[Sinh tồn][Drama] Độc hành – Hành trình vào cõi chết (end)

Status: chương 28 - HỒI KẾT (END)
__________________________
photo-1-15924740755191326645855.jpg
photo-17-1592474073939276482140.jpg
Hình minh họa (nguồn internet)

***
Giới thiệu nội dung

Dù là queener hay lesor, thì cũng có lúc chúng ta mệt mỏi chán nản cái thế giới tàn nhẫn đầy áp lực này. Mỗi lúc như thế mong bạn đừng nản lỏng, mà hãy thử chìm vào thế giới của Độc Hành. Ở đây bạn có thể tìm thấy một thế giới mới cho mình, không luật lệ, không rào cản, chỉ có tự do. Bạn sẽ được hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, những con suối mát lành, những cánh đồng bát ngát và một khu rừng tối tăm đầy bí ẩn. Và hơn hết, biết đâu đó ở nơi này, bạn tìm lại được bản ngã của mình.
“Tôi khao khát tự do, cho đến khi không còn gì khác ngoài nó.”

Độc hành là câu chuyện kể về hành trình tìm lại gia đình của một thanh niên hai mươi lăm tuổi ở một thế giới đầy nghiệt ngã. Chỉ sau một đêm như bao đêm bình thường khác, nhân vật chính tỉnh dậy và phát hiện ra rằng thành phố mà mình đang sống gần như đã sụp đổ, nhà cửa tan hoang, loài người biến mất, để lại cậu trơ trọi một mình với hàng ngàn câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người đã đi đâu? Tại sao mình bị bỏ lại?... :too_sad:

Vừa phải học cách sinh tồn trong một thế giới mới, nửa thân quen nửa lạ lẫm đầy bí ẩn, vừa phải cố gắng tìm kiếm những người thân và giải đáp câu hỏi lớn nhất: Sự thật đằng sau tất cả là gì? Nhân vật chính sẽ phải xoay xở như thế nào?:confident: Cùng theo dõi nhé

*
Tuy truyện đã kết thúc, nhưng mình vẫn trong quá trình chỉnh sửa để cho ra phiên bản hoàn thiện nhất (hiện tại thấy hơi dài dòng), nên mong mọi người góp ý nhé.
ĐỘC HÀNH

Chương 1a - THỨC TỈNH
Chương 1b
---
Chương 2a - THỰC TẠI * Phụ lục 1 - Thông tin địa lý
Chương 2b
Chương 2c
Chương 2d
---
Chương 3a - DẠ KHÚC * Phụ lục 2 - Thông tin địa lý (thành phố Biên Hòa)
Chương 3b
Chương 3c
Chương 3d
---
Chương 4a - ĐỘNG QUỶ
Chương 4b
---
Chương 5a - LẶNG LẼ
Chương 5b
Chương 5c
---
Chương 6a - ĐỘC HÀNH
Chương 6b
Chương 6c
---
Chương 7a - CUỘC SỐNG
Chương 7b
---
Chương 8a - TỬ THẦN
Chương 8b
Chương 8c
---
Chương 9a - NGHĨA ĐỊA
Chương 9b
---
Chương 10a - TƯƠNG LAI
Chương 10b
---
Chương 11a - SINH MỆNH
Chương 11b
---
Chương 12a - NHIÊN LIỆU
Chương 12b
---
Chương 13a - NHẬT KÝ
Chương 13b
---
Chương 14a - HOA TRẮNG * Phụ lục
Chương 14b
---
Chương 15a - BÃO SÉT
Chương 15b
---
Chương 16a - BIỂN LỬA
Chương 16b
---
Chương 17a - CON MỒI
Chương 17b
Chương 17c * Bản đồ chương 17
---
Chương 18a - MA LỰC
Chương 18b
Chương 18c
---
Chương 19a - TÒA THÁP * Phụ lục
Chương 19b
---
Chương 20a - GIÁ RÉT * Phụ lục
Chương 20b
---
Chương 21a - LỘ DIỆN
Chương 21b
---
Chương 22a - LIMBO
Chương 22b
---
Chương 23a - TRỞ VỀ
Chương 23b
---
Chương 24a - ĐÔI MẮT
Chương 24b
---
Chương 25a - CÔ GÁI
Chương 25b
Chương 25c
---
Chương 26a - NHIỆM VỤ
Chương 26b
---
Chương 27a - NHÂN LOẠI
Chương 27b
Chương 27c
Chương 27d
---
Chương 28 - HỒI KẾT
 
