
2, là căn theo giấy tờ, thưa nó bán nhà mà ko giao nhà. Toà án sẽ xét xử và buộc nó phải giao nhà cho em.
Vì đang nóng hừng hực, lại mang tâm lý trả đũa nên em đã chọn phương án 2.
Em lại liên hệ ông trưởng khu vực và được tư vấn quy trình như sau:
1, Nộp đơn yêu cầu hoà giải tại khu vực (các bác note giúp em đoạn này)
2, Hoà giải tại khu vực
3, Hoà giải ko thành, khu vực đưa đơn lên toà án.
4, Toà án thụ lý, và thông báo đóng án phí
5, Toà gọi lên hoà giải 3 lần
6, Đưa ra xét xử
7, Đưa ra quyết định, chuyển qua thi hành án
8, Thi hành án lại hoà giải cho 2 bên tự thoả thuận và khắc phục
9, Hoà giải ko thành thì cưỡng chế và đưa tài sản ra bán đấu giá phát mãi
10, Liên hệ nguyên đơn để tiến hành giải ngân.
Đọc xong các bác rối hết phải ko ạ? Với 1 thằng nhân viên mới ra đời như em thì lại càng rối, nhưng vẫn làm theo, coi như cũng là 1 phương án để lấy lại tài sản.
Nhưng mà sự đời nào đâu được gọn gàng như 10 cái gạch đầu dòng kia. Và em đã mất thêm hơn 1 năm vô ích.
Khi trưởng khu vực gửi thư mời hẹn hoà giải, ông Tám và bà Liên ra, tụi con trai ko ai xuất hiện. Tại buổi hoà giải, giữa các cán bộ khu vực, 2 ông bà thi nhau kể tội em cho vay lãi cao, rồi kêu người lên quậy phá nhà cửa, trong khi mới chỉ trễ có 2,3 tháng. Ban hoà giải ko ai lạ gì 2 vợ chồng này nên đều lắc đầu ngán ngẫm, nhanh nhanh ghi lời khai và đề nghị 2 bên ký vào để kết thúc buổi hoà giải. Đến lúc này thì 2 vợ chồng bà Liên ko ký vào, nói ko đồng ý gì hết nên ko ký. Và lên xe về.
Em cầm về cái biên bản với xác nhận của trưởng khu vực là đương sự không đồng ý ký (chứ ko phải vắng mặt), cùng với hướng dẫn đem đi nộp lên toà cùng đơn khởi kiện. Vụ việc này mất của em 1 tháng.
Em nộp hồ sơ lên toà thì cầm giấy xác nhận về. 1 tháng sau, toà mời lên thông báo thụ lý đơn và yêu cầu em đóng tạm ứng án phí. Em tranh thủ đi đóng ngay trong ngày để nộp liền phiếu thu. Và tiếp tục chờ đợi.
Khoảng 2 tháng sau, toà mời lên. Em cứ tưởng mời cả bên bà Liên, nhưng không phải. Tiếp em là 1 anh thư ký trẻ măng, tạm gọi là anh X. (thư mời là thẩm phán), kêu em điền bản tờ khai. Xong vào trình bày 1 lần nữa cho anh X. nghe, xong anh kêu về đi, đợi thư mời tiếp.
Lần lượt mỗi 1,5 tháng sau, 2 lần anh X. gửi thư mời lên hoà giải nhưng chỉ có em đến, bên gia đình bà Liên ko đến. Nên em lên toà ghi tờ khai xong r đợi, đợi chán chê rồi về. Em có hỏi anh X là bộ mình ko có phương án gì sao chứ phải mất thời gian như vậy? Anh X. bình thản nói quy định nó là như vậy, phải làm đúng quy trình tố tụng là hoà giải 3 lần mới đưa ra xét xử.
Lần mời thứ 3 là 2 tháng sau, lần này thì ông Tám bà Liên xuất hiện. Vẫn 2 bộ mặt khinh khỉnh và có phần đắc ý khi gặp em, nhưng em thấy sâu trong đó là 1 sự bất an, lo sợ.
