Số kiếp 1 con mèo

huancao1312

Member
Xin chào các thím, nay buồn buồn chả biết tâm sự với ai nên lên đây giải bày cho đỡ nặng nề, bài cũng hơi dài.
Số là vợ mình có nui 1 em mèo tam thể dc mười mấy năm rồi, nui từ hồi lụm dc nó ngoài đường bé xíu, sau này lấy nhau thì mình cũng rất thương yêu nó, mặc dù nó hung dữ vãi, mẹ vợ thì cực kỳ ghét chó mèo, dăm ba lần kiu ko cho nui cơ mà vợ mình sống chết nên cũng đành chịu. :nosebleed:
Vài năm trước vợ mình có bầu, mẹ vợ mới bảo để tốt cho em bé thì gửi mèo về quê cho bả nui, bả chăm cho, thi thoảng về chơi thăm luôn có sao, 2vc mình nghĩ giờ sắp có cháu rồi nui mèo cũng hơi khó khăn nên thôi gửi về, dù gì ở dưới cũng dc mẹ chăm lo nấu ăn uống đàng hoàng.
Bẵng đi 1 thời gian thì mẹ gọi lên bảo là con mèo nó chết rồi, nó ngủ xong sáng ko dậy nữa, 2vc mình nghe mà buồn thúi ruột :cry:, nhưng dù gì nó cũng sống cuối đời sung sướng thoải mái, rađi thanh thản, mẹ cũng bảo đem xác nó lên chùa rồi, cho nó nghe kinh kệ siêu thoát, âu cũng an lòng.
Mới gần đây, khi con mình dc gần 3 tuổi, trong 1 lần 2 mẹ con ngồi chơi đút cơm cho nó, ko hiểu sau bả lại tâm sự nói với mình chuyện con mèo, hóa ra mẹ nui nhưng ko có thương yêu gì như mình nghĩ, hồi đó mình thấy bà chăm lo nấu cá này nọ cho nó nên nghĩ là nui dần đâm ra có tình cảm, ai dè bà rất ghét nó, bà nói mỗi sáng xuống nghe mùi nó ị đái trong toilet mà khó chịu lắm, còn bảo mê tín từ ngày rước nó về chả bán buôn gì dc. :pudency:
Bà có quen 1 ông chuyên làm chuồng trại nui nhốt chó mèo, thế là bà đem nó qua cho ổng luôn, bảo nó qua đó ăn uống cũng tốt lắm. Bỗng 1 hôm bên đó mở chuồng, thế là nó bỏ đi mất ..., ko kiếm lại dc ..., mình nghe tới đó mà trong lòng bức bối vô cùng, hóa ra về cuối đời nó chả sung sướng gì được, nó rất hay bệnh, 2 vc mình tốn biết bao nhiêu chạy chữa, nó cũng cố gắng vượt qua, thế mà giờ này chả biết sống chết, 1 con mèo nhà như nó làm sao mà sống nổi ở ngoài :too_sad:
Bà bảo đơn giản kiểu hết duyên nó đi thôi, lạnh lùng chóng vánh chả 1 chút tiếc nuối hay hối hận gì vì chuyện này, thà bà cứ để mình nghĩ nó ra đi thanh thản còn hơn, mình đa cảm, cứ nghĩ tới cảnh nó đói rét ăn uống khổ sở mà ko cầm lòng dc.
Đã 3 năm rồi, có lẽ giờ nó chết bờ chết bụi nơi nào, mình thì ko nói cho vợ biết, vợ mà biết thì tình cảm mẹ con sứt mẻ ngay, ko biết vì sao bà lại kể mình nghe để giờ nặng lòng như vầy.
Đôi lời tâm sự cho đỡ buồn, thương thay những giây phút cuối đời 1 con mèo lại bị đối xử như vậy, xin cảm ơn các thím chịu đọc.:sad:
 