Last edited:
Để ý thấy khúc nước mưa lạnh khá vô lý, thế lực nào điều khiển được cả mây mưa
 
Để ý thấy khúc nước mưa lạnh khá vô lý, thế lực nào điều khiển được cả mây mưa
Tất cả chỉ là một giấc mơ, thực ra main đang chơi đá trong phòng máy lạnh, mỗi lần nước trong máy lanh nhiễu xuống là sẽ là mưa trong giấc mơ
 
Để ý thấy khúc nước mưa lạnh khá vô lý, thế lực nào điều khiển được cả mây mưa
Theo dõi đến hết truyện để biết sự thật nha fen. Với nữa là sau khi kết thúc, fen nào phát hiện ra điểm thiếu logic thì cứ comment nhé, mình sẽ có hậu tạ
Tất cả chỉ là một giấc mơ, thực ra main đang chơi đá trong phòng máy lạnh, mỗi lần nước trong máy lanh nhiễu xuống là sẽ là mưa trong giấc mơ
:shame::shame:
 
Chương 21b

Nói chung là sau khi tính toán một hồi, tôi vẫn quyết định phá cửa xông vào, kệ con mẹ nó thứ gì bên trong. Dù sao mọi chuyện cũng đã tới thế này rồi, cũng khó mà tệ hơn được nữa. Lúc tôi mở được cửa cũng là khi ngọn lửa sắp tàn.

"Kẹttt…", tôi đẩy nhẹ cánh cửa rồi bước vào. Ánh lửa trên ngọn đuốc nhanh chóng vụt tắt khi tôi vừa bước vào nhà, những tia sáng cuối cùng của nó không đủ để tôi kịp nhìn rõ mọi thứ. Có vẻ nguyên cả căn nhà không có vách ngăn phòng nào, chỉ có một khối đen lớn được đặt trong góc tường.

"Bụp! Vút", một bóng đen nhỏ lao vút ra ngoài qua lối vào vừa mở. Xung quanh quá tối để tôi có thể xác định được thứ đó là gì, nhưng có vẻ nó đã chạy mất rồi. Tôi bật hộp quẹt để lấy chút ánh sáng rồi bước vào. Một cảm giác u ám bao phủ toàn bộ không gian bên trong, tôi nín thở để tránh đám hơi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

Căn nhà vẫn trống hoắc, còn cái khối đen kia thì đã trông rõ ràng hơn. Nó là một chiếc xe được phủ bạt cẩn thận, bên cạnh còn có vài thùng phi mà tôi đoán là để chứa xăng.

Tôi tắt hộp quẹt vì nó trở nên quá nóng. Không còn ánh sáng, tôi phải men theo bờ tường để di chuyển. Tôi đếm cứ mỗi khi chạm phải một góc tường, khi đủ bốn lần chạm góc là tôi đã biết mình đi được một vòng. Đúng là tôi đã đi đủ một vòng xung quanh nhà mà không gặp phải rắc rối gì ngoài chiếc xe hơi phủ bạt kia, nhưng tôi cứ có cảm giác có cái gì đó không đúng lắm.

Khó khăn lắm tôi mới lôi được tấm bạt che xuống, chủ yếu là xé bạt làm nhiên liệu đốt đuốc, vì không thể dùng mãi lửa từ hộp quẹt được. Cắm ngọn đuốc giữa phòng, tôi bắt đầu xem xét mọi thứ lại một lần nữa. Không rõ có phải do chiếc xe này được cất giữ cẩn thận hay không mà nó còn khá mới, mới hơn rất nhiều so với những chiếc xe ở ngoài kia. Một hy vọng khẽ nhen nhóm, và nó càng rõ ràng hơn khi tôi thấy bốn bánh xe vẫn căng phồng.

Khốn nạn, nó không bị xì. Điều này đồng nghĩa với việc nó thường xuyên được sử dụng, và chắc chắn phải có ai đó ở đây còn sống. Liệu có phải người đó đã chạy ra khi tôi mở cửa. Và cái thằng khốn nạn nào giam giữ người đó ở đây. Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu, cho đến khi tôi nhận ra bốn bánh xe này là bánh đặc. Con mẹ nó chứ, làm tôi hết hồn. Bánh đặc thì dĩ nhiên không cần hơi, nghĩa là không cần người bơm rồi.