Vào buổi hoà giải, anh X. đã phải nhắc nhở bà Liên vì bả ngồi gác chân lên ghế, và nhai kẹo cao su. Xong tới phần trình bày thì bà Liên chối bay biến tất cả. Thậm chí khi em đưa ra ghi âm thì bả còn phán là ko phải giọng của bả. Và liên tục nhấn mạnh rằng em cho vay tiền nặng lãi, và kéo người đến quậy nhà bả. Nhưng bả đã nói hớ 1 câu là Không ngờ sự việc lại lên đến toà án.
Theo lời anh X, em đã chép các đoạn ghi âm vào 2 cái USB để gửi toà, nhưng đó chưa là bằng chứng do bà Liên không thừa nhận. Toà án phải gửi ra Viện khoa học hình sự ngoài Hà Nội để giám định. Khi có kết quả giám định thì mới đưa vào làm chứng cứ. Và chi phí này là 40 triệu, bên em phải ứng trước. Khi xét xử có kết quả, bên nào thua thì phải chịu chi phí này. Em đồng ý. Anh X kêu em về gõ ra thành văn bản, từng lời nói của 2 bên để Viện KHHS làm cơ sở giám định.
Sau buổi hoà giải, 2 vợ chồng bả sấn đến đe nẹt em, nhưng em nghe lời 1 người anh làm tài chính dạy rằng, “Chó sủa là chó ko cắn, mình sực nó mà cho người ta biết là mình dở. Cái hay là mình cho nó lên bờ xuống ruộng mà nó ko biết là ai” (các bác nhớ giùm em thêm đoạn này, nó có liên quan đến cái kết của chap về bà Liên), cho nên em ngó lơ rồi lên xe về.
2 lần hoà giải tiếp theo mất của em thêm 5 tháng nữa, vẫn làm những công việc cũ và gặp 2 khuôn mặt đáng ghét.
Xong đến 1 hôm, anh X. gọi cho em nói ngày xx lên gặp anh. Em hỏi có cần mang theo gì ko, hay có mang tiền đóng tiền giám định giọng nói trong 2 cái USB ko, thì anh X nói ko.
Lên đến nơi, anh X. vẫn phong thái từ từ chậm rãi, lấy hồ sơ ra và nói với em rằng vụ án của em sẽ bị đình chỉ do sai quy trình tố tụng. Đáng lẽ em thưa để lấy đất thì em phải gửi đơn hoà giải cho Phó chủ tịch UBND phường, đằng này em gửi cho trưởng khu vực hoà giải thì coi như đã sai ngay từ đầu.
Em nghe xong muốn phát cuồng lên, vậy hơn 1 năm qua của em đã ra công cốc rồi hay sao? Và lỗi này là của ai. Anh X. từ tốn nói thì lỗi trước là bên em sai quy trình, sao ko thuê luật sư người ta tư vấn cho, rồi anh cũng sơ xuất ko kiểm tra kỹ hồ sơ, cho nên thôi em rút hồ sơ về làm lại đi, rồi anh thụ lý nhanh cho.
Cái cảm giác của em các bác chắc cũng hiểu. Chán nản, tức giận, bất lực và vô vọng. Em cũng ko nói gì thêm nữa mà nhận tờ biên bản rồi ra về. Buồn cười là biên bản lại ghi rằng lý do đình chỉ: Nguyên đơn yêu cầu đình chỉ để bổ sung chứng cứ.
Thế là mất toi hơn 1 năm thanh xuân của em, và hơn ai hết, vợ chồng bà Liên là người hả hê nhất vì tưởng rằng đã nắm trong tay chiến thắng.
Nhưng bả đâu biết rằng, luật nhân quả thường đến muộn nên đôi khi người ta nghĩ rằng ko có.
