[Sinh tồn][Drama] Độc hành – Hành trình vào cõi chết (end)

Status: chương 28 - HỒI KẾT (END)
__________________________
photo-1-15924740755191326645855.jpg
photo-17-1592474073939276482140.jpg
Hình minh họa (nguồn internet)

***
Giới thiệu nội dung

Dù là queener hay lesor, thì cũng có lúc chúng ta mệt mỏi chán nản cái thế giới tàn nhẫn đầy áp lực này. Mỗi lúc như thế mong bạn đừng nản lỏng, mà hãy thử chìm vào thế giới của Độc Hành. Ở đây bạn có thể tìm thấy một thế giới mới cho mình, không luật lệ, không rào cản, chỉ có tự do. Bạn sẽ được hòa mình vào thiên nhiên hùng vĩ, những con suối mát lành, những cánh đồng bát ngát và một khu rừng tối tăm đầy bí ẩn. Và hơn hết, biết đâu đó ở nơi này, bạn tìm lại được bản ngã của mình.
“Tôi khao khát tự do, cho đến khi không còn gì khác ngoài nó.”

Độc hành là câu chuyện kể về hành trình tìm lại gia đình của một thanh niên hai mươi lăm tuổi ở một thế giới đầy nghiệt ngã. Chỉ sau một đêm như bao đêm bình thường khác, nhân vật chính tỉnh dậy và phát hiện ra rằng thành phố mà mình đang sống gần như đã sụp đổ, nhà cửa tan hoang, loài người biến mất, để lại cậu trơ trọi một mình với hàng ngàn câu hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người đã đi đâu? Tại sao mình bị bỏ lại?... :too_sad:

Vừa phải học cách sinh tồn trong một thế giới mới, nửa thân quen nửa lạ lẫm đầy bí ẩn, vừa phải cố gắng tìm kiếm những người thân và giải đáp câu hỏi lớn nhất: Sự thật đằng sau tất cả là gì? Nhân vật chính sẽ phải xoay xở như thế nào?:confident: Cùng theo dõi nhé

*
Tuy truyện đã kết thúc, nhưng mình vẫn trong quá trình chỉnh sửa để cho ra phiên bản hoàn thiện nhất (hiện tại thấy hơi dài dòng), nên mong mọi người góp ý nhé.
ĐỘC HÀNH

Chương 1a - THỨC TỈNH
Chương 1b
---
Chương 2a - THỰC TẠI * Phụ lục 1 - Thông tin địa lý
Chương 2b
Chương 2c
Chương 2d
---
Chương 3a - DẠ KHÚC * Phụ lục 2 - Thông tin địa lý (thành phố Biên Hòa)
Chương 3b
Chương 3c
Chương 3d
---
Chương 4a - ĐỘNG QUỶ
Chương 4b
---
Chương 5a - LẶNG LẼ
Chương 5b
Chương 5c
---
Chương 6a - ĐỘC HÀNH
Chương 6b
Chương 6c
---
Chương 7a - CUỘC SỐNG
Chương 7b
---
Chương 8a - TỬ THẦN
Chương 8b
Chương 8c
---
Chương 9a - NGHĨA ĐỊA
Chương 9b
---
Chương 10a - TƯƠNG LAI
Chương 10b
---
Chương 11a - SINH MỆNH
Chương 11b
---
Chương 12a - NHIÊN LIỆU
Chương 12b
---
Chương 13a - NHẬT KÝ
Chương 13b
---
Chương 14a - HOA TRẮNG * Phụ lục
Chương 14b
---
Chương 15a - BÃO SÉT
Chương 15b
---
Chương 16a - BIỂN LỬA
Chương 16b
---
Chương 17a - CON MỒI
Chương 17b
Chương 17c * Bản đồ chương 17
---
Chương 18a - MA LỰC
Chương 18b
Chương 18c
---
Chương 19a - TÒA THÁP * Phụ lục
Chương 19b
---
Chương 20a - GIÁ RÉT * Phụ lục
Chương 20b
---
Chương 21a - LỘ DIỆN
Chương 21b
---
Chương 22a - LIMBO
Chương 22b
---
Chương 23a - TRỞ VỀ
Chương 23b
---
Chương 24a - ĐÔI MẮT
Chương 24b
---
Chương 25a - CÔ GÁI
Chương 25b
Chương 25c
---
Chương 26a - NHIỆM VỤ
Chương 26b
---
Chương 27a - NHÂN LOẠI
Chương 27b
Chương 27c
Chương 27d
---
Chương 28 - HỒI KẾT
 