Nhưng tại sao ai đó lại cần bánh đặc. Đây là loại bánh xe đặc thù chỉ dùng cho những trường hợp đặc biệt như xe nâng hàng, là những tác vụ thiên về tải nặng với tốc độ thấp, ai lại cần trang bị bánh đặc cho một chiếc bán tải chứ. Trừ khi, nó được thiết kế cho người dùng ở vùng khắc nghiệt, thường thiếu thốn trang thiết bị, như ở đây chẳng hạn.

Vậy thì càng chắc chắn hơn là chiếc xe này đang được ai đó sử dụng, và người đó chắc chắn không phải tay mơ. Tôi mở cửa vào trong xe, nội thất bên trong khá lạ mắt, nhưng các thiết bị cơ bản thì gần như không đổi, tôi tự tin có thể lái được. Chìa khóa cũng nằm ngay trên ghế, có lẽ thằng tài xế chủ quan đến mức không thèm cất giấu. Tôi tra thử chìa khóa vào rồi khởi động. Không một tiếng nấc, chiếc xe nổ máy vô cùng êm ái.

Dù không được mượt mà lắm, nhưng tôi vẫn có thể điều khiển chiếc xe này lách qua cửa để ra ngoài. Lúc này tôi mới phát hiện ra điều bất thường của căn nhà là không gian bên trong chật hơn nhiều so với khi quan sát tổng thể từ bên ngoài. Chắc hẳn phải có thêm một phòng nữa được thiết kế ẩn, và nó cũng không hề nhỏ. Trước khi quay lại xác minh lần cuối, tôi cẩn thận quan sát đường ra, có một con đường mòn nhỏ mà tôi đoán sẽ dẫn ra đường lớn. Tôi quay đầu xe rồi đỗ vào chỗ thuận tiện nhất, tắt máy, rút chìa nhưng để cửa mở, sẵn sàng cho tình huống bất ngờ.

Khi trở lại vào nhà tôi mới nhận ra thực ra vốn đếch có căn phòng bí mật nào cả mà có một cánh cửa lớn chình ình ở góc tường, chẳng qua nó bị chiếc xe che mất. Cánh cửa bằng thép lớn và rất kiên cố, nhưng lại có thể mở dễ dàng bằng một chiếc chìa khóa trong chùm chìa khóa xe. Khi cửa vừa hé mở, tôi nhận ra bên kia có một đốm sáng đỏ, kèm theo đó là một luồng hơi lạnh phà ra. Nhang? Bàn thờ? Tôi bắt đầu hơi bủn rủn, thằng chủ nhà bí ẩn này thờ cái quái gì vậy. Đẩy cửa vào một chút nữa, tôi có thể nghe rõ tiếng tim đập, con mẹ nó, là một cái quan tài.

Tôi phọt lẹ ra xe, đóng kín cửa, định bụng phắn sớm khỏi cái nơi chết tiệt này. Nhưng khi định tra chìa khóa khởi động máy tôi lại tự thấy chút xấu hổ. Bản thân còn chó gì để mất nữa đâu, thế mà giờ đây lại sợ vớ sợ vẩn. Ma ư, cũng chẳng phải, chẳng qua chỉ là một cái quan tài thôi. Ngẫm tới ngẫm lui một lúc, tôi quyết định chơi tới cùng.

Tôi quay trở lại với tâm thế tự tin hơn nhiều, một phần vì đã quyết tâm, phần khác cũng bởi tôi nhận ra cái đốm sáng đỏ lòe kia có phần giống ánh đèn led hơn đốm nhang. Nếu vậy, nhiều khi tôi đã nhìn nhầm từ cái tủ lạnh thành cỗ áo quan, và suýt chút nữa thì bỏ qua cả đống thực phẩm béo bỏ.

Đúng như dự đoán, đốm đỏ kia chính xác là ánh đèn led của ổ điện, báo hiệu chắc chắn rằng nơi nay có bàn tay con người chăm sóc. Nhưng cái khối vuông kia thì lại vẫn giống một chiếc quan tài hơn là cái tủ lạnh. Nó là một khối hộp được làm bằng kim loại có kích thước vửa đủ để chứa một người bên trong, và tôi nghĩ chẳng tay thiết kế điên khùng nào lại cố tình thiết kế một chiếc tủ lạnh như vậy.