Vợ chồng cùng giữ, giao hẹn với nhau có gì cũng phải tâm sự với trình bày trên tinh thần cởi mở vì đây là tiền hai đứa. Một cái đầu vẫn khôn hơn hai cái đầu. Ông có thông minh đi chăng nữa, ông nhắm lúc nào cũng thông minh không? Tôi chứng kiến vài trường hợp tán gia bại sản vì thằng chồng đầu tư ngu dốt rồi đó.quả là cao tay ^^. thế nên bài học rút ra là tài chính trong nhà nên để đàn ông cầm 70-80%. k nên để vợ giữ. đàn bà là cái thứ ngu dốt. tầm nhìn kém. rất dễ hành động theo cảm xúc.
thằng Hậu Gòm em bà giúp việc đương nhiên biết nhà thím sao nhà bà Liên ko hỏi mà cứ bảo khai địa chỉ ra lên xiên nhỉ , thằng Hậu Gòm này mất tích đi đâu rồi mà ko thấy nhắc đến thế thímCHAP 8: BÌNH TĨNH THẮNG LU BU
Em có thói quen đi café sáng, và cũng có gặp mặt 1 vài đứa em, làm cò đất cũng có, tài chính cũng có và cả toà án, viện kiểm sát cũng có. Nhưng ko phải gặp ai em cũng bô bô đi kể chuyện của mình ra, vì sợ ngta chửi mình ngu và vì 1 số lý do khác. Vì vậy, 1 số bác có thể biết sự vụ này, biết em hoặc 1 số nhân vật trong câu chuyện, đừng comment hỏi nhé. Em ko trả lời đâu, và cũng ko khuyến khích các bác để lộ thông tin. Cứ xem như đang đọc 1 câu chuyện phím e bịa ra cũng đc.
Một hôm gặp 1 thằng em tên S., nó là con của 1 chánh án tại quận khác. Cafe nói chuyện 1 hồi nó hỏi em có kèo làm ăn nào ko, cho nó tham gia, dạo này hẩm hiu quá. Em suy nghĩ 1 lát rồi cũng kể cho nó nghe sự vụ bà Liên, hiện đang gửi hồ sơ lên toà án, mà ko thấy kết quả. Nghe xong, nó kêu em gửi cho nó các giấy tờ, hợp đồng, giấy mượn nợ qua Zalo. Nó nói nó biết có người chuyên giải các kèo này, kiểu như mua nợ. Em và họ thoả thuận số tiền thu về, xong sang tên qua cho họ. Còn lại họ sẽ tự xử lý từ A đến Z, em ko liên quan gì cả.
Trưa hôm đó, S. gọi em nói giờ em kêu mấy thằng em lại đi chung với anh lên trển trước, để tụi nó nói chuyện, còn nếu ko đc thì chủ tiền bên này họ sẽ lên luôn. Em OK. Tầm 15h, 1 số điện thoại lạ gọi em, nói bên a S., hẹn e ra chỗ Y để đi lên nhà bà Liên. E chạy xe ra thì thấy 6 thằng đi 3 xe máy, nhìn phát biết dân uy tín rồi
Lên đến nhà bà Liên thì cả nhà ko có ai ở nhà, chỉ có 2 đứa con dâu đang làm cá. Em hỏi tụi kia giờ chờ hay sao thì nó nói đợi 15 phút coi sao, coi nó có trốn trong nhà ko, chứ ko có xông vào nhà nó được.
Chờ hẳn 30 phút vẫn ko thấy ai ra, tụi kia nói đi lên XX thu tiền nữa nên mạnh ai nấy chia tay ra về.
Trước khi về, nhỏ con dâu có hỏi lên đây làm chi thì em nói là lên đòi món nợ 35 triệu của em. Còn tiền nhà thì em đã sang tên qua cho bên khác rồi nên ko có liên quan nữa (theo đúng kịch bản S. dặn).
Xong em gọi báo lại cho thằng S. Nghe xong thằng S. hỏi confirm lại địa chỉ của bà Liên rồi nói khoảng nay mai bên đó sẽ đến nhà nói chuyện, coi thái độ gia đình như thế nào. Em cũng có nói là gia đình nó hay xồ xồ ra với có chiêu đóng cửa lại gọi công an nên em nhắc bên em cẩn thận. Nó cười hô hố rồi nói để em biết rồi.