Xin chào các thím, nay buồn buồn chả biết tâm sự với ai nên lên đây giải bày cho đỡ nặng nề, bài cũng hơi dài.
Số là vợ mình có nui 1 em mèo tam thể dc mười mấy năm rồi, nui từ hồi lụm dc nó ngoài đường bé xíu, sau này lấy nhau thì mình cũng rất thương yêu nó, mặc dù nó hung dữ vãi, mẹ vợ thì cực kỳ ghét chó mèo, dăm ba lần kiu ko cho nui cơ mà vợ mình sống chết nên cũng đành chịu. :nosebleed:
Vài năm trước vợ mình có bầu, mẹ vợ mới bảo để tốt cho em bé thì gửi mèo về quê cho bả nui, bả chăm cho, thi thoảng về chơi thăm luôn có sao, 2vc mình nghĩ giờ sắp có cháu rồi nui mèo cũng hơi khó khăn nên thôi gửi về, dù gì ở dưới cũng dc mẹ chăm lo nấu ăn uống đàng hoàng.
Bẵng đi 1 thời gian thì mẹ gọi lên bảo là con mèo nó chết rồi, nó ngủ xong sáng ko dậy nữa, 2vc mình nghe mà buồn thúi ruột :cry:, nhưng dù gì nó cũng sống cuối đời sung sướng thoải mái, rađi thanh thản, mẹ cũng bảo đem xác nó lên chùa rồi, cho nó nghe kinh kệ siêu thoát, âu cũng an lòng.
Mới gần đây, khi con mình dc gần 3 tuổi, trong 1 lần 2 mẹ con ngồi chơi đút cơm cho nó, ko hiểu sau bả lại tâm sự nói với mình chuyện con mèo, hóa ra mẹ nui nhưng ko có thương yêu gì như mình nghĩ, hồi đó mình thấy bà chăm lo nấu cá này nọ cho nó nên nghĩ là nui dần đâm ra có tình cảm, ai dè bà rất ghét nó, bà nói mỗi sáng xuống nghe mùi nó ị đái trong toilet mà khó chịu lắm, còn bảo mê tín từ ngày rước nó về chả bán buôn gì dc. :pudency:
Bà có quen 1 ông chuyên làm chuồng trại nui nhốt chó mèo, thế là bà đem nó qua cho ổng luôn, bảo nó qua đó ăn uống cũng tốt lắm. Bỗng 1 hôm bên đó mở chuồng, thế là nó bỏ đi mất ..., ko kiếm lại dc ..., mình nghe tới đó mà trong lòng bức bối vô cùng, hóa ra về cuối đời nó chả sung sướng gì được, nó rất hay bệnh, 2 vc mình tốn biết bao nhiêu chạy chữa, nó cũng cố gắng vượt qua, thế mà giờ này chả biết sống chết, 1 con mèo nhà như nó làm sao mà sống nổi ở ngoài :too_sad:
Bà bảo đơn giản kiểu hết duyên nó đi thôi, lạnh lùng chóng vánh chả 1 chút tiếc nuối hay hối hận gì vì chuyện này, thà bà cứ để mình nghĩ nó ra đi thanh thản còn hơn, mình đa cảm, cứ nghĩ tới cảnh nó đói rét ăn uống khổ sở mà ko cầm lòng dc.
Đã 3 năm rồi, có lẽ giờ nó chết bờ chết bụi nơi nào, mình thì ko nói cho vợ biết, vợ mà biết thì tình cảm mẹ con sứt mẻ ngay, ko biết vì sao bà lại kể mình nghe để giờ nặng lòng như vầy.
Đôi lời tâm sự cho đỡ buồn, thương thay những giây phút cuối đời 1 con mèo lại bị đối xử như vậy, xin cảm ơn các thím chịu đọc.:sad:
quên đức lại cho thằng sau tư vấn
 