Khối thép này dường như đang toả ra âm khí và mang một nét kỳ dị khó tả. Khi chạm vào lớp vỏ ngoài, tôi cảm giác nó có chút hơi âm ấm, trái ngược với hình dạng lạnh lùng của nó. Trần của căn phòng này thấp hơn nhiều so với căn phòng lớn kia, và tôi nhanh chóng nhận ra trên đó còn có dấu vết của ống thông khí và một cánh cửa nhỏ, có lẽ là lối thông lên tầng áp mái.

Kiểm tra kỹ khối kim loại một lần nữa, tôi phát hiện ra nó thực sự không phải là một khối liền mạch mà có một khe rãnh nhỏ kéo dài suốt bốn mặt chia khối hộp thành hai phần trên dưới, nửa bên trên nhỏ hơn nên tôi đoán nó chính là phần nắp của chiếc hộp. Khe rãnh nhỏ và khá khít nên không thể di chuyển bằng tay, nhưng vẫn có thể làm nó động đậy nếu bẩy bằng một chiếc thìa inox cứng. Từng chút một, bằng cái đòn bẩy mini đó tôi có thể nâng dần cái nắp lên. Khi cái khe hở đủ rộng thì hơi lạnh ở bên trong mới bắt đầu thấm ra đủ để những ngón tay có thể cảm nhận được.

"Con mẹ nó, nếu đây là cái tủ lạnh thật thì trúng mánh lớn rồi", tôi thầm nghĩ. "Trong lạnh ngoài nóng, không phải tủ lạnh thì còn là con mẹ gì nữa. Haha", tôi thật lòng cảm ơn lòng gan dạ của bản thân, nếu lúc nãy mà không có nó thì mình đã bỏ lỡ một kho báu rồi.

Nhưng nghĩ cũng lạ, có thằng khùng nào chất đồ ăn trong tủ rồi lại thiết kế cái nắp ngu học thế này chứ, mỗi lần mở ra mệt chết con mẹ luôn. "Chắc sợ ăn cắp", tôi tặc lưỡi, rồi lấy hết sức bật mạnh cái nắp.

Nhưng tôi không thể ngờ rằng thứ bên trong lại kỳ dị một cách không tưởng tượng nổi.

"Con mẹ nó, nó là... Không... Không thể như thế được!"​
 
Chương 21b

Nói chung là sau khi tính toán một hồi, tôi vẫn quyết định phá cửa xông vào, kệ con mẹ nó thứ gì bên trong. Dù sao mọi chuyện cũng đã tới thế này rồi, cũng khó mà tệ hơn được nữa. Lúc tôi mở được cửa cũng là khi ngọn lửa sắp tàn.

"Kẹttt…", tôi đẩy nhẹ cánh cửa rồi bước vào. Ánh lửa trên ngọn đuốc nhanh chóng vụt tắt khi tôi vừa bước vào nhà, những tia sáng cuối cùng của nó không đủ để tôi kịp nhìn rõ mọi thứ. Có vẻ nguyên cả căn nhà không có vách ngăn phòng nào, chỉ có một khối đen lớn được đặt trong góc tường.

"Bụp! Vút", một bóng đen nhỏ lao vút ra ngoài qua lối vào vừa mở. Xung quanh quá tối để tôi có thể xác định được thứ đó là gì, nhưng có vẻ nó đã chạy mất rồi. Tôi bật hộp quẹt để lấy chút ánh sáng rồi bước vào. Một cảm giác u ám bao phủ toàn bộ không gian bên trong, tôi nín thở để tránh đám hơi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

Căn nhà vẫn trống hoắc, còn cái khối đen kia thì đã trông rõ ràng hơn. Nó là một chiếc xe được phủ bạt cẩn thận, bên cạnh còn có vài thùng phi mà tôi đoán là để chứa xăng.

Tôi tắt hộp quẹt vì nó trở nên quá nóng. Không còn ánh sáng, tôi phải men theo bờ tường để di chuyển. Tôi đếm cứ mỗi khi chạm phải một góc tường, khi đủ bốn lần chạm góc là tôi đã biết mình đi được một vòng. Đúng là tôi đã đi đủ một vòng xung quanh nhà mà không gặp phải rắc rối gì ngoài chiếc xe hơi phủ bạt kia, nhưng tôi cứ có cảm giác có cái gì đó không đúng lắm.