2 ngày sau, tầm 20h, nó gọi lại cho em, nói bên nó ghé nhà rồi, thành phần gia đình và thái độ giống em mô tả. Bên nó thử lửa là nói em bán cho bên nó 1 tỷ 400, giờ bên nó đang làm thủ tục bàn giao, yêu cầu gia đình cho cái hẹn để nhận nhà. Thế là gia đình nó già trẻ lớn bé a lô xô lên giãy dụa và nói ko có nợ ai hết, giấy tờ đất vẫn còn đang ở nhà, giấy đất của em đang giữ là giả nên giao dịch vs em coi chừng bị công an bắt. Thằng em nó vừa kể vừa cười ha hả, vì bên nó đi gồm có 2 vợ chồng mặc đồ ngành (màu tím), kèm theo gần 7 8 thằng giang hồ mình mẩy toàn chì gai, mà đám này còn bày đặt giở trò nói ngang ngược.
Nhưng có điều là bên nó chê nhà này đất ko đẹp, đường lộ nhỏ nên ko làm. Và nó có nhắc em là có thể bên kia sẽ gọi cho em, nên em nói chuyện khôn khéo xíu, vừa đóng vai nạn nhân, vừa để làm bằng chứng, lại ko ảnh hưởng đến bên kia. Em OK.
Quả nhiên, vừa cúp máy thì 1 số điện thoại lạ gọi cho em. Đó là thằng Luyến.
Nó gọi ban đầu còn nhỏ nhẹ, giả vờ kêu em lên nhà để trả nợ. Em nghe đã biết có mùi, nên vừa hỏi cơ cầu, thì nó điên lên và chửi em tới tập, hăm doạ đâm chém cả nhà em. Em cũng tèn tèn, vừa nghe vừa giả bộ hỏi để nó confirm tên tuổi, nhà cửa rồi ghi âm, để mặc cho nó chửi. Nó chửi 1 hồi cái tắt (chắc hết tiền), xong tới bà Liên gọi cho em chửi tiếp. Em vẫn mở máy để đó, lâu lâu ậm ừ vài câu để cho bả chửi ngon miệng. Xong khi thấy vừa đủ chứng cứ rồi thì em cúp máy.
Sáng hôm sau, em lưu lại 2 file vào 2 cái USB bằng chứng hôm bữa, kèm theo 1 tờ đơn tố cáo hành vi đe doạ giết người của 2 mẹ con bà Liên, gửi lên công an Quận. Ngoài ra, em ko quên gửi file ghi âm qua Zalo cho 1 ông anh mới quen, nhưng khá tình nghĩa, ổng nhắn lại OK.
LINK CUỘC GỌI:
mình cũng từng làm mất 80% tài sản rồi đây. may có vợ cản còn gỡ gạc lại dc cái nhà.Vợ chồng cùng giữ, giao hẹn với nhau có gì cũng phải tâm sự với trình bày trên tinh thần cởi mở vì đây là tiền hai đứa. Một cái đầu vẫn khôn hơn hai cái đầu. Ông có thông minh đi chăng nữa, ông nhắm lúc nào cũng thông minh không? Tôi chứng kiến vài trường hợp tán gia bại sản vì thằng chồng đầu tư ngu dốt rồi đó.
sao mất dữ v thímmình cũng từng làm mất 80% tài sản rồi đây. may có vợ cản còn gỡ gạc lại dc cái nhà.
Kể chuyện nghe chơi đi thímTình hình bây giờ giải quyết ổn thoả chưa thím? Nếu chưa thì thím cũng nên cẩn thận với đội mua lại nợ nhé, mình nói thế thôi chứ chắc thím cũng thừa biết rồi tiền mặt thì chơi.
Hiện tại mình cũng đang hóng một vụ y hệt bên Long Biên, giá thị trg khoảng 10 tỏi, con nợ cố thủ (cực ký cứng, chất xăng trong nhà, đứa nào vào doạ tự thiêu). Bên thi hành án .... 1/3 thì cưỡng chế