Xin chào các thím, nay buồn buồn chả biết tâm sự với ai nên lên đây giải bày cho đỡ nặng nề, bài cũng hơi dài.
Số là vợ mình có nui 1 em mèo tam thể dc mười mấy năm rồi, nui từ hồi lụm dc nó ngoài đường bé xíu, sau này lấy nhau thì mình cũng rất thương yêu nó, mặc dù nó hung dữ vãi, mẹ vợ thì cực kỳ ghét chó mèo, dăm ba lần kiu ko cho nui cơ mà vợ mình sống chết nên cũng đành chịu. :nosebleed:
Vài năm trước vợ mình có bầu, mẹ vợ mới bảo để tốt cho em bé thì gửi mèo về quê cho bả nui, bả chăm cho, thi thoảng về chơi thăm luôn có sao, 2vc mình nghĩ giờ sắp có cháu rồi nui mèo cũng hơi khó khăn nên thôi gửi về, dù gì ở dưới cũng dc mẹ chăm lo nấu ăn uống đàng hoàng.
Bẵng đi 1 thời gian thì mẹ gọi lên bảo là con mèo nó chết rồi, nó ngủ xong sáng ko dậy nữa, 2vc mình nghe mà buồn thúi ruột :cry:, nhưng dù gì nó cũng sống cuối đời sung sướng thoải mái, rađi thanh thản, mẹ cũng bảo đem xác nó lên chùa rồi, cho nó nghe kinh kệ siêu thoát, âu cũng an lòng.
Mới gần đây, khi con mình dc gần 3 tuổi, trong 1 lần 2 mẹ con ngồi chơi đút cơm cho nó, ko hiểu sau bả lại tâm sự nói với mình chuyện con mèo, hóa ra mẹ nui nhưng ko có thương yêu gì như mình nghĩ, hồi đó mình thấy bà chăm lo nấu cá này nọ cho nó nên nghĩ là nui dần đâm ra có tình cảm, ai dè bà rất ghét nó, bà nói mỗi sáng xuống nghe mùi nó ị đái trong toilet mà khó chịu lắm, còn bảo mê tín từ ngày rước nó về chả bán buôn gì dc. :pudency:
Bà có quen 1 ông chuyên làm chuồng trại nui nhốt chó mèo, thế là bà đem nó qua cho ổng luôn, bảo nó qua đó ăn uống cũng tốt lắm. Bỗng 1 hôm bên đó mở chuồng, thế là nó bỏ đi mất ..., ko kiếm lại dc ..., mình nghe tới đó mà trong lòng bức bối vô cùng, hóa ra về cuối đời nó chả sung sướng gì được, nó rất hay bệnh, 2 vc mình tốn biết bao nhiêu chạy chữa, nó cũng cố gắng vượt qua, thế mà giờ này chả biết sống chết, 1 con mèo nhà như nó làm sao mà sống nổi ở ngoài :too_sad:
Bà bảo đơn giản kiểu hết duyên nó đi thôi, lạnh lùng chóng vánh chả 1 chút tiếc nuối hay hối hận gì vì chuyện này, thà bà cứ để mình nghĩ nó ra đi thanh thản còn hơn, mình đa cảm, cứ nghĩ tới cảnh nó đói rét ăn uống khổ sở mà ko cầm lòng dc.
Đã 3 năm rồi, có lẽ giờ nó chết bờ chết bụi nơi nào, mình thì ko nói cho vợ biết, vợ mà biết thì tình cảm mẹ con sứt mẻ ngay, ko biết vì sao bà lại kể mình nghe để giờ nặng lòng như vầy.
Đôi lời tâm sự cho đỡ buồn, thương thay những giây phút cuối đời 1 con mèo lại bị đối xử như vậy, xin cảm ơn các thím chịu đọc.:sad:
thương thay những giây phút cuối đời 1 con mèo lại bị đối xử như vậy
Rốt cục có thật sự biết được giây phút cuối nó thế nào đâu mà khẳng định bị đối xử như vậy. Nhiều khi nó bỏ đi được ai khác lụm về nuôi hoặc bị bắt mần thịt thì sao :rolleyes:
 
ở việt nam chứ có phải ở tư bản rãy chết đâu mà đòi mèo quyền
tải xuống.jpeg
 
tôi cũng giống như thớt

trước có con mèo hoang, nó còn nhỏ, k biết leo trèo mà lọt qua cái sân thượng đối diện

nhà đó cũng biết, cũng muốn giữ lại muốn nuôi mà nhốt nó trên đó luôn, nó hay đói, kêu meo meo

tôi thấy tội, thay quăng xúc xích, thịt luộc qua cho nó, nhiều khi quăng hụt phải lên quăng lại; mỗi lần quăng trúng nó ăn ngấu nghiến thấy thương

rồi nó lớn hơn một tí, rồi có lần nó dám leo xuống dưới đất

nó xuống nhà tôi kêu, tôi cho nó xúc xích

xong nó qua nhà con nhỏ hàng xóm, cũng đòi ăn, ai ngờ con bé nó bế đi, tôi cứ tưởng bế trả lại cái nhà có sân thương

hôm đó nghe tin, nhà sân thượng qua đòi con mèo, con kia bảo là thả nó đi xa lắm rồi, nó k có nhớ đường quay về đâu

tự nhiên thấy buồn

:cry:
 
tôi cũng giống như thớt

trước có con mèo hoang, nó còn nhỏ, k biết leo trèo mà lọt qua cái sân thượng đối diện