Last edited:
Chương 23b

Giải quyết được nghi vấn này thì câu hỏi khác lại nảy sinh: vậy thì chiếc máy bay đã cất cánh từ đâu? Dù không phải chuyên gia, nhưng tôi cũng đủ kiến thức để biết vật thể bay đêm qua không phải là trực thăng lên thẳng. Tiếng rít lớn và tốc độ cao như vậy chỉ có thể là từ một tiêm kích hoặc thứ gì đó tương tự. Vậy là sẽ có hai tình huống: nếu là phi cơ thì nó đã cất cánh từ một nơi khác, nghĩa là ở đâu có vẫn có sự hiện diện của loài người hiện đại. Còn không, thì vật thể đó chính là một đĩa bay ngoài hành tinh, lý giải cho việc nó có thể bay nhanh như phi cơ phản lực mà không cần sân bay để cất cánh.

Cả hai viễn cảnh tuy khác nhau khá nhiều, nhưng thực ra thì chẳng có cái nào tốt hơn cái nào. Vì dù là ai đi nữa, những kẻ kia rõ ràng không hề có ý giúp đỡ mà chỉ muốn khống chế tôi mà thôi.

Đầu mối cuối cùng là căn nhà bí ẩn ven sông kia, nơi có cái xác ủ kín trong chiếc hòm lạnh. Chỉ cần lần theo đường cũ, không khó để tôi tìm thấy nó lần nữa. Tìm thấy mối liên hệ giữa tôi và nó (thứ chắc chắn tồn tại) thì cũng chính là tìm được câu trả lời cho tất cả những chuyện này.

Khi đến được khu quảng trường, tôi cố tình đến lại vị trí diễn ra cuộc hỗn chiến đêm qua. Con quái vật thép đã biến mất cùng những dấu vết khác, vì vậy mà không có cách nào để lần theo dấu vết di chuyển của nó. Có thể trận mưa đêm qua đã quét sạch mọi thứ.

Tôi không rõ mình có mong muốn gặp lại thứ đó hay không? Thật kỳ lạ, nhưng đúng là như vậy, chẳng hiểu vì sao một phần trong tôi lại muốn đụng độ nó thêm lần nữa, dù việc đó rất nguy hiểm. "Nếu thứ đó không giết mình, biết đâu mình có thể tìm được tất cả câu trả lời từ nó", tôi tự giải thích. Nhưng đó cũng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi, thực tế cỗ máy đó đã lấy được mạng tôi nếu nó may mắn hơn một chút. Bởi vậy, tôi lại phải càng cẩn thận hơn, đề phòng trường hợp bị đánh úp bất ngờ lần nữa.

Khi đến nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là hai cánh cửa lớn mở toang hoác, bên trong nhà chẳng còn gì ngoài vài cái hộp thép nằm lăn lóc. Cũng không lạ gì, vì trước đây cũng đâu có gì ngoài chiếc xe đã bị tôi ăn cắp. Tôi bước xuống, không để máy nổ như lần trước mà rút hẳn chìa khóa rồi mới đi vào nhà. Bởi lẽ, lần này tôi trở lại để đối mặt chứ không phải trốn chạy. Sau cánh cửa thép là căn phòng bí mật, tôi đẩy vào và nhận ra chiếc quan tài thép đã bị mở toang. Đúng là đêm trước chính tôi là người đã tháo nắp của nó, nhưng lúc đó vẫn còn một lớp kính dày trên miệng hòm và tôi chưa hề động vào bất cứ thứ gì khác. Thế mà giờ đây bên trong hoàn toàn trống rỗng. Cái xác đã biến mất.