Khó khăn lắm tôi mới lôi được tấm bạt che xuống, chủ yếu là xé bạt làm nhiên liệu đốt đuốc, vì không thể dùng mãi lửa từ hộp quẹt được. Cắm ngọn đuốc giữa phòng, tôi bắt đầu xem xét mọi thứ lại một lần nữa. Không rõ có phải do chiếc xe này được cất giữ cẩn thận hay không mà nó còn khá mới, mới hơn rất nhiều so với những chiếc xe ở ngoài kia. Một hy vọng khẽ nhen nhóm, và nó càng rõ ràng hơn khi tôi thấy bốn bánh xe vẫn căng phồng.

Khốn nạn, nó không bị xì. Điều này đồng nghĩa với việc nó thường xuyên được sử dụng, và chắc chắn phải có ai đó ở đây còn sống. Liệu có phải người đó đã chạy ra khi tôi mở cửa. Và cái thằng khốn nạn nào giam giữ người đó ở đây. Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu, cho đến khi tôi nhận ra bốn bánh xe này là bánh đặc. Con mẹ nó chứ, làm tôi hết hồn. Bánh đặc thì dĩ nhiên không cần hơi, nghĩa là không cần người bơm rồi.

Nhưng tại sao ai đó lại cần bánh đặc. Đây là loại bánh xe đặc thù chỉ dùng cho những trường hợp đặc biệt như xe nâng hàng, là những tác vụ thiên về tải nặng với tốc độ thấp, ai lại cần trang bị bánh đặc cho một chiếc bán tải chứ. Trừ khi, nó được thiết kế cho người dùng ở vùng khắc nghiệt, thường thiếu thốn trang thiết bị, như ở đây chẳng hạn.

Vậy thì càng chắc chắn hơn là chiếc xe này đang được ai đó sử dụng, và người đó chắc chắn không phải tay mơ. Tôi mở cửa vào trong xe, nội thất bên trong khá lạ mắt, nhưng các thiết bị cơ bản thì gần như không đổi, tôi tự tin có thể lái được. Chìa khóa cũng nằm ngay trên ghế, có lẽ thằng tài xế chủ quan đến mức không thèm cất giấu. Tôi tra thử chìa khóa vào rồi khởi động. Không một tiếng nấc, chiếc xe nổ máy vô cùng êm ái.

Dù không được mượt mà lắm, nhưng tôi vẫn có thể điều khiển chiếc xe này lách qua cửa để ra ngoài. Lúc này tôi mới phát hiện ra điều bất thường của căn nhà là không gian bên trong chật hơn nhiều so với khi quan sát tổng thể từ bên ngoài. Chắc hẳn phải có thêm một phòng nữa được thiết kế ẩn, và nó cũng không hề nhỏ. Trước khi quay lại xác minh lần cuối, tôi cẩn thận quan sát đường ra, có một con đường mòn nhỏ mà tôi đoán sẽ dẫn ra đường lớn. Tôi quay đầu xe rồi đỗ vào chỗ thuận tiện nhất, tắt máy, rút chìa nhưng để cửa mở, sẵn sàng cho tình huống bất ngờ.

Khi trở lại vào nhà tôi mới nhận ra thực ra vốn đếch có căn phòng bí mật nào cả mà có một cánh cửa lớn chình ình ở góc tường, chẳng qua nó bị chiếc xe che mất. Cánh cửa bằng thép lớn và rất kiên cố, nhưng lại có thể mở dễ dàng bằng một chiếc chìa khóa trong chùm chìa khóa xe. Khi cửa vừa hé mở, tôi nhận ra bên kia có một đốm sáng đỏ, kèm theo đó là một luồng hơi lạnh phà ra. Nhang? Bàn thờ? Tôi bắt đầu hơi bủn rủn, thằng chủ nhà bí ẩn này thờ cái quái gì vậy. Đẩy cửa vào một chút nữa, tôi có thể nghe rõ tiếng tim đập, con mẹ nó, là một cái quan tài.

Tôi phọt lẹ ra xe, đóng kín cửa, định bụng phắn sớm khỏi cái nơi chết tiệt này. Nhưng khi định tra chìa khóa khởi động máy tôi lại tự thấy chút xấu hổ. Bản thân còn chó gì để mất nữa đâu, thế mà giờ đây lại sợ vớ sợ vẩn. Ma ư, cũng chẳng phải, chẳng qua chỉ là một cái quan tài thôi. Ngẫm tới ngẫm lui một lúc, tôi quyết định chơi tới cùng.