nhà đó cũng biết, cũng muốn giữ lại muốn nuôi mà nhốt nó trên đó luôn, nó hay đói, kêu meo meo

tôi thấy tội, thay quăng xúc xích, thịt luộc qua cho nó, nhiều khi quăng hụt phải lên quăng lại; mỗi lần quăng trúng nó ăn ngấu nghiến thấy thương

rồi nó lớn hơn một tí, rồi có lần nó dám leo xuống dưới đất

nó xuống nhà tôi kêu, tôi cho nó xúc xích

xong nó qua nhà con nhỏ hàng xóm, cũng đòi ăn, ai ngờ con bé nó bế đi, tôi cứ tưởng bế trả lại cái nhà có sân thương

hôm đó nghe tin, nhà sân thượng qua đòi con mèo, con kia bảo là thả nó đi xa lắm rồi, nó k có nhớ đường quay về đâu

tự nhiên thấy buồn

:cry:
Sao không qua xin về, nuôi ở nhà luôn hả bác
 
nhà tớ cũng đang nuôi 1 bé tam thể :big_smile: cũng nuôi từ lúc bé xíu , chưa dám nghĩ đến ngày mất nó vì trước cũng mất 1 bé tam thể rồi buồn thối ruột :cry:
 
chủ thớt là nam hay nữ?
Nữ thì không comment.
Còn nam nhi chi chí thì con mèo nó chết rồi thì kệ mẹ nó kiếm con khác về nuôi. Mắc đéo gì phải bận tâm vì một con mèo. Quốc gia đại sự lo cho cái loài Người , con cháu mình sẻ phải sống sao với cái chế độ chính trị và kinh tế hiện tại, để con Người được khá hơn thì đéo lo. Mèo với chả chó, dẹp mẹ qua bên đi.
b là ng hay là quỉ. k đồng cảm đc thì thôi, chắc j b đã từng nuôi moè đâu mà hiểu. m nuôi 4 đời nhà mèo cũng từ 25 năm trc r nhưng cũng toàn bị bạc mệnh nên khá hiểu tâm trạng chủ thớt. 1 con thì ăn bả nằm chong chong mấy hôm r chết, 1 con ăb bả chết ngay trên mái nhà, còn lại toàn bị trộm
 
b là ng hay là quỉ. k đồng cảm đc thì thôi, chắc j b đã từng nuôi moè đâu mà hiểu. m nuôi 4 đời nhà mèo cũng từ 25 năm trc r nhưng cũng toàn bị bạc mệnh nên khá hiểu tâm trạng chủ thớt. 1 con thì ăn bả nằm chong chong mấy hôm r chết, 1 con ăb bả chết ngay trên mái nhà, còn lại toàn bị trộm
vàng vẩu lắm mấy thằng thích vào thớt nghiêm túc sủa bậy lắm, cứ ignore rồi kệ thôi
 
Yên tâm đi không phải lo, mèo là động vật có bản năng hoang dã cao hơn chó rất nhiều, có thể thoải mái tồn tại ở môi trường tự nhiên.
Thậm chí trong tự nhiên nó còn có khả năng làm tuyệt chủng 1 số loài chim, động vật nhỏ đấy.
Nói chung mèo không thích bị nuôi nhốt, mà nuôi thả thì nó hay đi vì thích môi trường hoang dã, thế nên nó có đi cũng chả việc quái gì phải buồn. Tuyệt đại đa số những con mèo hoang tôi gặp đều không thích người, cho nó đồ ăn thì nó tới thường xuyên nhưng cũng ko cho bế.
 