Con rô bốt! Chính nó đã sớm mang cái xác giấu đi. Còn chưa kịp suy nghĩ thêm được gì thì bên ngoài lại có tiếng động lạ. Một cách cẩn trọng, tôi quay ra để kiểm tra tình hình. Nhưng ngay khi vừa ra đến cửa, tôi bàng hoàng nhận ra có một tảng đá lớn nằm chình ình chắn ngang mũi chiếc bán tải. Khốn nạn! Đây là một cái bẫy. Không phải một, mà có đến hai tảng đá, một đầu một đít, khóa chặt con xe tội nghiệp.

"Hãy đầu hàng, trước khi ta phải dùng vũ lực", một giọng nói rè rè không biết từ đâu vọng lại.

Gần như lập tức, một con quái vật từ sau một bụi cỏ lao ra chạy thẳng về phía tôi, bàn tay phải của nó thụt hẳn vào, biến cả cánh tay thành một họng súng bự chảng. Sợ rằng nó sẽ xả trực diện một quả đạn cối, tôi liền nép người vào sau tảng đá lớn.

"Bụp, bụp, bụp", một mảnh lưới lớn được phóng ra vào đúng vị trí tôi đứng lúc nãy. Nếu không nhanh chân thì có lẽ tôi đã như heo trong rọ rồi. Nó ra đòn rất nhanh, rõ ràng là không cần nghe câu trả lời. Điều này chứng tỏ nó muốn bắt tôi cho bằng được, chứ không hề thiện chí như lời nói.

"Rầm", nó vừa nhảy lên thùng xe, cách chỗ tôi đứng chưa đầy hai mét. Tôi ước chi mình đang ở trong xe. Việc kẻ địch xuất hiện quá sớm là điều tôi không lường trước và vì vậy vô tình phá mất kế hoạch mà tôi đã dày công chuẩn bị. Chẳng còn cách nào, tôi chạy thật nhanh vào trong rừng với hy vọng chiếm lại chút ưu thế.

Với kích thước lớn, gã người máy khó mà có lợi thế ở khu vực cây cối dày đặc. Nó khó mà di chuyển nhanh hơn con mồi, đặc biệt là khi tôi luôn đảo chiều chạy cứ sau vài mét, luồn lách liên hồi giữa các gốc cây, vẽ nên một biểu đồ zic zắc khó lường. Nhưng dường như nó không vội, cú bắn vừa rồi có vẻ chỉ để dằn mặt. Một cách đầy tự tin, nó chầm chậm bước xuống. Từ hai cánh tay máy mọc ra hai lưỡi dao sáng loáng, cứ mỗi một bước nó lại vung tay chém đứt một cành cây.

Các cú chém ngỡ nhẹ nhàng mà lại rất hiệu quả, nó phát đổ các thân cây cứng cáp mà tưởng chừng chém chuối. Cứ cái đà này, tôi khó mà chạy thoát được, vì một khi rừng cây bị đốn hết thì lợi thế về tốc độ cũng không còn.

Tôi rút trong ba lô ra một quả molotov, thứ đã được chuẩn bị trước khi ghé đài truyền hình. Nó là một chai cháy thô sơ được chế tạo từ chai thủy tinh, một chút vài và xăng. Bình thường, tôi chẳng cần thứ này làm gì, nhưng do đã lên kế hoạch đối phó với một con quái vật khủng, tôi đã phải chuẩn bị một số thứ trước khi đi vào chiến trường. Mồi lửa cho quả molotov, tôi dùng hết sức chọi thẳng vào kẻ địch to lớn.​
 
Chương 24a - ĐÔI MẮT

"Bùm!", quả molotov nổ tung tạo thành một quầng lửa lớn bao trùm gã người máy. Đó là do tôi nhìn ra như vậy thôi, thực tế quả cầu lửa phừng lên nhưng không chạm được vào người kẻ địch, bởi trên tay hắn đã xuất hiện một chiếc khiên thép, chặn đứng đường đi của quả đạn nổ.