Tôi quay trở lại với tâm thế tự tin hơn nhiều, một phần vì đã quyết tâm, phần khác cũng bởi tôi nhận ra cái đốm sáng đỏ lòe kia có phần giống ánh đèn led hơn đốm nhang. Nếu vậy, nhiều khi tôi đã nhìn nhầm từ cái tủ lạnh thành cỗ áo quan, và suýt chút nữa thì bỏ qua cả đống thực phẩm béo bỏ.

Đúng như dự đoán, đốm đỏ kia chính xác là ánh đèn led của ổ điện, báo hiệu chắc chắn rằng nơi nay có bàn tay con người chăm sóc. Nhưng cái khối vuông kia thì lại vẫn giống một chiếc quan tài hơn là cái tủ lạnh. Nó là một khối hộp được làm bằng kim loại có kích thước vửa đủ để chứa một người bên trong, và tôi nghĩ chẳng tay thiết kế điên khùng nào lại cố tình thiết kế một chiếc tủ lạnh như vậy.

Khối thép này dường như đang toả ra âm khí và mang một nét kỳ dị khó tả. Khi chạm vào lớp vỏ ngoài, tôi cảm giác nó có chút hơi âm ấm, trái ngược với hình dạng lạnh lùng của nó. Trần của căn phòng này thấp hơn nhiều so với căn phòng lớn kia, và tôi nhanh chóng nhận ra trên đó còn có dấu vết của ống thông khí và một cánh cửa nhỏ, có lẽ là lối thông lên tầng áp mái.

Kiểm tra kỹ khối kim loại một lần nữa, tôi phát hiện ra nó thực sự không phải là một khối liền mạch mà có một khe rãnh nhỏ kéo dài suốt bốn mặt chia khối hộp thành hai phần trên dưới, nửa bên trên nhỏ hơn nên tôi đoán nó chính là phần nắp của chiếc hộp. Khe rãnh nhỏ và khá khít nên không thể di chuyển bằng tay, nhưng vẫn có thể làm nó động đậy nếu bẩy bằng một chiếc thìa inox cứng. Từng chút một, bằng cái đòn bẩy mini đó tôi có thể nâng dần cái nắp lên. Khi cái khe hở đủ rộng thì hơi lạnh ở bên trong mới bắt đầu thấm ra đủ để những ngón tay có thể cảm nhận được.

"Con mẹ nó, nếu đây là cái tủ lạnh thật thì trúng mánh lớn rồi", tôi thầm nghĩ. "Trong lạnh ngoài nóng, không phải tủ lạnh thì còn là con mẹ gì nữa. Haha", tôi thật lòng cảm ơn lòng gan dạ của bản thân, nếu lúc nãy mà không có nó thì mình đã bỏ lỡ một kho báu rồi.

Nhưng nghĩ cũng lạ, có thằng khùng nào chất đồ ăn trong tủ rồi lại thiết kế cái nắp ngu học thế này chứ, mỗi lần mở ra mệt chết con mẹ luôn. "Chắc sợ ăn cắp", tôi tặc lưỡi, rồi lấy hết sức bật mạnh cái nắp.

Nhưng tôi không thể ngờ rằng thứ bên trong lại kỳ dị một cách không tưởng tượng nổi.

"Con mẹ nó, nó là... Không... Không thể như thế được!"​
Trong đó là xác của thím thớt à


via theNEXTvoz for iPhone
 
Nếu vậy cứ mỗi lần tìm thấy xác sẽ tự reset vòng lặp, cứ thế mấy chục năm. Cách này cũng giải thích luôn việc vì sao bị con rắn cắn mà không chết
Kết này mới nghe thì đắc đíp nhưng chưa hợp lý mấy. Hồn ma sao tương tác vật lý được, đốt lửa đào khoai này nọ
 
Kết này mới nghe thì đắc đíp nhưng chưa hợp lý mấy. Hồn ma sao tương tác vật lý được, đốt lửa đào khoai này nọ
Làm gì có tương tác vật lý nào thím, đó là loại ảo giác được sinh ra khi một linh hồn chưa được siêu thoát, nói chung là do linh hồn đó chưa chấp nhận thực tại mình đã chết, nên sinh ra nhận thức sai và mãi luẩn quẩn ở thế gian :sexy_girl::sexy_girl:. Tôi xem nhiều phim thấy người ta hay nói vậy
 
Chương 22a - LIMBO

"Rầm", tôi đóng cửa xe thật mạnh sau một cú phóng nhanh như chớp vào xe. Năm ngón tay vẫn run bần bật khi cố vặn chìa khoá động cơ. Chiếc xe cứ kêu hé hé mà chẳng chịu nổ máy. "Nhanh nào, nhanh con mẹ nó lên", sao cứ vào lúc quan trọng thì lại có chuyện chứ. Phải đến lần thứ ba tiếng động cơ mới nổ. Tôi cần rời khỏi đây càng sớm càng tốt, trước khi cái xác kia tỉnh dậy. Con mẹ nó chứ, đúng như tôi đã lo lắng, cái hộp đó không phải tủ lạnh mà là một cái quan tài thực sự.