Xin chào các thím, nay buồn buồn chả biết tâm sự với ai nên lên đây giải bày cho đỡ nặng nề, bài cũng hơi dài.
Số là vợ mình có nui 1 em mèo tam thể dc mười mấy năm rồi, nui từ hồi lụm dc nó ngoài đường bé xíu, sau này lấy nhau thì mình cũng rất thương yêu nó, mặc dù nó hung dữ vãi, mẹ vợ thì cực kỳ ghét chó mèo, dăm ba lần kiu ko cho nui cơ mà vợ mình sống chết nên cũng đành chịu. :nosebleed:
Vài năm trước vợ mình có bầu, mẹ vợ mới bảo để tốt cho em bé thì gửi mèo về quê cho bả nui, bả chăm cho, thi thoảng về chơi thăm luôn có sao, 2vc mình nghĩ giờ sắp có cháu rồi nui mèo cũng hơi khó khăn nên thôi gửi về, dù gì ở dưới cũng dc mẹ chăm lo nấu ăn uống đàng hoàng.
Bẵng đi 1 thời gian thì mẹ gọi lên bảo là con mèo nó chết rồi, nó ngủ xong sáng ko dậy nữa, 2vc mình nghe mà buồn thúi ruột :cry:, nhưng dù gì nó cũng sống cuối đời sung sướng thoải mái, rađi thanh thản, mẹ cũng bảo đem xác nó lên chùa rồi, cho nó nghe kinh kệ siêu thoát, âu cũng an lòng.
Mới gần đây, khi con mình dc gần 3 tuổi, trong 1 lần 2 mẹ con ngồi chơi đút cơm cho nó, ko hiểu sau bả lại tâm sự nói với mình chuyện con mèo, hóa ra mẹ nui nhưng ko có thương yêu gì như mình nghĩ, hồi đó mình thấy bà chăm lo nấu cá này nọ cho nó nên nghĩ là nui dần đâm ra có tình cảm, ai dè bà rất ghét nó, bà nói mỗi sáng xuống nghe mùi nó ị đái trong toilet mà khó chịu lắm, còn bảo mê tín từ ngày rước nó về chả bán buôn gì dc. :pudency:
Bà có quen 1 ông chuyên làm chuồng trại nui nhốt chó mèo, thế là bà đem nó qua cho ổng luôn, bảo nó qua đó ăn uống cũng tốt lắm. Bỗng 1 hôm bên đó mở chuồng, thế là nó bỏ đi mất ..., ko kiếm lại dc ..., mình nghe tới đó mà trong lòng bức bối vô cùng, hóa ra về cuối đời nó chả sung sướng gì được, nó rất hay bệnh, 2 vc mình tốn biết bao nhiêu chạy chữa, nó cũng cố gắng vượt qua, thế mà giờ này chả biết sống chết, 1 con mèo nhà như nó làm sao mà sống nổi ở ngoài :too_sad:
Bà bảo đơn giản kiểu hết duyên nó đi thôi, lạnh lùng chóng vánh chả 1 chút tiếc nuối hay hối hận gì vì chuyện này, thà bà cứ để mình nghĩ nó ra đi thanh thản còn hơn, mình đa cảm, cứ nghĩ tới cảnh nó đói rét ăn uống khổ sở mà ko cầm lòng dc.
Đã 3 năm rồi, có lẽ giờ nó chết bờ chết bụi nơi nào, mình thì ko nói cho vợ biết, vợ mà biết thì tình cảm mẹ con sứt mẻ ngay, ko biết vì sao bà lại kể mình nghe để giờ nặng lòng như vầy.
Đôi lời tâm sự cho đỡ buồn, thương thay những giây phút cuối đời 1 con mèo lại bị đối xử như vậy, xin cảm ơn các thím chịu đọc.:sad:
Công nhận bị kiểu này khó chịu vcc
Đéo nuôi được hoặc đéo thích nuôi thì đem trả, đằng này con mèo của người ta nuôi lâu đem đi cho vớ cho vẩn, vô trách nhiệm vcc.
 
Mèo là lũ vô ơn, nuôi nó cho ăn chăm sóc đã đời mà nó hung dữ, đụng vào là cáo cấu rồi sửng cồ lên, có cơ hội là bỏ nhà trốn đi.
Chó thì khôn và trung thành nhưng éo biết nó sẽ lên cơn cắn người khi nào.
Tóm lại ko nuôi con gì cho lành.
 
thím giống tôi, đa sầu đa cảm. trước kia chưa nuôi mèo, tôi cũng ghét mèo lắm, đái khai ỉa thối, ăn thì chảnh chó không như chó. cơ mà nuôi rồi nảy sinh tình cảm với nó. nó bị ốm không ăn 1-2 hôm thôi là lo sốt vó. nghỉ việc phi ngay ra tiệm thú y cách nhà 50km để chạy chữa cho nó :sure:
 
Chó mèo nhà tôi, mỗi khi nghe tiếng xe hoặc tiếng tôi lê dép về là cả 4 con ngồi sẵn ở cổng đón, chó thì vẫy đuôi dụi mõm, mèo thì cạ chân, vui đáo để. Chó lỡ xổng ra thì quát 1-2 câu là phi về ngay lắp tự. Mèo rất hay đi chơi, mà trưa với tối nào cũng mò về nhà ngủ, ko đi đâu cả.
 