Tôi liền nhảy qua vị trí khác và thử lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn y như trước, gã người máy dử dụng chiếc khiên chắn rất nhanh nên không có một cơ hội nào để quả nổ tiếp cận. Mặc dù trong ba lô vẫn còn vài quả nữa, nhưng tôi không muốn phung phí chúng vô ích bằng việc ném cầu may, chưa kể đến chuyện với lớp da thép kia hắn cũng chẳng hề hấn gì nếu trúng đạn. Thế là tôi tiếp tục chạy sâu vào rừng nhưng vẫn định vị hướng di chuyển, sao cho bản thân không bị kẹt lại ở bờ sông, vì tôi biết tới đó chỉ có nước chết.

Gã người máy vẫn theo sau, với thân hình đồ sộ, hắn không thể di chuyển nhanh trong rừng. Nhưng giống như từ đâu, dường như chuyện đó không quá quan trọng, hắn vẫn đều đều tiến bước đuổi theo sau. Có lẽ hắn biết rõ là tôi không thể trốn tránh mãi.

Khi quãng đường chạy đã đủ xa, tôi bắt đầu di chuyển theo một đường vòng cung lớn, từ mạn bờ sông vòng ra mạn gần đường lớn. Chiếc xe là hy vọng duy nhất để tôi có thể thoát khỏi tình cảnh này. Tôi sẽ quay lại vị trí ban đầu và dành lại chiếc xe trước khi gã người máy kịp trở tay. Khi thấy kẻ địch đã di chuyển ở đủ xa, tôi tăng tốc chạy thẳng về lại vị trí ban đầu.

Gã người máy ban đầu khá bối rối nhưng rồi cũng nhanh chóng nhận ra ý định mờ ám mà con mồi của hắn định thực hiện, thay vì đuổi theo đuôi tôi, hắn lập tức quay trở lại bằng con đường cũ vốn đã được dọn quang bằng cặp máy chém sắc lạnh. Cả hai cùng tăng tốc, trên con đường trống trải, tốc độ của gã người máy không còn chậm chạm như trước, mỗi bước của hắn mỗi lúc một nhanh và có lúc tôi tưởng chừng hắn sẽ về đích trước.

Trút hết sức lực tôi tăng tốc phóng đi, bất chấp cơn đau xé da xé thịt bởi đám gai nhọn phục kích khắp nơi, bằng mọi giá tôi phải chạm đích trước kẻ địch. Hắn có thể nhanh hơn tôi, nhưng không phải lần này, đích đến đã ngay phía trước, và tôi lao vút đi như một con gió.

"Rầm!", tôi va mình vào thân xe đau điếng, rồi ngay lập tức mở cửa trốn vào bên trong. Gã người máy chỉ chậm vài bước chân, nhưng tốc độ của hắn đã chậm lại hẳn từ lúc nhận ra mục đích của tôi là chiếc xe. Cần gì phải đuổi theo một con chuột sắp đâm đầu vào bẫy, chắc hẳn là hắn đã nghĩ vậy.

Tôi nhấn nút khởi động nhưng chiếc xe không chịu nổ máy trong khi gã người máy vẫn đang bước tới. Giờ thì trông hắn chẳng có chút dáng vẻ gì của kẻ vội vàng. Khi đến gần, hắn dừng lại, hướng mặt vào thẳng trong xe. Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội quan sát gã người máy gần đến như vậy. Cả thân hình đồ sộ bằng thép với phần đầu to lớn một cách mất cân đối, với một nửa phần mặt trước được làm bằng một loại kính đen tuyền. Có lẽ đó chính là điểm yếu nhất của nó, nhưng giờ này mới nhận ra thì trễ quá rồi.

Ở bước kế tiếp, chân hắn đặt lên tảng đá chặn sau xe, rồi từ đó đứng hẳn lên thùng xe. Có thể hắn định tấn công từ phía trên, hoặc chọn vị trí để dễ dàng kiểm soát cả hai cửa trái phải.