Chiếc xe lao lụp bụp qua mấy cái rễ cây chắn đường rồi hướng thẳng ra đường. Cũng may là lối đi tuy nhỏ nhưng hầu như không có chướng ngại vật nào đáng kể, nên kể cả với tay lái mới như tôi cũng không phải vấn đề gì lớn. Chẳng thể yên tâm về thứ đang nằm trong nhà, tôi luôn phải dán mắt vào gương chiếu hậu, mặc dù cũng chỉ toàn một màu đen. Ở ngay ngã rẽ ra đường lớn, bất ngờ xuất hiện một gốc cây lớn chắn mất một bên đường khiến tôi giật mình mà đánh lái mạnh qua phải để né tránh, chiếc xe đâm sầm vào bụi rậm, rên rỉ vài tiếng rồi im bặt.

"Khốn khiếp", tôi đạp côn về lại số không rồi đề máy. Có thể bánh xe đã dính lầy hoặc bị trói cứng bởi đám dây leo. Khi tiếng máy nổ, tôi kéo cần số lùi, nhả côn rồi đạp mạnh chân ga, chiếc xe gầm lên một tiếng rồi giật mạnh về sau nhưng vẫn không chịu di chuyển. Ngay lập tức, tôi đạp côn đồng thời đẩy cần số về phía trước, đạp thốc ga. Chiếc xe gầm lên như một con mãnh hổ rồi phọt thẳng về phía trước, đâm xuyên qua đám bụi rậm rồi lao ra giữa đường.

"Rầm", chiếc xe va chạm mạnh phải một vật gì đó, hệ thống đèn đã tự động tắt ngúm, xung quanh chỉ còn tiếng động cơ gầm gừ giữa bóng tối mịt mùng. Tôi cố gắng bật lại đèn nhưng vô ích, công tắc điều khiển không phản hồi dù cho tiếng máy vẫn nổ. Có thứ gì đó gần đây, đang lẩn trốn dưới màn đêm dày đặc. Tôi có thể loáng thoáng cảm nhận được tiếng bước chân của nó hòa lẫn với tiếng động cơ. Tôi rất muốn phóng xe chạy thẳng nhưng không tài nào xác định được phương hướng trong đêm tối.

"Rầm", chiếc xe rung mạnh như thể tông phải một vật nặng, nhưng bọn tôi có di chuyển đâu. Tiếng "rầm" lại vang lên một lần nữa, và lần này thì tôi biết chiếc xe đang bị tấn công, có lẽ là từ phía sau và nhằm vào hai bánh xe. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành ước đoán đại phương hướng, đánh lái qua trái, nhả côn đạp ga và hy vọng chiếc xe thoát lại ra được đường Nguyễn Ái Quốc. Chiếc xe gầm lên, phóng về trước nhưng ngay lập tức bị chặn lại, rồi sau đó giật mạnh một phát rồi mới vọt đi. Cú giật làm đầu tôi bật mạnh ra đằng sau, rồi lại đập mặt vào vô lăng, máu từ mũi và miễng chảy ra ròng ròng. Con mẹ nó chứ. Trời quá tối, và tôi không thể cứ xác định phương hướng bằng may mắn mãi được. Tôi khua tay nhấn vào tất cả các nút có thể nhấn, thật may mắn, hệ thống đèn led trên nóc xe bỗng bật sáng.

Tôi chỉnh lại đúng hướng cho xe, tăng số tăng ga rồi cứ thế thẳng đường mà đi. Phía sau, thứ quỷ quái đó có lẽ vẫn còn đuổi theo. Khi nãy, dù trong bóng tối, tôi vẫn có thể nhìn lấy lờ mờ thân hình của nó. Thứ đó có hình dạng gần giống con người nhưng rất to lớn, cao hơn hai mét và mập mạp hơn nhiều so với một người bình thường. Nó quá khỏe và gần như có thể nhìn xuyên màn đêm, do vậy cách tốt nhất là chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt, trước khi bị nó tóm được.