Xin chào các thím, nay buồn buồn chả biết tâm sự với ai nên lên đây giải bày cho đỡ nặng nề, bài cũng hơi dài.
Số là vợ mình có nui 1 em mèo tam thể dc mười mấy năm rồi, nui từ hồi lụm dc nó ngoài đường bé xíu, sau này lấy nhau thì mình cũng rất thương yêu nó, mặc dù nó hung dữ vãi, mẹ vợ thì cực kỳ ghét chó mèo, dăm ba lần kiu ko cho nui cơ mà vợ mình sống chết nên cũng đành chịu. :nosebleed:
Vài năm trước vợ mình có bầu, mẹ vợ mới bảo để tốt cho em bé thì gửi mèo về quê cho bả nui, bả chăm cho, thi thoảng về chơi thăm luôn có sao, 2vc mình nghĩ giờ sắp có cháu rồi nui mèo cũng hơi khó khăn nên thôi gửi về, dù gì ở dưới cũng dc mẹ chăm lo nấu ăn uống đàng hoàng.
Bẵng đi 1 thời gian thì mẹ gọi lên bảo là con mèo nó chết rồi, nó ngủ xong sáng ko dậy nữa, 2vc mình nghe mà buồn thúi ruột :cry:, nhưng dù gì nó cũng sống cuối đời sung sướng thoải mái, rađi thanh thản, mẹ cũng bảo đem xác nó lên chùa rồi, cho nó nghe kinh kệ siêu thoát, âu cũng an lòng.
Mới gần đây, khi con mình dc gần 3 tuổi, trong 1 lần 2 mẹ con ngồi chơi đút cơm cho nó, ko hiểu sau bả lại tâm sự nói với mình chuyện con mèo, hóa ra mẹ nui nhưng ko có thương yêu gì như mình nghĩ, hồi đó mình thấy bà chăm lo nấu cá này nọ cho nó nên nghĩ là nui dần đâm ra có tình cảm, ai dè bà rất ghét nó, bà nói mỗi sáng xuống nghe mùi nó ị đái trong toilet mà khó chịu lắm, còn bảo mê tín từ ngày rước nó về chả bán buôn gì dc. :pudency:
Bà có quen 1 ông chuyên làm chuồng trại nui nhốt chó mèo, thế là bà đem nó qua cho ổng luôn, bảo nó qua đó ăn uống cũng tốt lắm. Bỗng 1 hôm bên đó mở chuồng, thế là nó bỏ đi mất ..., ko kiếm lại dc ..., mình nghe tới đó mà trong lòng bức bối vô cùng, hóa ra về cuối đời nó chả sung sướng gì được, nó rất hay bệnh, 2 vc mình tốn biết bao nhiêu chạy chữa, nó cũng cố gắng vượt qua, thế mà giờ này chả biết sống chết, 1 con mèo nhà như nó làm sao mà sống nổi ở ngoài :too_sad:
Bà bảo đơn giản kiểu hết duyên nó đi thôi, lạnh lùng chóng vánh chả 1 chút tiếc nuối hay hối hận gì vì chuyện này, thà bà cứ để mình nghĩ nó ra đi thanh thản còn hơn, mình đa cảm, cứ nghĩ tới cảnh nó đói rét ăn uống khổ sở mà ko cầm lòng dc.
Đã 3 năm rồi, có lẽ giờ nó chết bờ chết bụi nơi nào, mình thì ko nói cho vợ biết, vợ mà biết thì tình cảm mẹ con sứt mẻ ngay, ko biết vì sao bà lại kể mình nghe để giờ nặng lòng như vầy.
Đôi lời tâm sự cho đỡ buồn, thương thay những giây phút cuối đời 1 con mèo lại bị đối xử như vậy, xin cảm ơn các thím chịu đọc.:sad:
Người yêu mình thì tính tình kiểu duyên số vậy, nuôi mấy con vật thương lắm nhưng mất hay bị bắt là không tiếc vì đó là số phận nó. Còn mình thì tiếc vô cùng, con chó ở nhà bị lạc mất mà buồn xót ruột còn con người yêu cứ dửng dưng
 
gắn bó lâu thì tình cảm càng sâu đậm thôi mai fence :pudency:
ở nhà cũng nuôi con mèo vàng được 7 năm nay rồi :embarrassed:
 
Back
Top