"Brừm brừm brừm", chiếc xe bỗng gầm lên, tiếng động cơ liên tục gào rú, tôi ép côn và đạp thốc ga, rồi kéo mạnh cần số về số lùi. "Rầm!", chiếc xe đột nhiên giật mạnh ra sau rồi thúc thẳng vào tảng đá. Gã người máy mất thăng bằng đổ rạp về phía trước, cả thân trước nằm gập trên nóc khoang lái, hai cánh tay dài của nó chạm đến tận phần mũi xe. Thấy cơ hội đã đến, tôi liền nhấn nút bật đèn rồi chạy ra ngoài, tay không quên xách theo một can xăng đã chuẩn bị từ trước.
---
Post này hơi ngắn nên ngày mai sẽ có luôn phần tiếp theo nhé mấy thím. Đón xem nhân vật chính sẽ đối phó thế nào với tên người máy bí ẩn này :confident:
 
Last edited:
Chương 24b

Đây là một ván cược, tất cả hy vọng chiến thắng được tôi dồn hết vào lần ra tay quyết định này. Vòng ra bên ngoài, tôi nhảy lên nắp ca pô và dội can xăng lên đầu kẻ địch. Gã người máy cố dịch chuyển đôi tay nhưng vô ích, đó vốn là cái bẫy tôi dành cho hắn. Bên dưới nắp ca pô là một hệ thống nam châm điện mà tôi chuẩn bị sẵn.

Sáng nay, khi còn lúi húi chuẩn bị những quả molotov, tôi nảy ra ý tưởng chế tạo một chiếc nam châm điện chạy bằng nguồn năng lượng từ ắc quy xe. Chỉ cần một thanh sắt dài được cuốn chặt bằng dây dẫn, sau đó đó đấu hai đầu dây vào hệ thống điện của xe, thế là tôi đã có một cục nam châm điện siêu mạnh. Thực ra không rõ nó có thuộc loại siêu mạnh không, nhưng tôi đã chọn một thanh sắt dài và cuốn dây với mật độ khá dày để có được lực hút mạnh nhất có thể. Sau đó tôi đặt nó ở dưới khoang động cơ, thật may mắn là kẻ địch đã không để ý đến việc nắp capo bị vênh lênh. Sai lầm của hắn đã phải trả giá xứng đáng.

Gã người máy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cố vùng lên để giải thoát hai chi trước nhưng vô ích. Lực hút của nam châm đủ mạnh để khóa chặt hai cánh tay máy trong một thời gian nếu hắn không có phương án nào khác. Có thể sẽ không mất quá nhiều thời gian để nạn nhân nhận ra và tìm cách khắc chế được cái bẫy này, nhưng tôi chỉ cần vài giây tự do là quá đủ rồi. Nhảy xuống xe và lùi lại đủ xa, tôi quẳng một quả molotov thằng vào vị trí hắn đang nằm, lần này không còn chiếc khiên nào đủ nhanh để bảo vệ nữa, cả nửa thân trên của hắn bùng cháy dữ dội.

Nửa phút trôi qua. Bằng một cách nào đó gã người máy đã vùng lên được, hắn thoát khỏi chiếc xe và cố chạy ra thật xa, có lẽ để tránh một vụ nổ lớn khi lửa liếm tới được bình xăng. Hắn đã thoát được chiếc bẫy nam châm, nhưng không thể thoát được ngọn lửa hung tàn. Cả thân hình to lớn bốc cháy ngùn ngùn như một ngọn đuốc di động. Và nếu dự đoán của tôi chính xác thì rất sớm thôi hắn sẽ phải nôn ra bí mật của mình.

Giữa lúc ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội thì có một tiếng "tách" dội lên, từ trong cơ thể gã người máy phóng ra một bóng đen. Mới đầu tôi đã nghĩ đó là một thực thể kỳ lạ, một chủng loài ngoài hành tinh, nhưng bình tĩnh nhìn kỹ thì nhận ra nó giống với con người hơn, tuy có phần hơi thấp bé. Một cơ thể rất giống con người được che phủ gần như hoàn toàn bằng một lớp áo bó sát đen tuyền mà tôi ngỡ là lớp da sinh học, duy có đôi mắt là được để hở. Nhờ ánh mắt đó mà tôi nhận ra đây là một con người, nhưng cũng chính nó lại mang đến một sự bất an khó tả.