Xe hơi không thể chạy quá nhanh trên một mặt đường toàn bùn đất, tôi lo rằng với tốc độ này sớm hay muộn gì cũng bị thứ kia bắt được. Nhưng may sao, đợi mãi mà vẫn không thấy dấu hiệu gì của kẻ bám đuôi. Có lẽ nó đã bị thương, hoặc quá chậm chạp. Ra tới đường Nguyễn Ái Quốc, tôi cho xe rẽ phải rồi tiếp tục tăng tốc hướng về phía quảng trường. Tôi sẽ ghé ngang trại, chất hết đồ đạc cùng nhu yếu phẩm, rồi phắn ngay trong đêm. Với chiếc xe này, tôi chỉ việc chạy một mạch dọc theo quốc lộ để trở về quê nhà. Tình thế vừa trở nên nguy hiểm, nhưng lại cũng có phần dễ dàng hơn.

Càng lúc tôi càng thuần thục cách lái chiếc xe, cộng với việc mặt đường bớt sình lầy đã cải thiện phần nào tốc độ, cứ cái đà này, tôi sẽ sớm trở về.

"Roạt roạt", có tiếng gì đó bên đường, và nó di chuyển rất nhanh. "Ầm", một cục sắt lớn phóng ra từ trong bóng tối, lao thẳng vào mũi xe. Dưới ánh sáng của cụm đèn led, tôi nhận ra nó không thực sự là một khối sắt mà là chính là con quái thú khốn nạn kia. Nó đã bắt kịp bọn tôi rồi. Thứ đó đang ngồi sừng sững trên mũi xe, hai cánh tay thép bám chặt vào hai sườn xe, còn mũi chân sắc nhọn thì cắm phập vào nắp capo. Hình dáng của nó hoàn toàn khớp với thứ tôi đã trông thấy trong bóng tối, chỉ khác là lần này rõ ràng hơn nhiều. Với một bộ da hoàn toàn bằng thép, nó thực sự là một con rô bốt quái vật.

Do quá bất ngờ, tôi đạp thốc cả chân ga lẫn chân côn, động cơ rú lên như một con mãnh thú đang đau đớn gào thét. Ngay lập tức tôi nhận ra và nhả côn, chiếc xe giật mạnh rồi nhào tới trước với tốc độ tăng rất nhanh. Con quái vật thép hơi chóng chếnh, nhưng nhanh chóng ổn định lại ngay. Khi cảm thấy tốc độ lao đi đủ lớn, tôi đột ngột dậm thắng chân hết cỡ đồng thời kéo luôn cả phanh tay. Chiếc xe trượt dài trên mặt đường rồi húc thẳng vào dải phân cách. Do đã lường trước, nên dù vẫn bị đập mặt vô lăng, nhưng tôi vẫn xoay xở được nhờ lấy tay che mặt. Còn con quái vật thép kia thì bị văng xa cả chục thước. Nó nên nhớ: càng nặng thì quán tính càng lớn.

Con quái vật đang nằm bất động giữa đường, nhưng tôi sợ nó sẽ sớm tỉnh lại nếu không làm gì đó. Thế là tôi chầm chậm chỉnh lái, rồi nhằm thẳng cẳng chân nó mà đạp ga.

"Pực! Rầm", chiếc xe bật tưng như vừa lao phải một ô voi, rồi tiếp tục lăn bánh về phía trước. Tôi nghĩ mình đã làm hỏng được phần chân của nó, nhưng không chắc chắn lắm. Bên ngoài quá tối để có thể xác nhận bất cứ chuyện gì.

Không thể chần chừ thêm chút nào nữa, tôi cố gắng lái xe thật nhanh về trại. Đoạn đường trở về không dài, lại được ngồi an toàn trong xe, nhưng chưa bao giờ tôi lại thấy hồi hộp đến vậy. Thỉnh thoảng tôi lại giật thót mình vì tưởng tượng ra có thứ gì đó nhảy xổ ra từ bóng tối, lúc khác lại nghe loáng thoáng thấy tiếng bước chân của ai đó đuổi theo đằng sau. Không có cách nào để xua tan những ý nghĩ này, vì ngoài phạm vi của chùm sáng đèn xe, tất cả không gian còn lại đều là một màu đen tuyệt đối.​
 
Last edited:
Back
Top