Rất nhanh, tên bịt mặt lao thẳng vào tôi, rồi thúc mạnh một cú vào bụng. Cú đấm không quá mạnh nhưng đủ làm tôi choáng váng một chập. Ngay lập tức hắn chồm lên, dùng hai bàn tay siết chặt yết hầu, tám ngón tay móc chặt vào sau gáy tôi rồi nhấn mạnh liên hồi. Nhưng có lẽ bởi vì không dùng đủ lực, nên chỉ cần một cú đẩy mạnh cũng khiến hắn chao đảo. Không chần chừ, tôi phóng lên rồi đáp hẳn một cước vào giữa ngực khiến kẻ địch ngã sõng xoài. Sau cú đá đó, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, một điều gì đó rất sai, nhưng đã ở tình thế này rồi, tôi cần phải hạ hắn trước khi có biến.

Lao vào kẻ địch đang nằm lăn lóc dưới đất, tôi ngồi đè lên người hắn, tay trái siết mạnh yết hầu, tay phải nắm chặt sẵn sàng cho một cú đấm thẳng vào mặt.

"Mày là ai?", tôi hỏi.

Hắn trả lời gì đó bằng một giọng khàn khàn mà tôi không thể nghe được.

"Mày là ai?", tôi gằn giọng.

"Kh…không…", hắn trả lời bằng một giọng rất khó nghe.

Lẽ ra tôi nên đấm thẳng vào mặt kẻ địch, nhưng có điều gì đó khiến tôi không thể làm được. Điều gì đó rất kỳ lạ.

"Không…", hắn ta rên rỉ.

Trong lúc còn đang chần chừ thì từ đằng sau đột nhiên xuất hiện một lực rất mạnh giật ngược tôi ra sau. Một cánh tay to khỏe kẹp chặt lấy cổ, tay và chân tôi nhanh chóng bị cơ thể mạnh mẽ đó khóa chặt. Gã áo đen bật dậy, ho khan liên tục một hồi lâu rồi mới có thể hít thở lại như bình thường. Hắn đứng dậy, thoáng chút bất ngờ khi nhận ra gã đồng minh mới xuất hiện, rồi tiến lại gần chỗ tôi, lột chiếc mũ trùm đầu và cất tiếng:

"Xin chào, không nhận ra tôi sao?"

Trong khoảnh khắc đó, nhận thức của tôi về thế giới này dường như vỡ vụn, ranh giới giữa thực tại và ảo mộng hoàn toàn tan biến. Gã mặc đồ đen không những là một con người bằng xương bằng thịt, mà hắn, à không, phải gọi là "cô ta" mới đúng, còn là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp với đôi mắt đượm buồn. Đúng vậy, cô ta chính là người con gái lạ mặt vẫn thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ kỳ lạ: cô gái áo xanh bí ẩn.​
 
Chương 25 - CÔ GÁI

Đã gần mười hai tiếng kể từ khi có lệnh điều chuyển, Nhiên kiểm tra lại quân nhu của mình một lần nữa trước khi lên bờ. Con tàu nhỏ chở cô cùng hai đồng đội sẽ cập bến trong vài phút nữa. Nhiệm vụ lần này tuy không phải là quá nguy hiểm, nhưng cái khó là cô phải thực hiện một mình. Hai đồng đội sẽ sớm quay trở về để nhận nhiệm vụ khác sau khi họ tháp tùng cô đến địa điểm đóng trại. Hiện tại, tình trạng thiếu thốn nhân lực vẫn chưa được giải quyết, nên họ không thể dùng quá nhiều người cho một nhiệm vụ dài ngày được.

Chiếc tàu chầm chậm tiến vào bờ. Nhiên quan sát kỹ lưỡng địa hình khu vực, cô ấn tượng với khung cảnh chiếc cầu đổ nát ngay phía trên đầu mình. Những dấu vết để lại thì khả năng cao chiếc cầu đã bị tấn công từ trên cao bằng hỏa lực rất mạnh với mục đích đánh gãy nó ngay lập tức. Cô không chắc lắm về lý do của cuộc không kích đó, nhưng cũng không quá quan tâm, vì theo cô trong những giai đoạn rối ren của lịch sử, hỗn loạn là điều khó tránh khỏi. Có thể phá cầu để phong tỏa thành phố, để chặn đường tiến lui quân của địch, hoặc một lý do nào đó.

"Trước kia người ta gọi nó là cầu Hóa An, một cây cầu quan trọng bắc qua sông Đồng Nai, kết nối thành phố Biên Hòa với Bình Dương và Sài Gòn", viên sỹ quan trẻ giới thiệu cho Nhiên về lịch sử cây cầu khi thấy cô nàng hứng thú với nó.

"Dạ, em cũng có nghe qua", Nhiên lịch sự trả lời, thực ra cô thuộc nằm lòng lịch sử của cả thành phố này rồi.

Một cách đầy hào hứng và tràn đây hãnh diện, viên sỹ quan luyên thuyên một hồi về các nhiệm vụ mà anh ta đã thực hiện quanh đây, rằng anh ta rành rẽ địa hình ở đây thế nào.

"Bao lâu em quay lại?", anh hỏi.

"Chắc vài ngày thôi anh", Nhiên trả lời, mắt vẫn nhìn xa xăm.

"À..., cuối tuần sau anh đội của anh được nghỉ phép vài ngày... Chừng đó em có rảnh không?", chàng trai hơi ngập ngừng.

Lúc này thuyền trường đánh tàu vào mạn Bắc của dòng sông và hô lớn để hai người chuẩn bị. Nhiên cảm thấy có phần nhẹ nhõm và rồi quay sang trả lời viên sỹ quan trẻ rằng cô không chắc, vì công việc luôn bận rộn.

Thuyền trưởng là một người đàn ông đứng tuổi, gương mặt vừa cứng cáp sương gió lại có chút khắc khổ không giấu diếm. Ông ta đang tìm các vị trí đánh dấu để cập bờ. Trước đây, khu này vốn là một công viên ven sông với mực nước sâu và đôi bờ được đổ bê tông chắc chắn, rất phù hợp để đáp tàu mà không lo bị mắc cạn. Những đội trước từng đến đây đã bố trí sẵn một khu vực để tàu có thể ra vào dễ dàng, nên bây giờ chỉ cần cẩn thận tìm lại đúng vị trí đó là được.

Tàu chầm chậm ghé vào một bến ẩn nhỏ, là một khu vực hầu như bị che khuất bởi cây cỏ, nhưng mặt bằng khá thông thoáng và chắc chắn. Thuyền trường xách ba lô lên, Nhiên cùng viên sỹ quan khiêng đống hàng hóa từ tàu lên bờ. Viên thuyền trưởng đi thẳng về phía đất liền rồi dừng lại ở một tòa nhà cũ. Nói là tòa nhà thì chưa chính xác lắm, nó giống một cái kho cũ với một cánh cửa lớn. Cũng tương tự bãi đỗ, công trình này cũng ít nhiều bị bao phủ bởi cây cỏ, nhưng nó vẫn khá dễ để có thể nhìn thấy từ xa. Sau khi cửa mở, Nhiên mới nhận ra đây thực ra là một nhà xe nhỏ. Bên trong có môt chiếc xe bán tải và vài phi nhiên liệu, ngoài ra không còn gì đáng nói.

"Chúng ta sẽ di chuyển tiếp bằng con trâu này." - người đàn ông ám chỉ chiếc xe.

Họ tiếp tục chất đồ từ tàu lên thùng xe, đồ đạc khá nhiều nên Nhiên chỉ cắm cúi làm mà chả nói thêm câu nào, chỉ có viên sỹ quan trẻ thỉnh thoảng vẫn bắt chuyện. Cô chỉ cười và trả lời anh ta bằng ánh mắt lịch sự. Sau cùng bọn họ lên xe rồi nổ máy.

"Chiếc xe này sử dụng động cơ nhiên liệu lỏng cổ điển nên nó khá ồn." - thuyền trưởng nói. "Thế nên chúng ta chỉ sử dụng nó để chuyển quân nhu từ bến đến trại chính thôi, cô không được sử dụng nó cho những mục đích khác. Chắc cô cũng đã biết mình sẽ di chuyển bằng cách nào rồi chứ."

"Vâng!" - Nhiên đáp. Những việc này cô đã được tập huấn nhiều lần, và thực tế lần này cũng không phải lần đầu cô đi thực địa. Có điều cô vẫn chưa hiểu nổi tại sao họ vẫn sử dụng chiếc xe cổ điển dùng nhiên liệu lỏng, tiếng động cơ của nó rõ ràng là thứ thu hút sự chú ý từ một khoảng cách xa đáng kể.

Nơi họ đến không quá xa điểm cập tàu, nhưng cũng khá mất thời gian, bởi đường xá bị ngập trong cây cỏ. Dừng xe, viên thuyền trưởng hướng dẫn mọi người chuyển hàng từ xe xuống một căn hầm nhỏ. Nhiên nhận ra đây là căn cứ tạm của cô như đã được hướng dẫn trước đây. Nó là một lô cốt nhỏ được xây ẩn dưới mặt đất chừng một mét, được đổ bê tông chắc chắn, diện tích chỉ lớn hơn phòng ngủ một chút. Phần lớn đồ đạc trong phòng là các thiết bị điện tử, và các loại máy móc cồng kềnh khác. Phía góc phòng có một tủ đông nhỏ để tích trữ thực phẩm tươi, cạnh đó là một chiếc tủ lớn chứa lương khô.

"Số lương thực này đủ để cô sống thoải mái ở đây đến hai tuần, nhưng tôi nghĩ cô nên tiết kiệm phòng khi bất trắc." - viên thuyền trưởng dặn dò. "Cứ mỗi hai tuần, sẽ có chuyến tàu cung cấp thực phẩm đến, nhưng họ sẽ chỉ gửi hàng ở bến tàu, và cô sẽ phải ra đó để nhận. Chúng tôi sẽ để chiếc xe lại vị trí cũ, khi nhận thực phẩm và vật dụng tiếp tế thì cô có thể sử dụng nó để chuyển hàng về đây, nhưng nên nhớ rằng đừng dùng chiếc xe cho những nhiệm vụ khác. Nó là loại xe phổ thông cũ, không phù hợp cho các nhiệm vụ của cô đâu."

Nhiên trả lời xác nhận. Dĩ nhiên cô đã phải thuộc lòng các quy tắc trước khi nhận nhiệm vụ, chỉ có điều cái việc nhận đồ tiếp tế có vẻ còn hơi lạ lẫm. Theo kế hoạch, nhiệm vụ lần này sẽ kết thúc muộn nhất là hai tuần, nên nếu mọi thứ thuận lợi thì cô không cần quan tâm đến chuyện nhận tiếp tế.

Sau đó, hai người đồng đội rời đi. Nhiên phải đứng đó đợi tay sỹ quan thôi ngoái đầu nhìn mình thì mới xuống hầm và cởi bỏ bộ áo bảo hộ nặng nề trên người. Cô muốn để cơ thể nghỉ ngơi một chút trước khi lên đường. Bộ áo mà cô và cả hai người kia phải mặc tuy khá nặng nề khó chịu, nhưng nó là thứ bắt buộc phải trang bị khi ra ngoài, và thực tế thì chúng đã là những loại tinh gọn nhất rồi. Sở dĩ họ phải trang bị kỹ lưỡng như vậy là bởi mức độ phóng xạ quá cao ở đây. Bất cứ ai bước ra ngoài mà không có bảo hộ trong vòng một giờ sẽ có nguy cơ lớn trở thành bệnh nhân ung thư. Vì vậy, để đảm bảo an toàn tính mạng thì ngay cả trường hợp nguy cấp nhất cũng không ai được phép ra ngoài quá mười lăm phút mà không mang đồ hấp thụ phóng xạ. Chỉ có vài nơi an toàn mà không cần bảo hộ chính là những căn hầm này, nơi được thiết kế đặc biệt để bảo vệ người bên trong khỏi các tia phóng xạ chết người.​
 
Back
Top